Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 69: Sụp Đổ




Chu Mạnh Ngôn chẳng biết phải làm sao để có thể thay đổi được tình hình hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm là nghe lời Chung Thái Lam, không đến làm phiền cô nữa.



Nhưng thật sự rất khó để kiềm chế được nỗi xúc động ấy, chỉ cần hơi lơ là thôi là nó sẽ rục rịch trở lại, giống như bây giờ, anh phải cố hết sức mới có thể giả vờ như mình đang bình thường mà nói: “Không đi.”

Bạch Đào chỉ thuận miệng mời Chu Mạnh Ngôn thôi, anh không đi thì càng đỡ rách việc, cô lại hỏi về chuyện mà mình quan tâm: “Mất bao lâu thì giáo sư Trần mới có kết quả? Chúng tôi đang vội lắm.”

Chu Mạnh Ngôn: “…” Không thể mời thêm câu nữa à? Vậy thì anh có thể lấy cớ là muốn xem thử vụ án thế nào rồi, anh cũng không định liên lạc gì cả, chỉ đến nhìn xong đi luôn có được không?

Nhưng lời nói ra miệng giống như bát nước đổ đi vậy, muốn đổi ý cũng chẳng kịp nữa rồi.

Chu Mạnh Ngôn chỉ có thể buồn bực về nhà, không còn việc gì làm thì anh cũng chẳng có chuyện để tỏ ra bận rộn, anh ngồi trên ghế sofa chơi hai ván game, mặc dù cả hai đều thắng nhưng lại không vui chút nào, cuối cùng khẽ thở dài và tìm một bộ phim để xem.

Trong phim, nữ chính trong bộ tiểu thuyết xuyên đến thế giới thật rồi yêu đương với nhà văn, nữ chính cũng không biết rằng mình là nhân vật trong truyện, cô ấy rất muốn có một không gian độc lập, còn nhà văn thì lại sợ sẽ đánh mất nữ chính nên cố ý chỉnh sửa lại các thiết lập về nữ chính, nhưng đến cuối phim anh ta lại để cô ấy tự do.

Rất giống Chung Thái Lam.

Vậy tình cảm Chung Thái Lam dành cho anh có giống như anh chàng nhà văn kia không? Chu Mạnh Ngôn nhìn vào đôi nam nữ chính đang hôn nhau trên màn hình, chợt nhớ đến từ “người yêu” mà hôm đó cô đã nói.

Liệu có thật không? Hay hôm đó cô nói vậy không chỉ vì muốn dời sự chú ý của anh mà còn để thổ lộ nỗi lòng mình nữa?

Điều này cũng rất hợp lý mà nhỉ? Hai người tự hỏi chính mình, nếu như tất cả những gì của anh đều là điều tốt nhất trong lòng Chung Thái Lam, vậy thì sao anh lại không thể là người tình trong mộng của cô chứ?

Nhưng nếu như vậy… sao cô lại không thể hiện ra? Chung Thái Lam chỉ nói rằng hai người là bạn, là bạn thân, nhưng cùng lắm cũng chỉ là bạn.

Chu Mạnh Ngôn hơi thất vọng nghĩ: chắc do anh tự mình đa tình thôi.

Nhưng nếu không phải anh thì chẳng lẽ người đó là Nhiếp Chi Văn? Cũng không phải là không thể… chính Chung Thái Lam cũng từng nói anh ta là một nhân vật phản diện quyến rũ.



Rốt cuộc Nhiếp Chi Văn có gì tốt chứ? Dù sao anh ta cũng đã giết Cao Ngân Nguyệt, ép chết Khương Tuyết… Ấy, không đúng, có lẽ trong mắt Chung Thái Lam thì những người đó không phải do Nhiếp Chi Văn giết, mà là cô tự làm nên mới áy náy và không sợ anh ta.



Suy nghĩ này quá nguy hiểm, Chu Mạnh Ngôn như tìm được một cái cớ hoàn hảo, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa đi ra cửa, nhưng lý trí đã cản anh lại.

Vì cuối cùng Chu Mạnh Ngôn cũng nhớ ra lý do Chung Thái Lam rời khỏi anh, một là vì chính cô, hai là để cho anh tự do, ba là… vì Cao Ngân Nguyệt.

Có giải thích thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, Cao Ngân Nguyệt là bạn gái của Chu Mạnh Ngôn, là người yêu của anh, nhưng Chung Thái Lam lại là người nhúng tay vào cái chết của cô ấy.

Về lý thuyết thì dù anh không hận Chung Thái Lam thì cũng phải ghét cô chứ, rốt cuộc bây giờ anh đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng đây là người và những việc mà Chu Mạnh Ngôn không nên lưu luyến nhưng sao anh lại không thể buông bỏ, cắt đứt nó vậy? Cứ ở đây dằn vặt nhớ nhung mãi.

Không hợp lý chút nào.



Chu Mạnh Ngôn lại ngồi xuống, ngả người vào ghế sofa, đau khổ nghĩ, anh đúng là tên vô liêm sỉ nhất trong số những kẻ vô liêm sỉ.

Anh phải làm thế nào để không phụ lòng Cao Ngân Nguyệt, không có lỗi với cô ấy vì giữ gìn mối tình của hai người mà gặp những chuyện như vậy, phải làm sao để không phụ lòng người con gái đã gọi tên mình lúc lâm chung? Phải làm sao để xứng đáng với… lương tâm của mình?

Đừng nghĩ về Chung Thái Lam nữa.

Từ nay về sau, cả hai đều coi nhau như người lạ là kết quả tốt nhất rồi.

Chung Thái Lam nhìn rõ mọi chuyện hơn anh, cô luôn đúng.

Chung Thái Lam lại lên tàu về quê một lần nữa, trước lúc lên tàu cô đã gọi điện cho Bạch Đào, nói rằng mình không thể đến chỗ hẹn được mà phải về quê một chuyến.



Vì… bà ngoại Giang qua đời rồi.

Bà cụ đã lớn tuổi, hồi trẻ do chịu khổ nhiều thành ra bệnh tật suốt, mấy hôm trước đột nhiên bà cảm thấy khó chịu trong người, nhập viện không bao lâu thì qua đời.

Sau khi nhận được điện thoại của Giang Tĩnh, cô lập tức thu dọn đồ đạc, mua vé tàu về quê, lúc đi đường cô vẫn luôn vội vàng, mãi đến khi ngồi lên tàu mới cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Lần trước Chung Thi Lam cũng ngồi chuyến tàu này về quê để tham gia buổi mừng thọ bà ngoại, nào ngờ mới chỉ một tháng thôi mà người đã chẳng còn nữa, có lẽ cuộc đời luôn thay đổi và khó đoán trước như vậy.

Nghĩ đến đó, vành mắt cô cũng bắt đầu hoe đỏ.

Đúng lúc này, người bên cạnh Chung Thái Lam lại bất ngờ đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy, chấm chấm khóe mắt, ngẩng đầu lên định cảm ơn nhưng chưa kịp nói gì đã giật mình.

Chu Mạnh Ngôn thấy hơi ngại, nhìn ra chỗ khác rồi lại nhìn cô, cuối cùng anh ho khan: “Trùng hợp quá.”

“Sao anh lại ở đây?” Biểu hiện của Chung Thái Lam thân thiện hơn anh nghĩ rất nhiều, cô quay đầu đi, lau khô nước mắt: “Anh đi đâu vậy?”

Chu Mạnh Ngôn quyết định nói thật: “Tôi đến gặp cô.



Tôi nghe Bạch Đào nói là người nhà cô gặp chuyện không may nên cứ thế tới đây.”

Chung Thái Lam vò khăn giấy trong tay, cúi đầu lên tiếng: “Tôi đã bảo với anh là đừng đến gặp tôi rồi còn gì?”

“Nhưng mà tôi cảm thấy…” Chu Mạnh Ngôn chần chừ một lúc mới nói tiếp: “Ít ra thì tôi cũng phải xuất hiện vào lúc cô cần tôi nhất chứ, một lần thôi cũng được.”

Vốn dĩ anh còn đang cáu kỉnh ở nhà, không thể bình tĩnh nổi, Bạch Đào vừa gọi điện nói tin này thì anh lập tức mua vé rồi đi thẳng đến ga tàu, Chu Mạnh Ngôn còn tưởng là phải tới huyện Tùng Dung thì mới có thể gặp cô, nào ngờ hai người lại lên cùng một chuyến tàu.

Có thể thấy đây là duyên phận cũng nên.

Biểu cảm của Chung Thái Lam nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm cười: “Anh nghĩ đi đâu đấy, tôi không cần anh đâu, nhân lúc tàu chưa chạy thì mau về đi.”

“Không đi.” Anh từ chối rất dứt khoát, “Lần này thôi, để tôi báo đáp cô đi.”

“Báo đáp? Nếu anh nói về chuyện Cao Ngân Nguyệt thì tôi không làm vì anh đâu, tôi làm vì mình thôi.”

Mọi chuyện đã thế này rồi thì sao Chu Mạnh Ngôn có thể nghe tiếp được nữa, anh đi rất vội, chỉ cầm mỗi điện thoại và ví theo.



Anh lấy tai nghe ra, nhét vào tai, tỏ vẻ mình không muốn nghe nữa.

Chung Thái Lam thấy còn ba phút nữa là tàu xuất phát, bối rối lên tiếng: “Anh mau xuống đi.





Anh đừng khiến tôi phải lo lắng nữa được không? Tôi thật sự không cần anh phải ở đây, anh chỉ làm tôi cảm thấy mình thảm hại hơn mà thôi.”

Có Chu Mạnh Ngôn bên cạnh, cô sẽ không kìm lòng được mà nhớ đến những chuyện không vui kia.



Còn nếu anh không ở cạnh thì Chung Thái Lam chỉ cần không nghĩ gì nữa là có thể miễn cưỡng giả vờ như đang bình thường.

Sao anh lại không hiểu điều này cơ chứ!?


“Nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi thì đừng liên lạc với tôi nữa.” Chung Thái Lam hít một hơi thật sâu, “Xuống tàu đi, coi như tôi cầu xin anh đấy.”

Chu Mạnh Ngôn mím môi: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”

Chung Thái Lam đưa tay lên che mặt, nhưng một lát sau lại bỏ tay xuống, có vẻ hơi mất bình tĩnh: “Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau cả.



Anh có chuyện gì mà cứ phải nói với tôi mới được chứ?”

Chu Mạnh Ngôn do dự một lát rồi mới hỏi: “Chúng ta có nhất thiết phải thế này không?”

“Tôi đã nói với anh rồi.” Chung Thái Lam chỉ có thể thở dài: “Tôi giải thích hết mọi chuyện với anh rồi, nếu không thế này thì còn làm thế nào được nữa?”

Nghe xong câu nói của cô, Chu Mạnh Ngôn chỉ biết cười khổ, cũng đúng, nếu không làm thế này thì biết làm thế nào đây? Giữa hai người còn có cái chết của Cao Ngân Nguyệt.

Quanh đi quẩn lại, Chu Mạnh Ngôn nhớ đến vấn đề ban đầu, anh đã khôi phục danh dự của mình, nỗi oan được giải, nhưng Cao Ngân Nguyệt thì chẳng thể sống lại nữa.

“Thật ra thì tôi cũng chẳng biết tại sao anh vẫn luôn nghĩ về vấn đề này.



Đối với anh mà nói, mấy chuyện xấu đều đã qua, sự trong sạch quay về, đạt được tự do.



Đây chẳng phải là những điều mà anh vẫn luôn muốn à? Tại sao anh còn đến tìm tôi chứ?” Chung Thái Lam cảm thấy lý trí của mình đang sụp xuống như một ngọn núi làm từ băng vậy, nó không ngừng tan vỡ, tất cả những bức tường tâm lý mà cô đã xây nên trong khoảng thời gian này đều trôi theo dòng nước.

Đúng lúc này, trong tàu vang lên tiếng thông báo “tít tít”, cuối cùng là một tiếng “ting”, cửa tàu từ từ đóng lại.

Chung Thái Lam cảm thấy rất bất lực, trong một giây nào đó, cô còn cảm thấy hận anh, hận sự xuất hiện của anh đã nhẹ nhàng hạ gục tâm trí cô.



Đồng thời cô còn hận mình không có tiền đồ, một hiệp thôi mà cũng không kiên trì được.

Tâm trạng của cô dao động quá mãnh liệt, Chu Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được, anh hơi hối hận về sự liều lĩnh của bản thân, đồng thời càng cảm thấy lo lắng cho Chung Thái Lam hơn: “Thái Lam.”

“Câm miệng!” Cô thấp giọng, không muốn khiến người khác chú ý, “Cút đi!”


Chu Mạnh Ngôn đứng phắt dậy: “Tôi đi, tôi đi ngay đây, cô bình tĩnh lại đã.” Đi được hai bước thì anh lo lắng quay đầu lại, phát hiện ra cô đang vừa ấn trán vừa hít thở sâu, giống như muốn kiềm chế tất cả mọi cảm xúc trong lòng mình.



Chu Mạnh Ngôn hoảng sợ, vội vàng quay lại ôm lấy cô: “Thái Lam.”

“Tôi bảo anh đi đi.” Cô cắn răng: “Đừng làm phiền tôi.”

Chu Mạnh Ngôn đứng yên, nhíu mày: “Cô đừng như vậy, phải thể hiện hết ra, đừng nhẫn nhịn nữa.” Những người có thể khống chế cảm xúc của mình đều rất giỏi, nhưng bản thân người đó lại giống như một cái thùng chứa vậy.



Nếu cảm xúc tiêu cực bị tích tụ lại quá nhiều, không được thể hiện ra ngoài thì kiểu gì cũng sẽ có một ngày họ sụp đổ.

“Cô không chấp nhận được thì khóc đi.” Anh vỗ nhẹ lên lưng Chung Thái Lam: “Cô có thể khóc mà, không sao đâu, người thân của cô vừa qua đời.





Chuyện này không đáng xấu hổ chút nào, không có gì cả, bà ngoại đối xử với cô rất tốt, bà qua đời nên cô đau lòng cũng dễ hiểu, cô phải khóc mới đúng.”

Chung Thái Lam cảm thấy cổ họng mình đắng chát, mắt cay xè, muốn giãy ra khỏi lòng Chu Mạnh Ngôn nhưng anh lại ôm rất chặt, cô chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.

Cách mấy hàng ghế có một cậu nhóc bị mẹ mắng đang bắt đầu gào khóc, tiếng ồn vang lên, hơn nửa số người trên toa tàu đều nhíu mày lại.

Chu Mạnh Ngôn khẽ nói bên tai cô: “Mau khóc đi, bây giờ không có ai chú ý đến cô đâu, khóc đi nào.”

Người trong lòng anh không lên tiếng, nhưng anh lại cảm thấy phần vai áo mình ướt dần bởi những giọt nước mắt nóng hổi của cô, Chu Mạnh Ngôn khẽ thở phào, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Khóc được là tốt rồi, khóc được là tốt…”

Chu Mạnh Ngôn nghĩ, từ khi mọi chuyện chấm dứt đến giờ, cô đã cố gắng tự đóng băng tâm trạng của mình, chôn chúng xuống góc sâu nhất trong lòng, không nhìn, không để ý đến chúng, cứ thế duy trì vẻ ngoài bình tĩnh của mình.

Nhưng sự xuất hiện của Chu Mạnh Ngôn đã khiến mọi cố gắng của Chung Thái Lam sụp đổ trong gang tấc, cô không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Có điều khóc được cũng tốt, mọi áp lực và cảm xúc tiêu cực có thể được đào thải ra ngoài cơ thể qua nước mắt, khóc xong mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Chung Thái Lam khóc một lúc cũng dần bình tĩnh lại, vừa mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp lau nước mắt thì môi cô đã chạm phải thứ gì đó vừa mát vừa ngọt.

Chu Mạnh Ngôn xúc một thìa kem đưa đến bên môi cô: “Ăn đi, vị vani đấy.”

Đây là vị kem mà cả hai người đều thích.

Vị kem ngọt ngào chạm vào môi, có vẻ hơi dính dính, Chung Thái Lam vô thức há miệng ra, Chu Mạnh Ngôn vội đút cho cô cả thìa kem, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng: “Được rồi, được rồi, ăn hết thì làm hòa nhé, đừng có hơi tí lại đuổi tôi đi, tôi đi đâu được chứ? Nhảy xuống à? Cô làm như tôi là James Bond (1) ấy.”

(1) James Bond: Loạt tác phẩm James Bond xoay quanh một nhân vật mật vụ người Anh hư cấu, được sáng tạo bởi nhà văn Ian Fleming vào năm 1953.



Nhân vật James Bond còn được biết tới với mã tên 007, được chuyển thể rộng rãi thành các tác phẩm truyền hình, phát thanh, truyện tranh, trò chơi điện tử và phim ảnh.

Chung Thái Lam: “…” Bây giờ nhổ ra còn kịp không?

Có vẻ Chu Mạnh Ngôn nghĩ rằng nếu cô ăn hết cốc kem thì sẽ làm hòa với anh, lập tức xúc thêm một thìa đầy nữa: “Ăn xong thì tâm trạng sẽ khá hơn đấy.”

Chung Thái Lam chẳng có cơ hội mở miệng nói chuyện, thìa kem lạnh buốt đã tan trong miệng, cô không thể lên tiếng nói gì nữa.



Chung Thái Lam vội vàng giật lấy chiếc thìa, tránh việc lại bị đút thêm miếng nữa: “Để tôi tự xúc.”

Chu Mạnh Ngôn đưa thìa cho cô: “Để lại cho tôi một ít, tôi mua có mỗi một hộp thôi, kem trên tàu đắt lắm.”

“Anh có thiếu tiền đâu, ki bo mấy đồng lẻ làm gì?” Chung Thái Lam lườm anh.

Chu Mạnh Ngôn lập tức đáp: “Tôi có ít tiền mặt lắm.



Hay là tôi chuyển khoản cho cô rồi cô đưa tôi tiền mặt nhé?” Nói xong anh giả vờ như vô tình lên tiếng: “Chúng ta kết bạn trên WeChat đi, đừng chặn tôi nữa.”

Nói xong anh rất tự nhiên lấy điện thoại trong túi Chung Thái Lam ra và tự xóa mình khỏi danh sách đen.



Khoảnh khắc ấy, Chu Mạnh Ngôn có cảm giác như bản ản tù mười năm của mình vừa mới kết thúc vậy.