Lần thi đấu của trò chơi này là Văn Yến và Ô Tề đơn độc thi đấu với nhau, trước mặt bày một bàn cờ cá ngựa.
Lúc thời gian đếm ngược một phút, ván chơi này kết thúc, Văn Yến thiếu một chút, nhóm Ô Tề thắng được kinh phí của cửa hàng này.
Kết quả đã được định, anh ngẩng mặt lên nhìn Lương Âm Dạ, trong giọng nói ẩn chứa tiếc nuối: “Thua rồi, haiz.”
Lương Âm Dạ sửng sốt. Vừa rồi bọn họ tiến hành trò chơi, quả thật căng thẳng, nhưng kết quả ra rồi không quan trọng. Cô an ủi: “Không sao, em có thể mua ít đi một số món.”
Trong đầu có ký ức gì đó đang chui từ dưới đất lên.
… Lúc bộ phim điện ảnh đầu tiên của bọn họ công chiếu, bởi vì bọn họ còn quá non, danh tiếng thấp, mức độ tuyên truyền phim điện ảnh cũng có hạn, cho nên thành tích không tốt lắm, lúc ấy, anh cũng nói với cô: “Chắc không kiếm được nhiều lắm, haiz.”
Mà lúc đó câu trả lời của cô cũng không chênh lệch câu này bao nhiêu: “Không sao, em có thể tiêu ít một chút.”
Khi đó, cô đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, chỉ nói nếu bọn họ không kiếm được tiền vào lúc này, vậy cô đi đoàn phim khác kiếm nhiều một chút, tiêu ít một chút, nhất định có thể nuôi được cô và anh.
Nghe thấy cô nói như vậy, anh khẽ cười, nhưng cũng chỉ cười.
Chẳng qua sau khi phim điện ảnh công chiếu, dư luận rất tốt, miệng truyền miệng, thành tích cũng không tồi. Bọn họ không lưu lạc tới mức rất thiếu tiền, cũng không cần cô tiết kiệm tiêu xài. Hơn nữa, phương diện kinh tế rất nhanh chậm rãi khởi sắc hơn.
Trong lòng Lương Âm Dạ hơi dao động.
Ô Tề đứng một bên nhìn bọn họ, quả thực nhìn không nổi nữa: “Các anh đủ rồi đấy. Kinh phí của một cửa hàng thôi, sao làm như các anh phá sản vậy?”
Văn Yến khẽ cười, mọi người cùng đi ra ngoài lãnh kinh phí.
Ba mươi cửa hàng, bốn nhóm khách mời tốn một buổi chiều, ở bên này bôn ba, hoặc nhiều hoặc ít cũng lấy được mấy cửa hàng. Văn Yến và Lương Âm Dạ lấy được tám cửa hàng, tổng cộng là năm trăm hai mươi nhân dân tệ.
Lúc nghe thấy con số này, Lương Âm Dạ mím môi. Cô cũng không biết là thật sự trùng hợp hay ê kíp chương trình cố ý (*).
(*) Lý do nữ chính nghi ngờ là vì số tiền họ nhận được là 520 tệ. Trong ngôn ngữ mạng, “520” đồng âm với tôi yêu em nên thường được dùng để tỏ tình.
Nhưng dù sao thì lại thêm một khoản kinh phí cho bọn họ.
Trò chơi kết thúc, đạo diễn nói mấy khách mời có thể tự do hoạt động ở chỗ này, rồi giải quyết bữa ăn tối.
Biên Húc: “Vừa rồi tôi đã ăn no căng rồi, có biết không hả? Tôi ăn năm tô mì! Năm tô!”
Đạo diễn bị mắng, ngượng ngùng nhẹ nhàng ho một tiếng trong tiếng cười của mọi người: “Được, vậy thì chúng ta bắt đầu lên đường về nhà.”
Mọi người lên đường về chỗ ở trước, có thể tự do sắp xếp thời gian buổi tối.
Chẳng qua tối nay quá mệt mỏi, cuối cùng nhất trí quyết định ở trong nhà là được, không đi ra ngoài.
Nếu không định ra ngoài, về đến nhà, mọi người rối rít bắt đầu đi tắm. Cả một ngày chảy mồ hôi ướt lưng, dính nhớp, không thoải mái lắm.
Lương Âm Dạ tắm xong, tháo dây cột tóc xuống, bỗng nhiên cảm thấy quen thuộc.
Cũng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Cô đặt dây cột tóc xuống, đi ra mở cửa.
Lúc nhìn rõ người đứng bên ngoài, cô thoáng ngẩn ra, không ngờ sẽ là Văn Yến.
Lương Âm Dạ ở chung với Bối Y, ánh mắt anh rất kiềm chế, không hề nhìn vào phòng, chỉ rơi trên người cô.
Lương Âm Dạ nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Tới lấy đồ.”
Cô không kịp phản ứng, không biết anh muốn lấy vật gì ở bên này: “Cái gì?”
“Dây cột tóc đó, có thể trả cho anh không?”
Anh cũng vừa tắm xong, gột rửa đi dáng vẻ mệt mỏi, tóc rũ xuống, rơi trên trán, giọng điệu khiêm tốn lại dịu dàng, nhìn qua cứ như là mặc kệ bị người ta bắt nạt cỡ nào, thì cũng sẽ không tức giận.
Lương Âm Dạ ồ một tiếng: “Chờ chút.” Cô xoay người đi vào phòng, nhưng đến khi lấy được rồi cô mới chậm rãi nhớ ra chút gì đó. Cô vừa nhìn kỹ dây cột tóc, rốt cuộc cũng xác nhận được tại sao nó quen mắt như vậy… Hình như cô cũng có một cái kiểu giống vậy.
Không biết đã là bao nhiêu năm về trước, cô từng dùng dây cột tóc này, nhưng đồ vật như dây cột tóc luôn biến mất mà cô không hay biết, dây cột tóc của cô cũng nhiều. Qua nhiều năm không ngừng mua mới, cô không chú ý tới cái nào không tìm thấy hay là bị mất cái nào.
Ban ngày chơi trò chơi, không khí căng thẳng, cô không nghĩ nhiều. Lúc này mới phát giác kỳ lạ: Anh là một người đàn ông, sao hôm nay lại tiện tay lấy ra một sợi dây cột tóc cho cô mượn?
Anh lấy ở đâu ra dây cột tóc? Còn mang theo bên mình nữa cơ à?
Bây giờ vẫn lưu hành con trai đeo dây cột tóc của bạn gái trên cổ tay, nhưng anh không đeo ở cổ tay, anh cũng… độc thân mà?
Nếu như không phải là độc thân, vậy tham gia chương trình hẹn hò gì chứ...
Sau khi cô đi vào, Văn Yến đứng chờ bên cạnh cửa, không đi theo cô vào trong. Nhìn thấy cô mãi không đi ra, anh mới hỏi: “Không tìm được sao?”
Lương Âm Dạ trả lời: “Tìm được rồi.”
Cô đi ra, lại không lập tức trả lại cho anh, chỉ hỏi: “Dây cột tóc này...”
“Ừ, là của anh.” Anh nhận lấy từ trong tay cô.
Giống như chậm một bước, cũng sẽ bị cô chiếm làm của riêng.
Lương Âm Dạ mím môi, cô cũng không xấu xa như vậy, mượn đồ người ta dùng còn không muốn trả. Cô đơn thuần tò mò thôi.
Cô lẩm bẩm: “Nhìn rất quen mắt...”
Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói vững vàng: “Đây là em tặng anh.”
Lương Âm Dạ: “?”
Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi ngược lại: “Khi nào em...”
Trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có chuyện này.
Văn Yến: “Có một lần em để quên ở chỗ anh, anh nói với em nhưng em nói không cần.”
Lúc ấy, cô đã quay về chỗ của mình, một sợi dây cột tóc mà thôi, dĩ nhiên không thể chuyên môn chạy qua để lấy được. Sau này, lâu dần, cô cũng quên mất.
Nhưng chỉ là một hành động tiện đà như vậy thôi, ở trong miệng anh, lại được anh hình dung một cách chính thức lại trịnh trọng thành “em tặng anh”. Lương Âm Dạ có chút mắc nghẹn, bỗng nhiên có chút không nói nên lời. Cô cảm thấy cô hỏi thêm một câu, cũng làm người khác quá căm phẫn.
Nhưng cô rất muốn hỏi, qua lâu như vậy rồi, một sợi dây cột tóc mà thôi, sao anh còn nhớ, vả lại, vấn đề quan trọng nhất là tại sao anh còn mang bên mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng cô lại cảm thấy có lẽ cô không thể chịu đựng được câu trả lời ấy cho lắm, sinh ra ý định chùn bước… Chùn bước vì không dám nghe.
Lương Âm Dạ nắm chặt bàn tay, cô lựa chọn hời hợt bỏ qua chuyện này: “Vậy à.”
Nhưng anh lại không có ý này.
Văn Yến nhìn cô, hỏi: “Sao em không hỏi vì sao anh mang nó theo?”
Lương Âm Dạ khó khăn nở một nụ cười, hỏi cũng không phải, không hỏi cũng không xong.
“... Vậy vì sao?”
“Lúc ra cửa, nghĩ là có thể em sẽ dùng đến, bên cạnh anh cũng chỉ có một sợi này, nên mang nó theo.”
Cô thở phào, đặt nỗi lo vừa rồi xuống. Anh trước sau như một là một người rất cẩn thận chu đáo, sẽ chuẩn bị thêm vài món cũng là rất bình thường. Cho dù là có một chút quá chu đáo, nhưng cũng có thể không nghiên cứu kỹ càng chuyện đó.
Nhưng không ngờ, lời anh nói vẫn chưa xong…
“Thật ra thì không nỡ lòng, lo lắng làm mất hoặc là làm hỏng.”
Lương Âm Dạ dần dần im lặng.
“Vừa rồi trước khi đến đấy, cũng rất lo lắng em không trả cho anh.”
Cô vừa buông bàn tay ra, lại lần nữa siết chặt.
Phòng bên cạnh, Biên Húc vốn muốn đi ra ngoài, cửa vừa mở một nửa, nhưng anh ấy tinh mắt nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng cực nhanh lại đóng cửa lại…
Anh ấy giật mình, trời ơi, hai người này đang làm gì? Tỏ tình sao?!
Lương Âm Dạ không nói chuyện hồi lâu.
Cô đã bị bắt cóc lên núi đao, lui cũng không lui được.
Văn Yến nhẹ nhàng tăng thêm một liều thuốc: “Còn may lấy lại được rồi.”
Một khắc ấy, nước mắt cô trào ra.
Cũng không có nguyên nhân gì cả, chính là đột nhiên bật khóc.
Cô muốn vươn tay cướp lấy sợi dây cột tóc anh cầm trong tay, nhưng phản ứng của anh rất nhanh, nhanh chóng giơ tay lên độ cao cô không lấy được.
Tất cả ngụy trang bình tĩnh của Lương Âm Dạ hoàn toàn tan vỡ.
Anh đỡ eo cô, ôm cô trong ngực: “Khóc cái gì, đừng khóc.”
“Anh trả lại cho em, anh cầm nó làm gì?” Cô còn đang cố gắng nhón chân.
Dường như lấy nó lại là có thể cắt đứt tất cả.
Nếu cô thắng, chính là anh cố ý nhường cô.
Mà lần này, anh không nhường cô.
“Tứ Tứ, đây là của anh.” Anh cầm chặt nó trong lòng bàn tay: “Em đã tặng cho anh.”
Ai có thể nghĩ tới, hai con người có giá trị cao như vậy đang ở đây kịch liệt tranh cướp nhau chỉ vì một sợi dây cột tóc.
Có thể nó chỉ đáng mấy đồng tiền, nhiều năm như vậy rồi, thậm chí mấy đồng tiền cũng không đáng.
Giờ khắc này, tất cả ngụy trang giữa bọn họ đều có vẻ yếu ớt vô dụng như vậy.
Không trong sạch chính là không trong sạch, không rõ ràng chính là không rõ ràng, giả vờ sạch sẽ cái gì chứ.
“Anh cứ muốn có nó mới được sao?”
Ánh mắt anh rất sâu, nhưng đề tài không hề dừng trên đó: “Anh thích em nhiều năm như vậy, em thật sự không nhìn ra một chút nào sao.”
Cả trái tim Lương Âm Dạ đều bị bóp chặt.
Cho dù có nhiều dấu vết hơn nữa, đủ loại chi tiết đều đang nói cho cô biết sự thật này, khi cô chính tai nghe được, sức mạnh khiếp sợ vẫn đủ khiến cô rung động.
Cô bóp mạnh đến mức lòng bàn tay sắp chảy máu, sức lực toàn thân đều đang bị rút đi.
Bối Y tắm xong chuẩn bị ra ngoài, nhưng tiếng nước chảy đã dừng lại, tiếng nói ở cửa cũng vô cùng rõ ràng. Cô ấy rõ ràng nghe câu tỏ tình của đạo diễn Văn, ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, căn bản không dám mở cánh cửa này, cũng căn bản không dám quấy cảnh này.
… Ai có thể nói với cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?! Sao đột nhiên thẳng thắn thế?!
… Trong ngôi nhà này có tám khách mời, bọn họ giằng co cự cãi lâu như vậy làm gì có chuyện không ai phát hiện ra? Chẳng qua không ai dám quấy rầy thôi. Ở nơi họ không nhìn thấy sau lưng mình, có vài người tại hiện trường “không thể không” hóng hớt.
Ngay cả ê kíp chương trình cũng bị Ô Tề chặn ở dưới lầu, dù là một chút video ngoài lề cũng không cho bọn họ quay trúng.
Lương Âm Dạ đã từng thật sự tưởng tượng về lời nói này. Từ trong miệng anh, cô chính tai nghe thấy nó. Nhưng sau này, không dám nghĩ xa nữa. Đợi đợt sóng lui hết, bây giờ cô đã sớm không nghĩ mấy chuyện đã qua nữa. Nhưng cũng là vào lúc này, vận mệnh đột nhiên tán loạn.
Cô nhìn ra được, bởi vì nhìn ra được, cho nên năm đó cô mới muốn tỏ tình với anh. Nhưng tin nhắn kia không phải người không quan trọng gì gửi đến, phía trên rõ ràng viết anh chuẩn bị đi từ chối cô.
Hoặc là hiểu lầm, hoặc là bất ngờ gì đó, cô không biết nguyên nhân.
Nhưng đến hiện tại, mấy chuyện đó đã sớm không quan trọng nữa.
Cô không giành được dây cột tóc. Cho dù đã từng là đồ vật của bản thân cô, cô cũng không lấy lại được.
Văn Yến giống như rốt cuộc cũng ý thức được mình có chút xúc động, nhìn cảm xúc của cô tăng lên, anh nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Em cứ kiên quyết phải hỏi.”
Anh đưa ra câu trả lời của anh về một đáp lại năm năm trước cô đã cho anh: “Không chỉ là muốn chịu trách nhiệm, mà còn rất muốn có được em.”
Cô tạm ngừng một lát.
Năm năm trước cô để lại cho anh một câu, không cần chịu trách nhiệm.
Cô từng cho rằng sự dây dưa của anh chỉ là không vượt được cánh cửa mang tên trách nhiệm.
Hôm nay, anh mở cánh cửa này ra.
Đầu ngón tay anh lướt qua nước mắt ở khóe mắt cô, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Cô sao biết anh đã sớm mơ ước cô rất nhiều năm.
Kể từ ngày xuân ấy, kể từ sau cơn mưa xuân ấy, anh từ đầu đến cuối bị nhốt tại thời điểm ấy.
Ở trong nụ hôn này, cô dần dần bình phục lại, cảm xúc không kích động như vậy nữa, nhưng cũng không nói chuyện.
Anh không cưỡng ép cô, chỉ nói: “Có thể đồng ý với anh một chuyện không?”
Cô cụp mắt.
““Viên Mãn” sắp chiếu, có thể mời anh đi xem một lần không?” Anh thành khẩn yêu cầu.
Lương Âm Dạ có chút bất ngờ. Trong đầu từng có vô số suy đoán, nhưng chỉ không ngờ là một chuyện nhỏ như vậy. Cô tùy tiện gật đầu, giữa đủ loại chuyện lớn mà bọn họ nói tối nay, yêu cầu này không hề quan trọng.
Anh nhếch môi, dường như đã thỏa mãn.
“Cảm ơn. Vậy anh đợi em.” Bàn tay anh trịnh trọng dừng ở eo cô hồi lâu, mới thả tay ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đóng cửa lại, Lương Âm Dạ ngồi yên trên giường một lúc lâu. Cũng không làm gì, chỉ ôm đầu gối ngẩn ngơ.
Xác nhận tình huống bên ngoài an toàn xong, Bối Y mới dè dặt đi ra. Phần dè đặt này đến từ… một loại ảo tưởng biết quá nhiều chuyện, lo lắng bị diệt khẩu.
Vừa rồi ở trong phòng tắm thời gian dài như vậy, cô ấy tự nhận là đã chải chuốt rõ ràng tình huống trước mắt… cho nên cặp đôi này quả thật có cái gì đó. Chẳng qua hiện tại bọn họ vẫn còn trong giai đoạn Văn Yến đang theo đuổi Lương Âm Dạ!
Rất tốt, tìm hiểu xong rồi.
Nhưng cũng không thể nói với ai, không có người nào có thể chia sẻ.
Tim gan Bối Y cồn cào, có một loại cảm giác thất phu vô tội, hoài bích có tội (*).
(*) Thất phu vô tội, hoài bích có tội: dân chúng vốn vô tội, bởi vì người che giấu ngọc bích mà có tội. Ban đầu ám chỉ tiền tài có thể gây họa. Sau này cũng ám chỉ người có tài năng, có lý tưởng mà bị hãm hại.
Quá đau khổ!!
Biết một được một chuyện hóng hớt động trời nhưng lại không thể nói ra! Ai hiểu thấu!!
Cô ấy nói mà! Trước kia nhìn hai người này đã cảm thấy có vấn đề! Quả nhiên là có vấn đề lớn!
Bỗng nhiên, Lương Âm Dạ ngước mắt lên nhìn Bối Y đi ra phòng tắm: “Bối Bối, có thể giúp chị một chuyện không?”
Bối Y sợ hết hồn, cưỡng ép bình tĩnh: “A? Cái gì? Chị nói đi.”
Giúp cô ấy từ chối đạo diễn Văn? Hay hỗ trợ đi nói cô ấy đồng ý rồi? Hoặc là...
“Có thể tháo lắc tay giúp chị không? Giọng nói của Lương Âm Dạ nhẹ nhàng.
Bối Y: “... Dĩ nhiên.”
Được rồi, suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ nhiều quá, nhiều quá rồi.
Lương Âm Dạ tháo lắc tay cầm ở lòng bàn tay, mặc cho viên kim cương nhỏ đâm vào bàn tay cô, giống như chỉ khi cảm thấy đau đớn thì mới có thể khiến cô tỉnh táo.
Cô như thể ôn lại cú chấn động như cơn lũ bất ngờ một lần nữa.
Bối Y do dự cắn môi. Dạ Dạ chỉ cần cô ấy hỗ trợ tháo lắc tay, hiện tại đã không cần cô ấy nữa. Cô ấy cũng không đi, ngồi xuống giường mình, khi thì chần chừ, khi thì lo âu nhìn cô.
Dạ Dạ nhìn cô... Trên người chứa đựng rất nhiều chuyện.
Không hề nhẹ nhàng, cũng không hề vui vẻ.
Qua một lát, Bối Y mới cẩn thận dò hỏi: “Dạ Dạ, tiếp theo... Chị có tính toán gì không?”
“Ừm?” Dường như Lương Âm Dạ không có chuẩn bị, nâng gương mặt lên trả lời: “Tiếp theo, chị lại phải vào đoàn quay phim rồi… Chờ ghi hình xong chương trình giải trí này đã, ừ.”
Bối Y: “...”
Không phải chứ, cô ấy trông rất giống như là đang hỏi sắp xếp hành trình hả?
/
Ngày hôm sau, Văn Yến và Lương Âm Dạ đều đã khôi phục như thường khi ghi hình, chuyện tối hôm qua biến mất giống như cảnh trong mơ của tất cả mọi người.
Ở bên này thêm hai ba ngày xong, lần ghi hình này cũng tuyên bố kết thúc. Sau một buổi tối cuối cùng đó, lại nghênh đón một kỳ nghỉ ngắn hạn, gần nửa tháng sau sẽ ghi hình lần quay tiếp theo tại địa điểm mới.
Mà buổi tối cũng không đơn giản, mấy khách mời sẽ tiến hành trao đổi lời nói thật lòng, biểu đạt một vài ý tưởng trong lần quay này hoặc là lời muốn nói với tình nhân cộng tác. Chờ trao đổi kết thúc, sẽ bắt đầu một vòng bắt cặp người cộng tác mới.
Lần trước là lần đầu ghi hình, phương thức chọn lựa bắt cặp là điền bảng câu hỏi, lần này, phương thức chọn lựa bắt cặp là đối phương chọn nhau. Nếu hai khách mời vẫn lựa chọn đối phương, như vậy thì nhóm đó cũng không đổi, nếu một người trong số đó hoặc là hai người đều không lựa chọn đối phương, thì tự động đi vào vòng lựa chọn. Cuối cùng, trong vòng lựa chọn, tất cả khách mời sẽ do nhóm đạo diễn ngẫu nhiên tiến hành bắt cặp.
Các khách mời ở cạnh nhau cũng rất thân thiện, nếu lần này đi vào vòng lựa chọn, không nhất định là bởi vì có ý kiến với đối phương, cũng có thể là muốn thử cộng tác với người mới, như vậy cũng không sao cả. Trước khi lựa chọn, đạo diễn Kỷ chuẩn bị tư tưởng trước rồi mới tuyên bố bắt đầu lựa chọn.
Văn Yến nâng mắt lên nhìn Lương Âm Dạ.
Mấy ngày qua, anh luôn nghĩ về nguyên nhân.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra.
Anh vốn dĩ không đoán được cô.
Mà lần lựa chọn lại này, anh cũng không ôm lòng tin gì.
Anh tự biết mình, anh biết bản thân coi như là “đắc tội” người kia thê thảm rồi. Mấy lời nói ban đầu dỗ dành cô ở lại ghi hình, anh không làm được một chút nào, lại rất nhiều lần vi phạm quy tắc. Ít nhiều gì cũng ôm một chút lòng không kiêng nể vì cô sẽ không đi nữa, nhưng đến lượt đổi nhóm, anh quả thật là không nắm chắc, lúc này hối hận, cũng không biết là có kịp hay không.
Người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng nhếch môi, giống như đang giễu cợt bản thân.
Chẹp.
Nhưng anh không biết cảnh tượng này của anh trêu người cỡ nào.
Bối Y cảm giác thương tiếc sâu sắc. Cô ấy thật sự cảm thấy đôi này rất thích hợp rất hợp nhau, đáng tiếc bắt cặp thất bại… trong thực tế.
Đạo diễn Văn là một người tự phụ kiêu ngạo cỡ nào, tỏ tình thất bại. Ôi, thật đáng thương.
Đây rốt cuộc cũng là chương trình giải trí, lấy trọng điểm giải trí làm chính.
Đối với mấy khách mời mà nói, đây là hoạt động để bọn họ thể nghiệm tình cảm, cũng là công việc của bọn họ.
Tự do lựa chọn kết thúc, thời gian sau đó là lúc nhóm đạo diễn ghép đôi khách mời trong vòng lựa chọn.
Đến khi hai đợt này đều kết thúc, nhân viên công tác mới công bố kết quả cuối cùng ghép đôi tất cả khách mời.
Mặc dù biết kết quả là gì thì cũng không khiến người ta bất ngờ.
Nhưng nghe danh sách mới xong, mấy khách mời vẫn có chút bất ngờ.
Không có nguyên nhân khác…
Chỉ vì nhóm Văn Yến và Lương Âm Dạ phải tách ra.
Nhóm này là nhóm toàn bộ hành trình liên tục làm cho người ta thán phục, độ ăn ý và phối hợp giữa bọn họ đều rất tốt, chơi trò chơi thuận lợi nhất. Nhóm này được công nhận là có cảm giác CP, cảm giác thật sự rất xứng đôi. Càng đừng nhắc đến còn có thêm đủ loại tai tiếng, tăng thêm độ hóng hớt khi bị bọn họ tận mắt nhìn thấy.
Điều này vẫn có chút khiến cho người ta đáng tiếc.
Cuối cùng kết quả là Văn Yến và Đô Oánh, Ô Tề và Lương Âm Dạ, Tô Mộ Diên và Khương Miên, Biên Húc và Bối Y là nhóm duy nhất không thay đổi khách mời.