Giống như giấc mơ.
Có trong một khoảnh khắc, Văn Yến cho rằng là ảo giác.
Ánh mắt dần dần dời xuống làn váy của cô, nhìn thấy làn váy bị gió nhẹ thổi lất phất, anh mới dần dần có cảm giác chân thật.
Hốc mắt đột nhiên có chút ấm áp, cảm xúc đang trào dâng. Anh mím môi thật chặt môi, ánh mắt khóa chặt trên người cô.
Ánh mắt như vậy là có chút sâu nặng.
Lương Âm Dạ không chịu nổi.
Một lần nữa nhìn anh, cô có một loại cảm giác đã qua rất lâu, bọn họ giống như đã rất lâu không gặp nhau. Đằng đẵng giống như cách một thế kỷ.
Nhưng rõ ràng là bọn họ vừa gặp nhau không lâu trước đây.
Nhưng vì sao sẽ nhớ anh như vậy?
Có thể là bởi vì trước kia cô từng vô số lần nghĩ tới chuyện này, sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Mỗi một lần cô đều không có lòng tin tuyệt đối.
Cho nên một lần gặp lại như vậy sẽ vô cùng quý giá.
Anh nhìn cô rồi chìa tay với cô.
Rất kỳ lạ là rõ ràng anh không biết gì cả, nhưng lại cho cô cảm giác anh biết hết.
Giống như có một mảnh mềm mại trong lòng Lương Âm Dạ bị đâm vào, cô đi đến gần anh, lấp đầy cái ôm của anh.
Văn Yến chẳng thể nói được giờ phút này là tâm trạng gì, phức tạp đến khó mà thông suốt.
Nhưng anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi.
Cô cuối cùng cũng quay lại ghi hình tập này.
Động tác của anh đang siết chặt.
Lương Âm Dạ hỏi anh: “Tại sao anh còn chưa đi ngủ?”
“Chờ em.” Giọng nói anh khàn khàn.
Mặc kệ cô quay về hay không quay về, mặc kệ khi nào cô quay về, dù sao thì anh cũng phải ở chỗ này đón cô.
Chẳng biết tại sao, cô có chút muốn khóc, xúc động muốn khóc có chút mạnh.
Khoảng thời gian này, trạng thái của cô rất không tốt, nhưng lần ghi hình này đã được định sẵn, không thể sửa đổi. Cô có thể đến tham gia hay không thì cũng không biết, nhưng cô đang cố gắng.
Ít nhất là phải tham gia xong mùa này, cô không muốn vắng mặt.
Trước kia, lúc quay “Vĩnh Dạ”, khó khăn như vậy mà cô cũng chống đỡ được, lúc ấy, bọn họ cũng cho rằng cô không quay nổi nữa, nhưng cô lợi dụng trạng thái kia, hoàn toàn đắm chìm, thành công kết thúc cảnh quay, thậm chí cho một kết cục xinh đẹp.
Không tiếc nuối với bộ phim điện ảnh ấy.
Cho dù cô xuất hiện nhiều tiếc nuối hơn nữa, thì tác phẩm của cô cũng hoàn mỹ không có thiếu sót.
Mấy ngày qua, Cố Tích giúp cô, bọn họ cũng đang giúp cô. Nếu muốn chữa bệnh, cũng phải đi theo kế hoạch ban đầu, chờ cô làm xong những công việc này rồi lại đến.
Cô vẫn phải quay lại xã hội ảo tưởng này.
Bất luận như thế nào, ít nhất trạng thái của cô nhìn qua rất bình thường, cô và người bình thường không khác nhau. Bên trong có bao nhiêu khó khăn, đều bị che giấu.
Vả lại, Đường Vi có thể đồng ý là muốn để cho cô đến chỗ này giải sầu, tốt nhất là có thể chữa lành vết thương của cô.
Văn Yến ở chỗ này, một đám người náo nhiệt vui mừng ở chỗ này.
Có lẽ lỡ như có tác dụng thì sao?
Nghe thấy anh nói này lời, lồng ngực cay và chát, sinh ra một chút không đành lòng và khó chịu.
“Ngày đó có nghe lời không?”
Lương Âm Dạ bỗng nhiên vui mừng vì bản thân nghe lời làm theo, vào lúc này mới có thể cây ngay không sợ chết đứng mà gật đầu.
“Sau đó có bị cảm bị sốt không?”
“Không.”
“Vậy là được.”
Cô mang theo một chiếc vali rất lớn, nhìn qua còn lớn hơn cô, anh đi đến nói với cô: “Chờ một lát lên phòng rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô gật đầu.
Văn Yến nhắm mắt, giọng trầm tĩnh: “Có lời gì muốn nói với anh không?”
Lương Âm Dạ nhìn anh: “Cái gì?”
“Không có, đi thôi.”
Cô vân vê ngón tay, có chút yên tĩnh.
Mà anh đưa cô đến cửa phòng, cũng không lập tức rời đi, lúc cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên, giơ tay lau khóe mắt của cô, nhẹ nhàng đè xuống.
Cô vô thức nhắm mắt.
Văn Yến mím môi, không biết là có phải trời sinh khóe mắt đã ửng đỏ, tự mang mĩ lệ hay không. Giống như cây anh túc nở rộ đến mức tận cùng, nhưng lại muốn khiến cho người ta nhuộm nó đỏ hơn, xem nó tận tình nở rộ.
Trong trí nhớ.
Anh cũng từng gặp dáng vẻ đẹp nhất của nó.
Anh cúi người, hôn lên khóe mắt cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô có thể không nói chuyện, anh cũng có thể yên tĩnh ở cạnh cô, nhưng anh vẫn muốn gần sát cô. Gần sát hơn một chút nữa, gần hơn một chút nữa.
Lương Âm Dạ vất vả lắm mới kìm nén được cảm xúc, suýt nữa mất khống chế. Cô rốt cuộc cũng biết giơ tay ôm lấy anh, có thể chỉ là muốn ôm thôi.
Nhưng nụ hôn của anh di chuyển xuống dưới, do dự ở môi cô, khẽ hôn lên đó.
Trong hành lang yên tĩnh không tiếng động, ngay cả âm thanh mà bọn họ cũng không phát ra.
Yên tĩnh giống như không tồn tại.
Mấy lời nói mà anh muốn biết, nhưng cô không muốn nói, cũng có thể tan trong nụ hôn này, thông qua nụ hôn này để hóa giải, khiến bọn họ có được một sự hòa bình.
Bàn tay anh vuốt gò má cô, chỉ cảm thấy mấy ngày ngắn ngủi, cô lại gầy hơn rất nhiều. Vốn cũng không có bao nhiêu thịt, hiện tại càng ít hơn. Nữ minh tinh khác cần phiền não vấn đề giảm cân, đến chỗ này của cô cũng không cần tồn tại.
Cũng may mà ngày mai bắt đầu ghi hình, trong hành lang không hề có người quay phim, cũng không có ai có thể nhìn trộm cảnh bí mật này.
Nhưng cô vẫn không yên tâm… Lỡ như có người đi ra thì sao? Cô đẩy anh rồi muốn đi, nhưng anh hoàn toàn không có ý định thả người, phát hiện ý đồ của cô, anh bèn ôm eo cô, một tay vặn mở chốt cửa. Cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh dẫn vào phòng, tựa vào cánh cửa.
“Vì sao ngày đó không mở cửa?” Anh lẩm bẩm: “Nếu mở cửa, chúng ta sẽ hôn nhau như vậy.”
Lương Âm Dạ nắm chặt vạt áo của anh.
Mà gần như là sau lúc bọn họ vừa đi vào, bên ngoài quả thật có âm thanh mở cửa, Bối Y vẫn còn lo lắng cho Lương Âm Dạ, lẩm bẩm đi đến.
Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, cô đẩy anh ra, nghiêng đầu thở hổn hển, nhịp tim như sấm.
Bối Y gõ cửa.
Âm thanh gõ cửa và nhịp tim của cô xen lẫn nhau tạo ra tiếng vang.
“Dạ Dạ, chị tới chưa?”
Lương Âm Dạ ở sau cánh cửa, nhưng cô không thể nào lên tiếng.
… Lỡ như Bối Y muốn đi vào, cô không cách nào giải thích được trong phòng cô giấu một người đàn ông.
Anh không chịu buông cô ra, lại cúi đầu hôn cô lần nữa.
Mặc kệ người bên ngoài đang gõ cửa, mặc kệ tiếng hỏi thăm liên tiếp, cũng không ảnh hưởng anh một chút nào.
Nhưng cô bị ảnh hưởng.
Cứ thế đành đón nhận, không dám vùng vẫy, lo lắng làm ra động tĩnh.
Lương Âm Dạ thật sự bị tố chất tâm lý của anh khiến cho mạnh mẽ hơn.
Mà vào giờ khắc này cảm giác đang lén lút hẹn hò cũng đạt tới tột cùng.
Cô cảm giác...
Cô tham gia gameshow này, sao giống như là đến để lén lút hẹn hò với anh nhỉ?
Hết lần này đến lần khác, bị động rồi lại dần dần càng sâu.
Chờ tới cuối cùng Bối Y cũng đi rồi, cô mới dám phát ra động tĩnh, kêu ngừng nụ hôn này.
Đáy mắt anh nhuốm màu tình dục, thật sự giống nam yêu tinh, từng chút câu linh hồn cô đi mất.
Cho dù anh bất động, cũng sẽ dụ người ta đi đến anh, đẩy anh lên giường.
Lương Âm Dạ cụp mắt, không nhìn anh nữa. Cũng không biết dáng vẻ ngoan ngoãn lẳng lặng này khiến người ta muốn bắt nạt cỡ nào.
Anh không muốn đi cho lắm, vẻ quyến luyến rất nặng, đôi mắt hẹp dài quét mắt nhìn căn phòng này.
Lương Âm Dạ như gặp phải kẻ địch mạnh… Anh đang suy nghĩ xem có thể ở lại đây hay không?
Cô vội vàng đẩy anh, đánh đòn phủ đầu mà nói: “Anh mau về đi.”
Anh hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô.
“Mau lên mau lên… Sao anh đi vào với em rồi.” Cô chán nản.
Mắt thấy cô từ lúc vừa trở về là bình tĩnh không gợn sóng, giống như là chuyện gì cũng không khơi dậy được cảm xúc của cô, đến hiện tại, cảm xúc chập chờn, cả người cũng càng tươi sống hơn, anh rất khó mà không vui vẻ yên tâm.
Cô không biết, anh cũng biết sợ.
Anh cũng sợ anh bắt không được cô, đành không thể ra sức nhìn con diều bị đứt dây, nhìn con diều bay đi.
Nhìn cô lần nữa khôi phục tức giận, cũng sẽ lo lắng bị người ta phát hiện bí mật, khóe miệng của anh mới tràn ra một chút ý cười.
“Chờ một lát thu dọn lại rồi nhanh đi ngủ đi.” Anh vuốt mặt cô, trắng nõn non mềm, giống như động tác nặng một chút cũng sẽ ấn cô đỏ, đôi mắt anh sâu hơn: “Không ngủ được thì gọi điện thoại cho anh.”
Cô há miệng: “Em không phải trẻ con. Anh về ngủ đi, ngủ ngon.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vậy à?
Không phải trẻ con, nhưng không hề khiến cho người ta bớt lo.
Anh bình tĩnh nhìn cô sau hai lần chớp mắt, mới rời đi trong sự thúc giục của cô.
Lúc đóng cửa, anh vẫn dừng động tác, giọng nói lọt vào trong: “Em phải nhớ, anh vẫn sẽ luôn ở chỗ này chờ em.”
Chờ em quay đầu, chờ lúc em muốn, lại đến nắm lấy tay anh.
Âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên.
Lương Âm Dạ hoàn toàn sửng sốt.
Cô cắn chặt môi.
Cảm giác khó chịu xông lên lồng ngực.
Có phải anh đã đoán được không...
Hoặc là ít nhiều gì cũng nhìn ra rồi.
Cô mấp máy khóe miệng, đứng ngay tại chỗ một lát, mới bắt đầu sửa sang lại đồ vật, đi tắm qua loa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng đối với cô mà nói, nghỉ ngơi đã không còn là đơn giản nằm lên giường.
… Cô lấy thuốc trong vali ra, dùng thuốc rồi mới nằm lên giường.
Trong đầu lướt qua lời anh vừa nói.
… Nhưng cô đã không phải là trẻ con, không ngủ được cũng sẽ tự nghĩ cách ngủ, mà sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Mấy ngày qua, cảm xúc luôn lơ lửng bất định, nhưng hiếm khi tối nay tìm được bến cảng để đậu lại. An lòng mà yên tĩnh, dần dần ngược lại cũng thành công chìm vào giấc ngủ.
Ông trời luôn không nỡ đối xử với cô quá tàn nhẫn phải không?
Có lẽ cũng muốn phái đến một vị thần để cứu lấy cô.
/
Sáng hôm sau, mấy khách mời lục tục thức dậy tập họp.
Lúc nhìn thấy Lương Âm Dạ, mọi người đều có chút bất ngờ.
Tối hôm qua, bọn họ chờ cô lâu như vậy cũng không chờ được, còn may sáng nay nhìn thấy người rồi.
Chẳng qua là tối hôm qua không ai hiểu rõ tâm trạng của Văn Yến, bởi vì trừ anh, không ai nghĩ cô sẽ vắng mặt, nhiều nhất là cho rằng cô đến muộn, bây giờ có thể đúng hạn đến, tất nhiên là tốt nhất rồi.
Mấy cơn sóng ngầm không người biết chỉ chập chờn trong bóng tối, còn may, cuối cùng không dấy lên gió bão, mà là im lặng quay về trạng thái yên ả.
Mọi người tốp năm tốp ba đứng, bởi vì ê kíp chương trình còn chưa phát thư, mọi người còn chưa đọc thư, còn chưa tiến hành lựa chọn, lần này phân tổ vẫn còn là bí ẩn.
Mấy khách mời đến đông đủ xong, nhân viên công tác lần trước thay mặt bảo quản thư phát từng lá thư.
Mấy khách mời có thể trở về phòng đọc, rồi báo cho ê kíp chương trình biết kết quả lựa chọn.
Lương Âm Dạ cầm bốn lá thư của cô, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn nó, mà trong lúc lơ đãng nghiêng đầu, chú ý tới ánh mắt ý vị sâu xa của anh.
Trong lòng cô chợt co lại.
Làm gì mà nhìn cô như vậy?
Cho nên trong thư anh viết thật sự có thứ không thể cho người ta thấy à!
Quay lại phòng, chuyện đầu tiên Lương Âm Dạ làm tháo lá thư của anh.
Phía trên chỉ có một hàng chữ ngắn gọn:
“Buổi đêm xuân này
Đã vào năm năm
Thà vào cả đời”
Nhịp tim Lương Âm Dạ khó thở.
Ở dưới góc phải lá thư, anh vẽ tay một vầng trăng khuyết.
Có thể lá thư này không hề không thể cho người ta thấy như cô nghĩ.
Nhưng hình như cũng quả thật là thật sự không thể cho người ta thấy.
Trông có vẻ như không có nội dung gì, nhưng phủ đầy cảm giác kín kẽ. Mập mờ triền miên, dây dưa không ngớt.
Sao cô có thể để lá thư này công khai được.
Cho dù chỉ là một chút khả năng thôi.
Còn chưa mở lá thư khác, mà cô đã lựa chọn xong.
… Ngoài chọn anh, còn có thể chọn ai?
Căn bản không cho cô lựa chọn thứ hai.
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ bóp chặt lá thư này, ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh né, một lần nữa bỏ nó vào phong thư, cất trong túi xách của riêng mình.
… Tuyệt đối không để cho nó có một chút khả năng bị tiết lộ ra ngoài được.
...
Sau khi ngắn ngủi đọc thư và lựa chọn kết thúc, mấy khách mời lục tục quay lại chỗ vừa rồi, mà ê kíp chương trình cũng công bố kết quả.
Ánh mắt Văn Yến lơ đãng quét qua cô.
Mà cô từ đầu đến cuối lẩn tránh.
Anh thảnh thơi nhướng mày.
Nhưng cũng không hốt hoảng.