Dây Dưa Với Đêm Xuân

Chương 34




Hà Chiêu Vân có đi xem “Viên Mãn”, bên trong nói về cái gì, bà ấy biết rõ ràng. Mà nữ chính là con gái của mình, nhìn từng cảnh tượng mà “cô ấy” trải qua đã ở trong đó, cảm xúc của bà ấy càng sâu hơn.

Xem từ lúc câu chuyện mở đầu, nhìn thấy cô ấy rạng rỡ hoạt bát, tràn đầy tinh thần phấn chấn, nhìn thấy cô ấy tùy tiện, đối xử với người nào cũng rất thân thiện, lúc ông già bà bác đầu hẻm nhìn thấy cô ấy rồi gọi cô ấy, cô ấy sẽ cười với bọn họ, cũng sẽ cho mèo hoang chó hoang ăn. Một đứa trẻ rất tốt, đến khi về nhà, ba mẹ không nhìn thấy những điều này, cuộc sống bận rộn chiếm cứ toàn bộ tinh lực của bọn họ, bọn họ vội vàng dặn dò rồi sắp xếp mọi thứ. Không hề chú ý tới cô ấy, cũng không rảnh chú ý cái gì mà công bằng hay không công bằng.

Trần Mãn trông có vẻ thờ ơ, trả lời xong thì đi, nhưng làm sao mắt của người xem không nhìn ra được cô ấy đang che đậy nỗi uất ức.

Gom ít thành nhiều, giọt nước ăn mòn đá, cuộc sống qua đi một ngày rồi một ngày.

Cô ấy đang trưởng thành, không ai chú ý cô ấy trưởng thành mà mang theo nỗi buồn.

Cho đến sau này trực tiếp rời đi. Mang hành lý rời nhà xong cũng không trở lại.

Lúc xem đến chỗ này, Hà Chiêu Vân giơ tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Đây lại sao không phải là tiểu Dạ của bà ấy chứ.

Vốn đang xem phim, càng xem thì càng phát hiện cuối cùng bản thân là người trong phim.

Lúc ấy bộ phim điện ảnh kết thúc, xung quanh đã là tiếng nghị luận rối rít, không ít người đang mắng ba mẹ trong bộ phim điện ảnh, mắng mấy người thân đó, mọi người đều không khỏi tức giận, chỉ nói là không nên sắp xếp kết thúc đoàn viên gì đó.

Sau khi bà ấy về đến nhà, đọc đánh giá trên mạng thì cũng giống như vậy.

Rất nhiều người đều đang chỉ trích, vả lại, người trách mắng càng ngày càng nhiều. Rõ ràng mấy câu đánh giá đó là chữ viết, nhưng giống như hóa thành mũi tên nhỏ mà đâm vào lồng ngực bà ấy.

Bà ấy xem bọn họ mắng ba mẹ trong phim ảnh, nhưng cảm giác những lời đó như đang mắng mình. Chữ nào chữ nấy đều thích hợp như vậy.

Làm mẹ, thứ mà bà ấy cung cấp cho tiểu Dạ thật sự là rất ít, cũng thật sự đã hành xử quá tồi.

Lần đó cãi nhau xong, Hà Chiêu Vân đi tìm cô rất nhiều lần, nhưng cô luôn không ở trong thành phố Thân. Hành trình của cô kín mít như vậy đấy, thường ngày bận rộn bay khắp nơi, mà cô mới có thể có hôm nay, cũng là do những chuyện bận rộn này xây lên.

Bình thường cô rất ít khi ở nhà, bọn họ rất ít khi gặp mặt nhau, cũng rất ít khi sống với nhau.

Đầu tiên là mười lăm năm trước, sau nữa là rất nhiều năm sau này. Hà Chiêu Vân ý thức được một sự thật rất nguy hiểm, chỉ sợ tình huống sau này cũng là như vậy, cả đời này, thời gian bọn họ có thể sống với nhau quả thực không nhiều. Thời gian ba mẹ ở cạnh nhau con cái nhiều nhất là lúc con cái chưa thành niên… Nhưng mười lăm năm trong khoảng thời gian ấy của tiểu Dạ bị bà ấy bỏ qua. Sau này cũng sẽ không có mười lăm năm đó nữa.

Sự thật tàn nhẫn này khiến người ta bi thương.

Đến hôm nay, rốt cuộc Hà Chiêu Vân mới gặp được cô. Vui vẻ vì hôm nay cô bằng lòng gặp bà ấy, nhưng cũng căng thẳng, lo lắng cô đi mất.

Ngay cả hít thở mà bà ấy cũng kiềm chế, chỉ vào quán cà phê bên cạnh: “Chúng ta có thể đi qua đó nói chuyện không?”

Bà Hà mặc bộ đồ lịch sự, mang đồ trang sức đồng bộ giống như bình thường, cả người bà ấy không qua loa một chút nào.

Lương Âm Dạ không từ chối.

Cô và bà Hà cùng đi qua đó, rất hiếm khi bọn họ đi cùng nhau.

Cảm giác đi chung với nhau có chút xa lạ và kỳ diệu. Cảm giác “nhà tôi có con gái mới lớn” rất nặng. Cổ họng Hà Chiêu Vân có chút không thông suốt, mặc dù là mẹ con ruột thịt, nhưng bọn họ hầu như không thường đi chung với nhau. Bà ấy rất ít khi dẫn con gái nhỏ bên mình.

Thì ra bọn họ không quen thuộc như vậy.

Chỉ là trước kia bà ấy không hay biết thôi.

Ánh mắt bà ấy lưu luyến nhìn người bên cạnh, có mấy phần đau buồn tuôn trào ra.

Tựa như bộ phim điện ảnh kia, trước khi Trần Mãn quyết tuyệt rời nhà, lại mấy năm không quay về, không ai ý thức được vấn đề cả.

Hà Chiêu Vân bao hết chỗ này, cả cửa hàng chỉ có hai người bọn họ, bọn họ có thể yên tĩnh nói chuyện với nhau.

Mà mục đích của Lương Âm Dạ cũng rất đơn giản, vừa ngồi xuống đã vạch rõ giới hạn… Cô lấy tấm thẻ kia ra, đẩy tới trước mặt Hà Chiêu Vân.

Hà Chiêu Vân sửng sốt, nhanh chóng nhận ra đây là tấm thẻ lần trước bà cho cô, hấp tấp nói: “Con đưa mẹ làm gì? Đây là mẹ cho con xài.”

“Phương diện kinh tế của con đã ổn rồi, không cần cái này nữa. Chưa động vào bao giờ, mẹ lấy về đi.” Cô vẫn rất cảm động mà nhớ lại, lúc kinh tế của bản thân eo hẹp bà ấy có thể bị chú ý tới, lại chủ động vươn tay giúp cô.

Hà Chiêu Vân nhìn chằm chằm cô. Không cầm tấm thẻ kia, bà ấy chỉ hỏi: “Sao kinh tế của con lại eo hẹp được? Cho dù mấy năm qua thu nhập ít một chút, cũng không nên...”

Lương Âm Dạ nhẹ giọng nói chuyện, bưng ly cà phê ông chủ mang đến lên, như đang nói một chuyện vặt không quan trọng: “Mấy năm trước huỷ bỏ hợp đồng với công ty, tốn hết tiền con tích góp, còn thiếu nợ.”

Cô nói nhẹ như mây bay gió thoảng, ai biết được tiền huỷ bỏ hợp đồng khổng lồ đến mức nào.

Chẳng qua chuyện lúc ấy cảm thấy to bằng trời, giống một ngọn núi lớn rơi xuống, gần như muốn nghiền nát cô, mà hiện tại quay đầu nhìn, cũng cảm thấy như thuyền đã vượt qua muôn trùng núi non.

Cô không đề cập với người nhà, lần đầu tiên Hà Chiêu Vân biết chuyện này. Chấn động mấy giây không nói nên lời, cuối cùng chỉ hóa thành một câu hỏi khó tin: “Sao con không nói với mẹ?”

Giúp cô giải quyết cũng không khó, khoản tiền kia có nhiều đi nữa, trong nhà cũng cho được. Cô cần gì phải tự gánh vác? Không gánh vác nổi mà còn muốn gánh? Ngay cả thiếu nợ cũng không nói, thà thiếu người khác, cũng không chịu cầm tiền của người nhà!?

Lương Âm Dạ cụp mắt, nắm chặt tay cầm của cái ly.

Đúng ha, nói với người nhà một tiếng là có thể giải quyết, tội gì một mình cô cắn răng trả nợ hai năm. Nhưng từ khi quyết định huỷ bỏ hợp đồng, đến khi gom tiền, mượn tiền, trả tiền, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ có ý nghĩ nhờ bọn họ giúp đỡ. Không mở miệng được, cũng không muốn mở miệng, cô càng muốn nhờ vào bản thân hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ lúc bắt đầu đi vào giới giải trí, bắt đầu từ lúc bị Hà Chiêu Vân phản đối, bắt đầu từ lúc cô đi lên con đường này, cô vẫn chỉ nhờ vào bản thân.

Lúc cô nhận ra hình như cô chỉ có một mình, thì cũng chỉ có một mình mà thôi.

Quy cho cùng chẳng qua cũng là bọn họ không đủ thân thiết.

Lương Âm Dạ im lặng, mà Hà Chiêu Vân giống như đã tự hiểu. Cô không định nhờ bọn họ giúp đỡ một chút nào, chuyện lớn như vậy, cô thà tự mình gánh, cũng chưa bao giờ nhắc một câu nào trước mặt bọn họ. Cho dù nửa đường về nhà nhiều lần như vậy, thường ngày bọn họ gọi thì cô cũng nghe máy, nhưng trong lòng cô đã sớm cách xa bọn họ một lạch trời. Không thân thiết được, có thể thân cận nổi mới là chuyện lạ.

Sự thật này khiến Hà Chiêu Vân sợ hãi, cánh tay cũng đang run rẩy, bà ấy giơ tay che miệng mà nghẹn ngào, khổ sở rất lâu mới nói: “Sao con bài xích mọi người như vậy? Con hận mọi người như vậy sao? Vậy con hận một mình mẹ được rồi, là mẹ bảo ba con đưa con về quê, cũng là mẹ không làm một người mẹ tốt, con hận mẹ là được rồi mà...”

Nước mắt Hà Chiêu Vân đã rơi lã chã, nói đến đoạn sau, cánh môi run rẩy, đã khóc không thành tiếng.

Tất cả tội nghiệt năm đó đã tạo ra, hai mươi bảy năm sau, toàn bộ đổ xuống bà ấy.

Nhưng bà ấy sớm nên biết là không nên ôm bất kỳ may mắn nào mà trốn tránh.

Lúc đứa bé sơ sinh đó cất giọng khóc lớn, lúc bàn tay nhỏ đó định kéo quần áo bà ấy thì bà ấy nên biết rồi.

Trước khi từ dưới quê về lại thành phố, cô bé kia kéo tay bà ấy, khổ sở cúi đầu, mặc dù ngại ngùng nói không muốn bọn họ đi. Mặc dù tất cả động tác và hành động đều viết đầy ý này, nhưng bọn họ vẫn nhẫn tâm dẫn một đứa con khác về căn nhà trong thành phố, thì bà ấy nên biết rồi.

Sau khi bọn họ đón cô về nhà, cô rất ít khi cùng bọn họ đi ra ngoài, luôn nói bản thân không muốn đi, bảo bọn họ đi là được, bình thường luôn chỉ thích một mình đi ra ngoài, mà không thích đi cùng bọn họ, thì bà ấy nên biết rồi.

Trong hai mươi bảy năm qua, bà ấy từng có vô số cơ hội để kịp phản ứng, nhưng bà ấy cũng không như vậy.

Hà Chiêu Vân hiếu thắng cả đời, rất ít khi rơi lệ, cho đến hôm nay, nước mắt chảy vô tận.

Dường như bà ấy đã đón nhận sự thật nào đó, giọng nói khàn khàn: “Con hận mẹ đi, con hận mẹ là được, tất cả đều trách một mình mẹ. Mẹ sinh con ra, nhưng mẹ không chăm sóc con cho tốt, mẹ đẩy chăm sóc con trách nhiệm cho người khác.” Cho dù lúc ấy bà ấy có đau khổ thế nào đi nữa, vậy thì có sao đâu?

“Mẹ cũng không dạy dỗ Lương Xán tốt. Mẹ không chăm sóc con tốt, cũng không dạy ra được một người chị tốt cho con.”

Hà Chiêu Vân gần như suy sụp. Cho tới giờ khắc này, bà ấy mới ý thức được cuộc sống của bà ấy đã thất bại. Tất cả vẻ tự đắc trong quá khứ đều bị phủ định, sự nghiệp có thành công hơn nữa thì cũng vô dụng.

Ly cà phê này rất đắng, cho dù chảy qua cổ họng đi vào trong dạ dày cũng vẫn đắng ngắt.

Lương Âm Dạ nhấp một miếng rồi để nó lên bàn lại.

Cảm xúc của người đối diện kích động, cuồng loạn, nhưng cô không vì vậy mà dao động. Chỉ không biết nên nói cái gì thì tốt.

Nghĩ ngợi một lát, Lương Âm Dạ dứt khoát nói một chuyện mà bà ấy không biết.

“Thật ra thì còn có một nguyên nhân con vào giới giải trí mà mẹ không biết.”

Hà Chiêu Vân nhìn cô: “Cái gì?”

Đôi mắt hai người rất giống nhau. Lương Âm Dạ di truyền đôi mắt của bà, độ cong xinh đẹp khẽ nâng lên. Mà giờ phút này, đôi mắt bà ấy bởi vì rơi lệ mà có tia máu đỏ.

Lương Âm Dạ cụp hàng mi đen, nhẹ giọng nói: “Có một lần con vô tình nghe mẹ và ba nói chuyện.”

“Nghe thì nghe thôi, chuyện này không sao cả … Khi đó mẹ và ba đang nói gì?”

“Đang nói chuyện thực tập của con và Lương Xán.”

Lương Âm Dạ không thích gọi Lương Xán là chị cho lắm, khi còn bé thì có thể gọi như vậy, chờ bản thân tự biết suy nghĩ thì không thích gọi nữa. Lúc nhỏ, có thể là cảm thấy người này lại không sống với mình, không giống chị mình. Sau này, cũng không có thời khắc nào đổi ý.

Ban đầu, Hà Chiêu Vân còn không biết vì sao cô đột nhiên nói tới chuyện này, nghi hoặc nhìn cô. Chờ bà nhớ lại chuyện này, nhớ lại một vài mảnh vụn ký ức, sắc mặt thay đổi.

“Tiểu Dạ, con nói với mẹ con nghe thấy cái gì?” Bà ấy xác nhận với Lương Âm Dạ, không biết nội dung cô nghe được là gì.

Đối mặt với bà ấy, Lương Âm Dạ đột nhiên cảm thấy có thêm mấy phần tẻ nhạt.

Đầu ngón tay cô vuốt ve ly cà phê trong tay: “Cũng không có gì, chỉ nghe mẹ và ba đang thương lượng chuyện thực tập của Lương Xán.”

“Còn có con nữa. Tiểu Dạ, mẹ cũng có cân nhắc chuyện của con.” Âm thanh Hà Chiêu Vân khàn khàn, không biết rốt cuộc bản thân trong mắt cô tồi tệ cỡ nào, hoặc là rốt cuộc sự bất lực của cô dành cho bà không biết là cỡ nào: “Sao mẹ không cân nhắc cho con được?”

“Cân nhắc cái gì cho con?” Lương Âm Dạ bỗng nhiên nâng tầm mắt lên nhìn thẳng bà: “Cân nhắc con từ nhỏ không ở trong thành phố Thân, thứ con biết quá ít. Không ưu tú bằng Lương Xán, cô ta gì cũng biết, là đứa con hoàn mỹ nhất của mẹ và ba, cũng là đứa con làm mẹ và ba cảm thấy kiêu ngạo nhất.”

Hà Chiêu Vân luôn miệng phủ nhận, dồn dập lại đau khổ: “Không phải, không phải! Mẹ chỉ sợ con khó thích ứng, cảm thấy con vào công ty muộn một chút thì sẽ tốt hơn. Trường học nhiều việc, con vốn không quen, hơn nữa công ty... Các con đều là con mẹ, sao mẹ không lo lắng con cho được? Tính cách các con không giống nhau, sở trường cũng không giống nhau, mẹ chỉ muốn sắp xếp các con cho tốt.”

“Nếu có một ngày, con và Lương Xán tranh quyền đoạt vị, thề không cùng tồn tại...” Lương Âm Dạ nhìn chằm chằm bà, ánh mắt trầm tĩnh: “Mẹ cũng chỉ đứng sau lưng cô ta.”

Con ngươi Hà Chiêu Vân kịch liệt co lại.

… Trước giờ bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy! Tàn nhẫn đáng sợ, không có ba mẹ nào sẽ đặt giả thiết như vậy cả!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không!”

Lương Âm Dạ nhàn nhạt cụp mắt. Nhưng thứ cô để ý không phải quyền lực.

“Trước giờ mẹ chưa bao giờ nghĩ vậy! Tiểu Dạ, các con là chị em ruột, mẹ chỉ hi vọng các con có thể nâng đỡ lẫn nhau, yêu thương đối phương. Sau này, trách nhiệm trong gia đình là phải giao vào tay các con, không phải một trong hai người các con, là các con!”

Đối mặt nhau, ai cũng không nhún nhường ai.

Cuối cùng Lương Âm Dạ nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng mẹ không hiểu con.”

“Mẹ chỉ tự cho rằng là hiểu con, thực ra không phải vậy... Con rất hiếu thắng, con không thích ba mẹ luôn đem con ra để so sánh với cô ta, lại luôn định nghĩa con không bằng cô ta. Cho dù lúc ấy bảo con và cô ta cùng thực tập, con cũng sẽ xử lý được tất cả mọi chuyện… Đây mới là Lương Âm Dạ. Có khó thích nghi ra sao đi nữa, con cũng sẽ thích nghi.” Cô cầm chặt cái ly: “Cho nên con lựa chọn vào giới giải trí. Con không muốn nghe ba mẹ đánh giá, chờ ba mẹ bố trí, rồi xoắn xuýt để ý ba mẹ cắt miếng bánh kem nào lớn hơn miếng bánh kem nào nhỏ hơn... Thà là như vậy, chi bằng để con quyết định mọi chuyện.”

Giọng nói cô dần dần kiên định, như thể có vô tận sức mạnh.

Hà Chiêu Vân qua hồi lâu mà không nói gì.

“Con đã trưởng thành, trưởng thành rồi độc lập, không muốn nhốt mình giữa ba mẹ rồi tính toán hay để ý tới cái gì nữa. Cho nên, sau này chúng ta vẫn...” Trong ánh mắt đau thương của Hà Chiêu Vân, Lương Âm Dạ nói hết câu nói kế tiếp: “Vẫn nên giảm bớt liên lạc đi.”

Nhốt mình trong đó, không ngừng tính toán và để ý, chỉ biết mang cho cô vô tận đau khổ. Nhưng bọn họ không biết cô đau khổ, cũng không biết cô tự buộc mình, vùng vẫy khó thoát ra ngoài.

Cô sẽ không ngừng đi tìm dấu vết bọn họ yêu cô trong hành vi của bọn họ, cũng mặc cho bản thân đắm chìm trong đó, lặp đi lặp lại đau khổ, lặp đi lặp lại vùng vẫy, càng ngày càng không có cảm giác an toàn.

Lương Âm Dạ vuốt ve ngón tay.

“Không được… tiểu Dạ, mẹ sẽ thay đổi, thay đổi hết. Mẹ đã biết được vấn đề, mẹ sẽ thay đổi.” Sắc mặt Hà Chiêu Vân trắng bệch, bà ấy nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của con gái, mà phần quyết tuyệt này hầu như muốn rút hết tất cả sức lực của bà ấy: “Con không thể không cần mẹ, mẹ có rất nhiều lỗi sai, mẹ làm rất tệ, nhưng mẹ sẽ sửa hết... Chúng ta cũng có thể rất vui vẻ ở cạnh nhau, con tin mẹ một lần đi!”

Một lần, một lần thôi.

Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết mình có nhiều cơ hội như vậy hay không.

Rốt cuộc cũng là mẹ, là người mẹ mà... bản thân đã từng ảo tưởng vô số lần, Lương Âm Dạ nhìn bà ấy thật sâu. Trong ánh mắt phức tạp có đau khổ vùng vẫy, cũng có không nỡ và luyến tiếc.

Cả trái tim Hà Chiêu Vân đều đang chấn động, vì sao bà ấy đọc được từ “vĩnh biệt” trong đó?

Giống như vĩnh viễn từ biệt, như thể đây là một lần gặp mặt cuối cùng.

“Mẹ yêu con, mẹ yêu con mà, mẹ không cần gì hết, mẹ chỉ cần con... Có được không? Con đừng...” Hà Chiêu Vân thất thanh, khóc lóc mà sắp không thở nổi.

Lương Âm Dạ đẩy tấm thẻ qua, đứng dậy rời đi.

Khóe mắt ươn ướt, nhưng rốt cuộc mọi chuyện đều kết thúc rồi.

Cô biết Hà Chiêu Vân sẽ đuổi theo, cho nên đi nhanh như bay. Mà tiểu khu của cô ở ngay bên cạnh, chỉ cần đi vào trong là bảo vệ có thể ngăn bà ấy lại.

Không biết vì sao tầm mắt nhòe đi.

Có lẽ là trời mưa rồi.

Thứ cô thích và không thích, trước giờ bọn họ không biết. Bọn họ tự nhận là hiểu cô, trên thực tế không hề như vậy. Bọn họ tự nhận là sắp xếp thỏa đáng, nhưng cô không muốn đón nhận, cũng khiến cô hiểu lầm nhiều năm, khắc ở đáy lòng nhiều năm.

Cô không hề không bằng Lương Xán, cô cũng có thể làm rất tốt, chỉ là lòng tin bọn họ dành cho cô luôn không bằng Lương Xán.

Bóng đêm không phải khuất dưới ánh mặt trời, không phải còn lâu mới bằng ánh nắng, cũng không phải sinh ra đã là kẻ yếu. Hai thứ này rõ ràng là mỗi thứ chiếm một nửa, mỗi thứ chiếm nửa ngày.

Đi vào tiểu khu xong, bước chân của Lương Âm Dạ mới chậm xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lúc cô còn rất nhỏ đã phát hiện rồi, ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt sẽ không rơi xuống được, nhìn lâu là có thể ép vào trong lại.

Trẻ con hướng nội ít nói hình như rất khó được yêu thích. Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa...

Một bộ phim “Viên Mãn” khiến cô như thể quay về khi còn bé. Bộ phim này là Trần Mãn khi còn sống, cũng là cô khi còn sống.

Một bộ phim “Viên Mãn” cũng khiến cô chuyển từ trầm cảm nhẹ sang trầm cảm trung bình.

Không biết vì sao cô đột nhiên rất nhớ Văn Yến.

Anh là ánh sáng thình lình xuất hiện trong thời khắc khói sương mù mịt.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong khoảng thời gian qua, nhớ đến lời tỏ tình của anh, sự tránh né của cô... Lương Âm Dạ nhếch môi, cổ họng đau đớn.

Ngay cả trái tim cũng có cơn đau tê dại dâng trào.

Vừa rồi còn đang cố gắng ép lui nước mắt, lúc này hình như độ khó càng sâu, không ép được nữa.

Đang cho rằng anh không thích bản thân, cũng không có tình yêu nam nữ đối với bản thân, khổ sở lâu như vậy rồi, lại đột nhiên nghe anh tỏ tình là giống như nằm mơ.

Một đoạn thời gian sững sờ rất dài trôi qua, dĩ nhiên là cô mừng rỡ, còn có cảm giác không chân thật tựa như ảo mộng.

Chỉ là cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô còn phải chữa bệnh... Vả lại không biết có thể chữa khỏi hay không.

Nếu không chữa lành, không trị hết được, như vậy thì chi bằng không bắt đầu mọi chuyện.

WeChat reo lên.

Cô mở ra xem, bởi vì tầm mắt nhòe đi, cho nên mất mấy giây mới nhìn cho rõ ràng.

Y: [Ăn cơm chưa?]

Đầu ngón tay cô co lại.

Y: [Nếu em có thể trả lời anh, còn có thể ăn bữa cơm với anh, như vậy thì lúc chơi trò chơi lần này, anh sẽ “vô cùng” nhường em.]

Lương Âm Dạ chớp mắt, nước mắt còn treo trên gương mặt.

Một lần nữa đọc riêng hai chữ kia, đó nghĩa là sẽ vô cùng, vô cùng mở cửa sau phải không?