Do dự nhiều lần, cuối cùng Chu Mạnh Ngôn vẫn cảm thấy mình nên nói thẳng với Chung Thái Lam, nếu không thì có thể cô sẽ bực bội trong lòng rồi sinh bệnh mất.
“Thái Lam, tôi biết là những lời tôi vừa nói lúc nãy khiến cô thấy không vui.
” Anh cố gắng giữ bình tĩnh, “Nhưng tôi không biết tại sao cô lại không vui.
”
Chung Thái Lam không muốn thừa nhận: “Tôi rất bình thường, chỉ hơi mệt thôi, giờ tôi không được ngủ à?”
“Được chứ, nhưng đừng vô lý như thế.
” Chu Mạnh Ngôn kéo cô đến bên cạnh mình, để cô ngồi song song dưới sàn nhà rồi dựa lưng vào giường, “Không vui thì phải nói ra, chẳng lẽ buồn bực mãi sẽ biến thành vui à?”
Lần này Chung Thái Lam không phủ nhận nữa nhưng cô cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu ngồi yên trên thảm, mái tóc cô rủ xuống vai, trông cực kỳ đáng thương.
Chu Mạnh Ngôn kiên nhẫn dỗ dành cô như một đứa bé: “Nói cho tôi biết đi, được không?”
Chung Thái Lam quay đầu đi, cô thật sự không muốn nói cho Chu Mạnh Ngôn biết bản thân không vui vì cảm thấy anh đang gạt cô ra ngoài, không vui vì anh và Bạch Đào hợp tác với nhau rất vui vẻ, nếu nói ra thì… Ha ha.
Vậy nên cô nghĩ một lúc rồi khôn khéo hỏi: “Có phải anh không muốn tôi tham gia vào chuyện này không?”
“Ừ.
” Có vẻ như Chu Mạnh Ngôn đã bắt được điểm mấu chốt, lập tức giải thích với cô: “Càng điều tra sâu hơn thì sẽ càng tiến gần đến hung thủ, tôi không muốn cô gặp nguy hiểm.
”
Chung Thái Lam không tin lắm, “Anh nói vậy hơi lạ đấy, sao tôi lại đến gần hung thủ chứ?” Trước giờ Chu Mạnh Ngôn luôn hoạt động rất độc lập, dù nguy hiểm thì cũng không yêu cầu cô giúp đỡ, Chung Thái Lam tự biết thân biết phận, đôi khi cũng muốn trốn tránh, càng chưa bao giờ ép buộc anh.
Chỉ là trốn trong phòng nói chuyện vài ba câu thì nguy hiểm gì chứ?
“Anh đừng có nói nghi phạm là người bên cạnh tôi nên…” Chung Thái Lam đang định nói thêm “Đừng đùa rằng anh nghĩ đây như truyện Conan nhé?” Nhưng vừa định lên tiếng thì cô đã giật mình.
Tại sao lại không chứ?
Chu Mạnh Ngôn không ngờ là mình còn chẳng giấu nổi cô một đêm, đành trơ mắt nhìn cô rồi khó khăn nói ra đáp án: “Nhiếp Chi Văn.
”
“Anh ta là bác sĩ tâm lý của Ngân Nguyệt nhưng chưa chắc đã là hung thủ.
” Chu Mạnh Ngôn thấy không lừa được thì thẳng thắn thừa nhận luôn: “Tôi không muốn cô nghĩ linh tinh.
”
Chung Thái Lam lập tức cảm thấy tâm loạn như ma: “Sao Nhiếp Chi Văn lại là hung thủ chứ? Anh ấy còn xuất hiện bên cạnh tôi trước cả anh.
”
“Vậy thì có gì lạ, Ngân Nguyệt xuất hiện trước cả tôi, Cao Tố Nga đã tồn tại từ rất lâu rồi còn gì?” Chu Mạnh Ngôn không đồng ý với cô.
Chung Thái Lam nói: “Không phải, ấn tượng của tôi về Cao Tố Nga rất mơ hồ, rõ ràng nhất là lúc Tiểu Hàm mất tích, con bé đã đi xem “Giải cứu Mã Lệ Liên”, lúc đó anh đã ở cạnh tôi rồi.
”
Vừa dứt lời cô chợt nhớ ra, chẳng phải Nhiếp Chi Văn cũng xuất hiện sau Chu Mạnh Ngôn sao, nói vậy thì cũng không hẳn là không có lý.
Nhưng nếu đó là Nhiếp Chi Văn, anh ta cứu cô, nhưng cô lại sắp xếp anh ta trở thành tội phạm giết người ư?
Chu Mạnh Ngôn cũng đoán được phần nào tâm trạng của cô, anh khuyên nhủ: “Bây giờ nghĩ về điều này cũng chẳng giải quyết được gì, Nhiếp Chi Văn chỉ đáng nghi thôi, biết đâu lại không phải.
”
“Nhưng mà nếu như đúng…” Chung Thái Lam nhìn anh, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, “Thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Mạnh Ngôn nghĩ rồi trả lời một cách rất vô trách nhiệm: “Vậy thì chờ chắc chắn đi đã rồi tính.
”
Chung Thái Lam: “…”
“Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại cô có buồn đến bạc đầu thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cứ gác nó sang một bên đã.
” Chu Mạnh Ngôn an ủi: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, bây giờ đừng buồn lo vô cớ làm gì.
”
Chung Thái Lam cảm thấy cũng có lý: “Anh nói đúng, thế rốt cuộc bây giờ mọi chuyện thế nào rồi?”
“Nhiếp Chi Văn có bằng chứng ngoại phạm, bây giờ Bạch Đào đang đi điều tra David.
” Sau vài lần liên lạc với Bạch Đào, Chu Mạnh Ngôn cũng đã khá quen với phong cách làm việc của cô ấy, “Chắc ngày mai sẽ có kết quả.
”
Chung Thái Lam cất lời, “Vậy khi nào có tin tức thì nhớ báo với tôi một tiếng.
”
Mặc dù trong lòng Chu Mạnh Ngôn vẫn nghi ngờ Nhiếp Chi Văn nhưng nếu như không phải thì đó cũng là một chuyện tốt: “Ừ.
”
Sáng hôm sau, Chung Thái Lam đang chuẩn bị đi ra thư viện thì đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Tĩnh, sau khi nghe bà nói vài câu thì cô khá ngạc nhiên: “Bây giờ? Mẹ đến rồi ạ?”
Một lúc sau, cô lại thở dài bất lực: “Con biết rồi, con đến ngay đây.
”
Chu Mạnh Ngôn thấy không đúng lắm: “Sao thế?”
“Mẹ tôi dẫn Tiểu Hàm đến đây.
” Chung Thái Lam vội vàng lấy hết sách vở ra khỏi túi, “Bảo là đến thăm tôi, gọi tôi ra ăn cơm, đột ngột quá, chẳng bảo tôi trước gì cả.
”
Mặc dù cô đang phàn nàn nhưng Chu Mạnh Ngôn vẫn thấy giữa hàng lông mày của cô thấp thoáng niềm vui, anh biết ngay là Chung Thái Lam vẫn rất vui khi Giang Tĩnh đến, “Cô đừng nghĩ gì về vụ án nữa, cứ vui vẻ ăn uống với họ đi.
”
“Tôi cũng nghĩ thế.
” Chung Thái Lam nói: “Mẹ tôi chỉ từng tới đây lúc đưa tôi dự lễ khai giảng, còn Tiểu Hàm thì chưa đến đây bao giờ… Nhưng mà anh nhớ là nếu có tiến triển gì thì phải báo với tôi một câu, tôi sẽ nhớ kỹ đấy, anh mà dám lừa tôi thì tôi tuyệt giao với anh!”
Chu Mạnh Ngôn bị cô bắt thóp nên vội nói: “Không dám, không dám.
”
Chung Thái Lam lại thu dọn đồ đạc rồi vội vàng đến chỗ hẹn.
Nhà hàng mà Giang Tĩnh định ăn hơi xa chỗ cô nên cô gọi luôn taxi đi.
Vừa đến nơi Chung Thái Lam đã ngẩn ra, đây là một nhà hàng có vẻ khá sang trọng.
Đang giữa trưa nên cũng không đông người lắm, Chung Thái Lam nhanh chóng tìm thấy Giang Tĩnh và Quách Tiểu Hàm, bên cạnh họ còn có Nhiếp Chi Văn.
“Cô Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi.
” Nhiếp Chi Văn vừa thấy cô thì ga lăng kéo ghế ra cho cô.
Chung Thái Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Tĩnh rồi lại nhìn sang Nhiếp Chi Văn, còn gì khó hiểu nữa đâu, niềm vui trong lòng lập tức tắt ngúm.
Nhưng dù sao cũng đến rồi, bây giờ cô có thể quay người rời đi chắc? Vậy nên đành phải ngồi xuống, giả vờ cười ngại ngùng: “Anh Nhiếp cũng ở đây à?”
Giang Tĩnh mỉm cười, bà nhẹ nhàng cất giọng: “Lần này cô dẫn Tiểu Hàm và Thái Lam đến để cảm ơn cậu Nhiếp, Tiểu Hàm, con còn không cảm ơn người ta đi?”
Xem ra Quách Tiểu Hàm bị gọi tên đã im lặng hơn trước kia rất nhiều, nhưng ít ra vẫn tốt hơn những gì Chung Thái Lam tưởng tượng, cô bé nói nhỏ: “Cảm ơn anh vì hôm đó đã cứu em.
”
“Thật sự không cần khách sáo đâu.
” Nhiếp Chi Văn liên tục xua tay, “Cô Quách, trước kia cô và chú Quách đã cùng đến cảm ơn một lần, sau đó cô Chung cũng đã mời cháu một bữa cơm, hôm nay cô lại mời cháu ăn cơm lần nữa, cháu thật sự rất xấu hổ.
”
Giang Tĩnh không hề biết chuyện này, bà ngạc nhiên quay sang nhìn Chung Thái Lam, còn khẽ mỉm cười: “Con mời cậu Nhiếp ăn cơm rồi à?”
Đã đến nước này thì Chung Thái Lam cũng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, mỉm cười đáp: “Vâng, anh Nhiếp đã cứu con và Tiểu Hàm thì tất nhiên là con cũng phải mời anh ấy ăn bữa cơm rồi, mẹ thật là, sao không nói với con một câu chứ?”
“Người trẻ các con ăn cơm kết bạn với nhau cũng tốt mà.
” Giang Tĩnh cười nói với Nhiếp Chi Văn: “Đứa con gái này của cô như khúc gỗ ấy mà, bảo gì thì làm nấy, cô không ngờ là lần này nó lại hiểu chuyện đến vậy.
”
Chung Thái Lam vốn đang buồn bực, không biết nên đối mặt với Nhiếp Chi Văn thế nào, bây giờ còn có thêm các nhân tố phức tạp nữa, cô thật sự không muốn nói câu nào trước khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình nên dứt khoát quay sang trò chuyện với Quách Tiểu Hàm: “Gần đây em sao rồi? Đã khá hơn chưa?”
Trước kia Quách Tiểu Hàm cực kỳ hoạt bát, hướng ngoại nhưng bây giờ thì lại yên tĩnh hơn rất nhiều, hỏi thì cô bé mới đáp một câu: “Em khá hơn rồi ạ.
”
Chung Thái Lam thầm thở dài, cũng thấy rất thương cô em gái này của mình, nhỏ như vậy mà đã gặp chuyện, cô gắp đồ ăn cho cô bé: “Mọi chuyện đã qua rồi, không sao đâu.
”
“Vâng.
” Quách Tiểu Hàm đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Em cảm ơn chị.
”
Tim Chung Thái Lam như tan ra thành nước, cô gắp con tôm to nhất cho Quách Tiểu Hàm: “Chúng ta là chị em mà, sao phải cảm ơn chứ.
”
Khóe miệng Quách Tiểu Hàm hơi cong lên, sau đó cô bé đã nở nụ cười tươi đầu tiên trong ngày.
Mà ở phía bàn bên kia, Giang Tĩnh và Nhiếp Chi Văn đã nói sang vấn đề công việc của anh ta: “Nếu cậu Nhiếp không giới thiệu bác sĩ Hứa thì chưa chắc Tiểu Hàm đã khôi phục được nhanh đến vậy.
”
Nhắc đến công việc của Nhiếp Chi Văn, Chung Thái Lam lập tức nghĩ đến thân phận của anh ta, mặc dù cô không nghĩ là trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp đến vậy, nhưng là bác sĩ tâm lý của Cao Ngân Nguyệt, biết đâu anh ta có thể cung cấp được manh mối gì đó có ích.
Thôi thì vẫn nên ngồi nghe xem hai người nói gì đã.
Hoá ra Giang Tĩnh dẫn Quách Tiểu Hàm đi gặp bác sĩ tâm lý là nhờ Nhiếp Chi Văn nhắc nhở, anh ta đã giới thiệu cho hai người một chuyên gia về lĩnh vực tâm lý trẻ em, bác sĩ Hứa mà Giang Tĩnh nhắc đến cũng không phải dạng vừa, là một bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng, các cuộc hẹn trước đều xếp dài đến tận mấy tháng sau rồi, vậy nên Nhiếp Chi Văn phải ra mặt để giúp.
Nếu nói ban đầu lúc ở nhà bà ngoại Giang, Giang Tĩnh chỉ đột nhiên có hứng, cảm thấy điều kiện của chàng trai này không tệ nên muốn mai mối cho hai người, nhưng qua những chuyện này, bà càng nhìn Nhiếp Chi Văn lại càng thấy thích anh ta, chẳng những ngoại hình, gia thế không có gì để bàn mà tính tình cũng rất tốt, lễ phép hiểu chuyện, đúng là chàng rể lý tưởng của mọi bà mẹ.
Trong trường hợp không phải so sánh với Quách Tiểu Hàm thì Giang Tĩnh vẫn rất thương Chung Thái Lam, nếu không thương cô thì bà cũng sẽ không tính toán nhiều như vậy, có điều những thứ mà bố mẹ thường bảo là “vì muốn tốt cho con” thì chưa chắc đã là thứ mà con mình thật sự muốn.
“Tiểu Nhiếp à.
” Đúng đấy, chỉ sau khoảng hai mươi phút đồng hồ ngắn ngủi thì Giang Tĩnh đã chuyển sang gọi Nhiếp Chi Văn bằng tên thân mật là Tiểu Nhiếp rồi, “Công việc này của cháu có bận rộn lắm không?”
Nhiếp Chi Văn đáp: “Cũng bình thường ạ, đôi khi sẽ khá bận.
”
“Bận như vậy thì có thời gian hẹn hò với bạn gái không?” Giang Tĩnh hỏi như vậy khiến ngay cả Quách Tiểu Hàm cũng hiểu được là bà có ý gì.
Chung Thái Lam cúi gằm mặt xuống, chỉ ước là bây giờ đột nhiên có thiên thạch lao xuống, mọi người biến thành zombie rồi kéo đến để phá tan nhà hàng, dù có phải biến thành zombie thì cô cũng thấy đỡ hơn là rơi vào tình thế khó xử thế này.
Nhưng đó cũng chỉ là ước muốn của mình cô mà thôi, sự thật hoàn toàn trái ngược, cuộc trò chuyện đang rất vui vẻ, có vẻ Nhiếp Chi Văn khá tình nguyện nói chuyện với Giang Tĩnh về đề tài này, “Trước kia cháu cũng có người yêu, nhưng mà đã chia tay rồi, tính cách bọn cháu không hợp nhau.
”
Giang Tĩnh rất có chừng mực, sau khi có được đáp án mình muốn, bà cũng không hỏi thêm gì nữa mà chuyển sang nói về chuyện của Quách Tiểu Hàm.
Vừa nãy Quách Tiểu Hàm còn lén nhăn mặt với Chung Thái Lam, nhưng khi thấy mình biến thành trung tâm câu chuyện thì cô bé lại không vui, mà trẻ con thì có đặc quyền của trẻ con: “Mẹ ơi mẹ đừng nói nữa được không ạ?”
“Không nói, không nói.
” Mặc dù Giang Tĩnh thấy hơi tiếc khi bỏ lỡ một cơ hội được tư vấn tâm lý miễn phí, nhưng bây giờ cảm xúc của Quách Tiểu Hàm mới là vấn đề mà bà quan tâm nhất, vậy nên bà lập tức đổi chủ đề.
Nhiếp Chi Văn rất được lòng người ở điểm này, sau khi nghe Giang Tĩnh nói vậy, anh ta lập tức phối hợp: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Hàm đến thành phố Hoài nhỉ, thành phố Hoài này có một bảo tàng tượng sáp rất nổi tiếng, có tượng sáp của cực kỳ nhiều người nổi tiếng đấy.
”
Sự chú ý của Quách Tiểu Hàm lập tức bị chuyển sang chuyện khác, nghe thấy vậy cô bé chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, chiều nay chúng ta đến đó nhé?”
Giang Tĩnh cũng không từ chối: “Được rồi, được rồi, chiều nay mẹ dẫn con đi, mua vé thế nào nhỉ?”
Chung Thái Lam nói: “Để con mua cho, chiều nay con dẫn hai người đi.
”
Giang Tĩnh lại nhìn sang Nhiếp Chi Văn nhưng lần này Chung Thái Lam đã lên tiếng trước: “Công việc của anh Nhiếp bận rộn như vậy…”
“Hôm nay tôi được nghỉ.
” Nhiếp Chi Văn mỉm cười.
Chung Thái Lam chợt cảm thấy không ổn, anh ta trả lời câu hỏi của Giang Tĩnh rất cẩn thận, có thể là vì lễ phép với người lớn, nhưng ý cô rõ như vậy mà anh ta lại không hiểu… Chẳng lẽ anh ta có ý gì đó với cô thật ư?
Cô vừa ngẩn ra thì Giang Tĩnh đã giải quyết vấn đề này rất dứt khoát: “Vậy đi cùng đi.
”
Chung Thái Lam rất muốn kiếm cớ rời đi, nhưng nghĩ lại thì làm vậy sẽ khiến Giang Tĩnh khó chịu, mà Nhiếp Chi Văn lại còn là ân nhân cứu mạng mình, nếu mỗi việc này thôi mà cũng không nể mặt anh ta thì có vẻ quá đáng, suy đi tính lại một lúc mà cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, cuối cùng đành phải chấp nhận số phận.
Lúc hết bữa, cô lấy cớ vào nhà vệ sinh rồi nhắn tin qua WeChat cho Chu Mạnh Ngôn: “Bên phía Bạch Đào có tin gì chưa?”
Chu Mạnh Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười, anh mới nhận được tin thì cô đã giục rồi, Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ một lát, sau đó cố ý nói: “Bạch Đào nói rằng David có gì đó hơi kỳ lạ.
”
Chung Thái Lam hỏi: “Nhiếp Chi Văn thì sao?”
Chu Mạnh Ngôn thấy cô không hỏi David kỳ lạ ở chỗ nào mà hỏi sang Nhiếp Chi Văn thì cố ý trêu: “Không nói cho cô biết đâu.
”
Chung Thái Lam cảm thấy hình tượng nam chính lạnh lùng, biết kiềm chế mà mình đã viết ra hoàn toàn sụp đổ rồi: “…”
Chu Mạnh Ngôn gửi cho cô một biểu cảm: “Mỉm cười.
jpg”
Vốn dĩ Chung Thái Lam còn định nói cho anh biết sự thật nhưng bây giờ nói thì sao thú vị bằng việc kể trực tiếp được, chiều nay cũng có cả Giang Tĩnh và Quách Tiểu Hàm đi cùng nên chắc cũng không có gì nguy hiểm, cô đành giấu chuyện này rồi nhắn tiếp: “Chiều nay tôi đến bảo tàng tượng sáp, chắc là sẽ về muộn đấy.
”
Chu Mạnh Ngôn cũng trả lời lại rất nhanh: “Ừ, khi nào lên tàu điện ngầm thì báo cho tôi biết một câu.
”
Trong nhà vệ sinh không có ai khác, Chung Thái Lam bỗng dưng cảm thấy ngại ngùng: “Không cần phiền phức thế đâu.
”
Nào ngờ Chu Mạnh Ngôn lại không biết gì về kiểu tâm lý vi diệu này của con gái nên bắt đầu nổi tính đa nghi: “Nghe như kiểu sẽ có ai đó tiễn cô về ấy.
”
Chung Thái Lam: “…”
Chu Mạnh Ngôn chó ngáp phải ruồi: “Với tính cách của mẹ cô thì chắc tối nay sẽ hẹn Nhiếp Chi Văn đi ăn cơm đúng không?”
Chung Thái Lam: “Đúng thì sao chứ? Anh ấy đáng nghi à?”
Một lúc lâu sau anh mới trả lời: “Bạn gái cũ của anh ta nói rằng buổi tối ngày mùng 6 hai người họ đã ở cạnh nhau.
”
Dù không có ý gì với Nhiếp Chi Văn nhưng thấy những lời này thì Chung Thái Lam cũng nhẹ nhõm hẳn: “Vậy thì tốt rồi.
”
Nhưng mà Chu Mạnh Ngôn lại tiếp tục: “Nhưng mà tôi thấy anh ta có gì đó kỳ lạ, cô hãy suy nghĩ cẩn thận.
”
Chung Thái Lam cất điện thoại vào túi, nếu cứ ngồi trong nhà vệ sinh mãi thì mọi người sẽ nghĩ cô rơi xuống bồn cầu, sau đó xuyên không rồi cũng nên.
Ở đầu bên kia, Chu Mạnh Ngôn đợi mãi mà không thấy cô trả lời thì bực bội chống cằm: Chẳng lẽ cô thích Nhiếp Chi Văn thật ư?
Anh có thể nhân danh nam chính mà không đồng ý được không?