Thẩm La, sống cùng ông nội tại căn nhà ven biển trên hòn đảo nhỏ. Do hoàn cảnh sống mà tính cách cô khá nhạy cảm nhưng cũng rất mạnh mẽ kiên cường. Trên đời này, ông nội là người mà cô yêu thương nhất, là tất cả ấm áp cùng hy vọng để cô tiếp tục cố gắng vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Nhưng rồi, bệnh tật đã khiến ông rời xa cô mãi mãi. Đó tưởng chừng như là thời gian tồi tệ nhất với cô. Khi mà, cha thì hèn yếu nhu nhược, mẹ kế thì lam lam toan tính, em trai kế thì ích kỷ đáng ghét. Mọi thứ, khiến cô chông chênh và đau đớn...
Đúng lúc này, cô gặp anh - một chàng trai dính đầy bùn đất bụi bẩn, chật vật ngã trước sân nhà. Một chút thương cảm, một chút đau lòng, một chút chua xót... cứ thế, cô đưa tay ra giúp anh, cũng ấn định cho duyên kiếp đời mình cùng anh gắn chặt. Hạnh phúc hay bất hạnh? Là ai đã nối sợi tơ này? Lúc ấy, cô đã thuê anh làm người giúp việc trong nhà. Nhưng ngoài cái tên Ngô Cứ Lam ra thì cô chẳng hề biết gì về anh nữa. Mọi thứ là điều bí ẩn. Vậy mà, cô nguyện ý tin tưởng cũng nguyện ý hy vọng. Chỉ cần anh ấy không phải là người xấu. Anh giúp cô trông nhà, làm hết mọi việc từ nấu cơm, lau kính, giặt đồ...Rồi từ khi nào những điều tưởng chừng như nhỏ nhoi, đơn giản đó lại khiến trái tim cô rung động.
Có lẽ, chính là trong khoảnh khắc khi cô bị thương sắp không thể tìm được đường về nhà. Đau đớn và sợ hãi, cô thì thầm gọi tên ai đó có thể giúp đỡ mình. Và anh xuất hiện, như nắng ấm trong ngày mưa lạnh giá. Anh nói với cô rất nhiều để cô quên đi cơn đau cùng nỗi sợ. Anh bế cô đi đến bệnh viện, anh nắm tay cô... Anh cho cô sự an tâm và ấm áp. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô đã tự mở lòng.Nhưng, giữa nhân ngư và con người làm sao có thể có kết thúc tốt đẹp được kia chứ?