Câu nghi vấn của Lương Âm Dạ cũng không bất ngờ, ê kíp chương trình đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cho dù cô nhịn được không đưa ra nghi ngờ, giai đoạn sau đó phát sóng, người xem cũng sẽ nghi ngờ là có vấn đề. Cho nên giải thích vào lúc này, cũng tránh được phiền phức vào lúc ấy.
Ê kíp chương trình cũng không thể thật sự cõng “tội” có kịch bản, như vậy thì sau này còn phát sóng thế nào được nữa.
Khách mời khác cũng yên tĩnh, bọn họ đều nín thở vì tình huống đột ngột, lau mồ hôi thay ê kíp chương trình.
Trong lòng thầm nói, thì ra mối quan hệ giữa hai người này là không tốt thật! Xem đi, đây chỉ là muốn lập nhóm thôi mà Lương Âm Dạ đã không tình nguyện như vậy rồi, phàm là mối quan hệ thoáng tốt hơn một chút, lập nhóm chơi trò chơi mà thôi, ai sẽ có ý kiến?
Chuyện này cũng phải trách ê kíp chương trình, cho dù động tay chân, cũng không thể rõ ràng như vậy, không trách người ta nghi ngờ, chỉ trách kết quả này quả thực rất khó thuyết phục người khác.
Nhân viên công tác cũng bất chấp, đón nhận nghi vấn của Lương Âm Dạ, yếu ớt đưa ra câu trả lời: “Không phải, chuyện đó, cô Lương, phương thức chọn lựa của chúng tôi có tính tương quan và tính phân tích logic nhất định.”
Lương Âm Dạ nghi ngờ cau mày, không hiểu rõ cô ấy nói những điều này là ý gì.
... Sau đó thì sao?
“Cũng có nghĩa là điền câu trả lời tương phản quá... Có lẽ cũng không được, vẫn sẽ bị phân tích.”
Lương Âm Dạ: “...”
Thời gian ngừng lại ba giây.
Cô cầm nón che nắng lên, đi ra ngoài: “À, vậy đi thôi.”
Cô rất cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, giống như bản thân chưa bao giờ đặt ra nghi vấn.
Cũng không muốn khiến cho bất cứ ai cẩn thận nghiên cứu lời giải thích của nhân viên công tác chỉ mong tất cả mọi người đều không nghe hiểu.
Câu trả lời rất rõ ràng.
Câu trả lời cô điền hoàn toàn ngược lại với đáp án chính xác, nhưng hoàn toàn ngược lại sẽ bị chỉnh lại trong quá trình phân tích, cũng chính là biến thành hoàn toàn thích hợp.
... Vậy cô không bắt cặp với Văn Yến, thì bắt cặp với ai?
Màu đỏ ửng lặng lẽ leo lên bên tai Lương Âm Dạ.
Chỉ cần bọn họ suy nghĩ kỹ càng, đây quả thực là đang thông báo với toàn thế giới rằng cô hiểu anh đến mức nào.
Tình cảnh chất vấn kết thúc trong một giây, cô thay đổi quá nhanh, những người khác sửng sốt một lúc. Sau đó, Bối Y vội vàng nín cười đuổi theo cô: “Dạ Dạ, chờ em!”
... Không thể làm chị Lương mất mặt nữa, chờ một lát nữa chắc là bỏ cuộc thật mất.
Ô Tề nhìn Văn Yến.
Bọn họ song song đi ra ngoài.
Văn Yến hé môi: “Có chuyện thì nói.”
Ô Tề không nhịn được, đè thấp giọng, nói nhỏ: “Vừa rồi tôi cũng cho rằng là ê kíp chương trình, hoặc là anh bảo ê kíp chương trình động tay chân.”
Văn Yến bâng quơ liếc mắt nhìn anh ấy một cái.
Một lúc lâu.
Ô Tề nghe thấy anh nói rất nhạt: “Cô ấy sẽ không dễ nói chuyện, để mặc cho người khác sắp xếp như vậy đâu.”
Giống như vừa rồi.
Tất nhiên cô sẽ đề xuất nghi ngờ, sẽ phản đối. Nếu anh động tay chân thật, cô sẽ không thể nào không truy cứu, cũng sẽ không làm theo.
Cho nên anh sẽ không làm như vậy.
Ô Tề sửng sốt một lúc, không tự chủ dừng bước. Chờ anh ấy hiểu lời nói này của Văn Yến, không dám tin “Chẹp” một tiếng. Hoàn toàn không ngờ hai người này, một người còn hiểu đối phương hơn một người kia.
Chuyện bắt cặp lần này, hai người bọn họ không bắt cặp với nhau thì bắt cặp với ai?
Thú vị.
Sự dây dưa giữa bọn họ còn xuất sắc hơn cư dân mạng tưởng tượng.
Mấy cư dân mạng tự cho là mình biết rất nhiều, bừng bừng khí thế chèo thuyền, nhưng chỉ sợ bọn họ chỉ biết một góc của sự thật.
Toàn cảnh của câu chuyện chân chính, hoặc là trọng điểm, tinh hoa... không ai biết.
Ê kíp chương trình và mấy khách mời cùng nhau đi ra bờ biển.
Hôm nay, các trò chơi sẽ diễn ra ở bờ biển.
Lúc bọn họ vừa đến, gió biển rất to, thổi thẳng vào mặt, cơn gió mang theo mùi vị mặn mặn, xen lẫn tiếng sóng biển đang đập vào bờ.
Bởi vì đã chia nhóm xong, cho nên mấy khách mời bắt cặp đi cạnh nhau. Nhóm Lương Âm Dạ và Văn Yến nói rất ít, nhưng hình ảnh lại rất hài hòa, không hề đột ngột, có lẽ là không nói chuyện, cho nên cũng không thấy gai góc.
Đi dạo một vòng xong, mọi người đi tới địa điểm ê kíp chương trình chỉ định để tập họp, chờ ê kíp chương trình giới thiệu nội dung trò chơi.
Gió biển thổi bay làn váy Lương Âm Dạ, ánh mắt Văn Yến lướt qua làn váy khẽ bay lên của cô, trong chốc lát, anh cụp mắt, khống chế tầm mắt.
Cũng không ai chú ý, làn váy của cô không ngừng đánh vào bắp chân anh.
Có lẽ bọn họ cũng không biết, lúc bọn họ đứng chung một chỗ sẽ bắt mắt cỡ nào.
Thái độ hai người đều rất thản nhiên, chênh lệch chiều cao vừa phải, vượt qua sự khác biệt về dáng người, điều kiện ngoại hình cực kỳ tuyệt vời...
Ống kính luôn lia nhanh qua người bọn họ, đoạn phim cắt ghép hậu kỳ đại khái cũng sẽ không ít.
Trò chơi hôm nay kết thúc, dựa theo thứ hạng, mấy khách mời sẽ đạt được số lượng đồng V khác nhau theo thứ tự, bọn họ có thể sử dụng đồng V đạt được để đổi thức ăn với ê kíp chương trình... Mà đây chính là bữa trưa hôm nay của bọn họ.
Ê kíp chương trình cũng không vội bắt đầu trò chơi, mà cho bọn họ xem thức ăn trước.
Nhóm thức ăn đắt tiền nhất không chỉ phong phú, còn không thiếu nét riêng của địa phương, sức hấp dẫn thật sự rất mạnh. Còn về nhóm rẻ nhất... Ừ, có thể no bụng.
Ban đầu mọi người còn chểnh mảng, nhưng xem thức ăn xong, rối rít đổi ý.
Biên Húc lên án ê kíp chương trình: “Các anh làm thế này là đang chia rẽ tình đoàn kết của chúng tôi!”
Lên án thì lên án, nhưng anh ấy đã bắt đầu vén tay áo.
Bối Y ở bên cạnh anh ấy ha ha cười to.
Sự chú ý của Lương Âm Dạ còn đang ở trên thức ăn, ngược lại không phải là tham ăn, chỉ là mấy món đó là thứ trước kia cô chưa từng thấy, nổi lên tò mò. Chỉ vào trong số đó, hỏi ê kíp chương trình: “Đây là gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhân viên công tác ở một bên giải đáp cho cô.
Cô gật đầu, lại hỏi thêm hai món. Ê kíp chương trình thật sự rất biết treo khẩu vị, không biết tìm từ chỗ nào ra đồ ăn ngon lại hiếm lạ.
Nhân viên công tác giải đáp xong, cười híp mắt nói thêm một câu: “Mấy món này cũng ngon lắm!”
Biên Húc tiếp tục góp lời: “Tại sao anh như vậy hả, còn muốn kích thích lòng hiếu thắng của chị Dạ, muốn khiến cho trò chơi càng kịch liệt có phải không? Tôi hiểu rồi, đây chính là chế tạo điểm hot để mâu thuẫn trở nên gay gắt!”
Ngay cả Ô Tề cũng cong môi.
Nhân viên công tác không ngừng cười, liên tục xua tay phủ nhận: “Không phải không phải!”
Nhưng hứng thú của Lương Âm Dạ quả thật bị khơi dậy, cô rất muốn thử xem.
... Nếu chờ một lát có thể đạt được nhiều đồng V nhất.
Mọi người bắt đầu đi về phía sân trò chơi.
Văn Yến cách cô rất gần, giọng nói của anh bỗng nhiên đến bên tai cô: “Muốn ăn không?”
Cô ngẩn ra, còn cho rằng là bản thân bị ảo giác.
Vô thức nhìn anh, ánh mắt dò hỏi.
Gương mặt nghiêng của anh lạnh nhạt, không hề dính dáng vẻ dịu dàng vừa rồi một chút nào.
Nhưng cố tình cô lại từng gặp bộ dáng ôn nhu nhất của anh, thị giác giống như có thể tự động tháo bỏ lớp ngụy trang của anh.
Anh nghiêng tầm mắt, ánh mắt bình tĩnh rơi trên người cô, giống ánh nắng rơi ở đường chân trời: “Muốn ăn, thì thắng về.”
Thật sự là có chút ngông cuồng không biết sợ.
Vẻ ngạo mạn thiêu đốt ánh nhìn trên người người đàn ông không giấu được, xen lẫn với ánh nắng, màu vàng kim bể vụn loang lổ rải trên người anh, khí phách kiên nghị tăng thêm, khiến cho người ta không dời tầm mắt được.
Tâm tư Lương Âm Dạ dao động, một chút sức mạnh cũng bị khơi dậy, nhẹ giọng: “Vậy thử xem?”
Anh thoáng cong môi: “Đi.”
Bọn họ là người đầu tiên đứng ở vị trí chỉ định.
... Quy tắc của trò chơi này là khách mời nữ cần ngay tại chỗ lấy mười vỏ sò bỏ vào túi lưới trong tay mình, các khách mời có thể ngăn cản nhau, gây trở ngại đối phương hoàn thành nhiệm vụ.
Mà thu hoạch mười vỏ sò xong, các khách mời nữ quay lại một điểm dừng, lúc này các khách mời nam xuất phát, đi tới điểm dừng đưa bọn họ đến điểm cuối, ai tới trước thì thắng.
Yêu cầu khách mời nam có thể thông qua đủ loại phương thức để đưa bọn họ qua đó, nhưng chân khách mời nữ không thể chạm đất, vừa chạm đất thì lập tức bắt đầu lại. Ê kíp chương trình cung cấp cho bọn họ đồ dùng biểu diễn, ví dụ như xe đẩy, bọn họ có thể lựa chọn rồi sử dụng.
Lương Âm Dạ nhìn vỏ sò, mỗi một vỏ sò lớn chừng bàn tay, thật sự là rất lớn.
Nhìn xong, tầm mắt của cô chuyển một cái, nhưng bỗng nhiên đối với với Văn Yến ở một hướng khác.
Cô theo bản năng nhẹ nhàng mím môi.
Đứng trong nhóm người, hình như anh rất dễ dàng khiến cho người ta chú ý tới.
Trò chơi bắt đầu.
Còn chưa đến lượt khách mời nam hành động, bọn họ ở xa nhìn tình huống chiến đấu trên sân.
Ban đầu đều đang nhặt vỏ sò, nhưng sau này, lúc mọi người sắp thuận lợi hoàn thành, Khương Miên bắt đầu cản trở. Chế tạo độ khó cũng là một điểm của chương trình.
Bối Y lập tức bắt kịp nhịp chân.
Vỏ sò Lương Âm Dạ bỏ vào túi lưới bị rơi ra hai cái.
Cô hơi hoảng sợ, chú ý được các cô ấy đang cản trở, bắt đầu né tránh.
Đô Oánh là người đầu tiên vọt ra cản trở rồi đi đến điểm dừng.
Khương Miên và Bối Y nhào về phía Lương Âm Dạ. Cô bị ngăn cản, động tác chậm hơn một chút.
Tiếp theo Bối Y bắt hụt, cũng chạy về phía điểm dừng.
Mắt thấy Lương Âm Dạ rơi ở phía sau, nhưng nhìn sang Văn Yến, mi mắt của anh cũng không chứa đựng sắc thái vội vã, chỉ lẳng lặng nhìn, vừa nhìn là mười phần kiên nhẫn, giống như mặc kệ cô cho anh kết quả gì, anh cũng vui vẻ tiếp viện.
Cho dù cô chậm, anh cũng không vội.
Cảm xúc rất ổn định.
Khách mời nam khác ở bên cạnh lục tục lên đường, anh cũng vẫn không gấp không nóng nảy.
Lương Âm Dạ vất vả lắm mới tránh thoát được Khương Miên rồi chạy ra, cô nhìn anh. Mà ánh mắt anh trầm tĩnh, nhưng khó hiểu mà khiến cho lòng người ta rất an ổn, ở tranh tài đấu võ kịch liệt dẫn đến nhịp tim tăng tốc, cảm giác đó dần dần bình ổn.
Cô một hơi xông đến điểm dừng, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh. Cũng vì vậy nhìn thấy cảnh tượng anh đón gió chạy tới, gió đều bị anh bỏ quên ở sau người, tốc độ hết sức nhanh chóng. Quần áo anh phồng lên, dáng vẻ phóng túng, rất dễ dàng khiến cho người ta nhớ đến rất nhiều hình ảnh giữa bọn họ trong thời kỳ thanh xuân. Khi đó, người đàn ông này còn chưa thận trọng tự kiềm chế như bây giờ, còn rất nhiệt tình, một thiếu niên nhiệt tình. Mà dáng vẻ ấy có thể khiến anh rất dễ dàng trở thành nhân vật quan trọng trong sân trường, hấp dẫn vô số ánh mắt, tùy tiện chinh phục vô số cô gái.
Khi đó, người xung quanh cô không ai không biết cái tên Văn Yến.
Anh đã là đứa con cưng của trời mà mọi người ngẩng đầu nhìn lên từ rất sớm.
Lương Âm Dạ nhớ cô còn giúp người ta đưa thư tình cho anh. Ngược lại không phải là cô tự nguyện, chỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa giúp một tay.
Nhưng cô cũng cảm thấy đưa chuyện thư tình có chút kỳ lạ. Do dự đến buổi tối mới đi gõ cửa phòng anh, đưa đồ cho anh.
Anh vừa tắm xong, mặc đồ ngủ lau đầu mở cửa, đôi mắt hẹp dài tự mang cảm giác hờ hững, rũ tầm mắt rơi trên lá thư màu hồng trong tay cô. Anh không nhận lấy ngay, mà nhướng mày, lại nâng tầm mắt lên nhìn cô.
Tâm trạng của anh nhìn qua hình như còn không tồi, Lương Âm Dạ cũng càng to gan hơn, đưa đồ vật cho anh rồi lại nói rõ ngọn nguồn.
Không ngờ nghe rõ lý do xong, mi tâm anh giật giật, mặt cũng đen đi: “Em còn nhiệt tình thật nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Âm Dạ cảm thấy đây dường như không giống như đang khen ngợi cô, vừa muốn nói gì đó, anh giơ tay điểm hai cái vào lá thư trong tay cô: “Cái này, ở đâu ra thì đưa về đó. Sau này đưa thư tình giúp người khác nữa, đưa một lá thì em viết bổ sung một lá cho anh.”
Lương Âm Dạ: “?”
Dường như đối phương cảm thấy đề nghị này không tồi, còn gật đầu một cái, cứ như vậy quyết định. Cô phản bác kháng nghị, nhưng bị bác bỏ, nhân tiện bị xách đi giáo dục một phen: “Sao em cái gì cũng đưa giúp người ta vậy? Đây là đồ vật có thể đưa giúp người khác à?”
“Cô ấy nhét cho em...” Cô giải thích.
Anh dạy cô: “Vậy em nhét ngược lại.”
“... Ờ.”
Anh xử lý chuyện như vậy, vẫn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Bởi vì trong thời thanh xuân của anh, thư như vậy đếm không hết, không ngừng bay tới anh.
Âm thanh của mấy cô gái đan xen nhau bên tai, Lương Âm Dạ hoàn hồn.
Chỉ thấy có khách mời nam ôm khách mời nữ theo kiểu công chúa, có người cõng, không ai mất thời gian đi chọn xe đẩy.
Mà so với nhóm khác, bọn họ thoáng rơi ở phía sau mấy giây... Ngược lại Lương Âm Dạ cũng không sốt ruột, chỉ tò mò anh sẽ sử dụng phương thức gì để đưa cô đi.
Còn chưa suy nghĩ xong, cơn gió kia đã thổi ở trước mặt.
Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý, trong một chốc đó, vẫn bất ngờ...
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện ngay eo cô, bị bàn tay kia bế lên rồi kéo thẳng xuống điểm dừng. Trời đất quay cuồng, cô còn không kịp phản ứng, đã bị anh đổi thành ôm ngang.
... Bọn họ cuối cùng cũng lấy tốc độ cực nhanh xông về điểm cuối.
Trong trò chơi tiếp sức này, khách mời khác ít nhiều gì cũng tốn chút thời gian, mà người này, ngay cả ngắn ngủi dừng lại cũng không có, giống như một cơn gió thổi qua, trực tiếp cuốn lấy cô rồi chạy đi mất.
Lương Âm Dạ nhắm chặt hai mắt.
... Đây thuần túy là phản ứng không điều kiện, mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chờ cô kịp phản ứng, cô đã nhắm hai mắt, sau đó không dám mở ra nữa. Giống như vừa mở ra, thì sẽ rơi xuống đất.
Thời gian đột nhiên bị kéo rất dài.
Từng giây từng phút cũng bị cắt thành động tác chậm trong phim ảnh.
Tiếng gió trộn lẫn một câu đùa nhuốm tiếng cười xem thường, cùng tiếng gió tràn vào vành tai:
“Tứ Tứ.”
“Mở mắt.”
Không biết là tiếng gió quá lớn hay tiếng lòng quá ồn, cô cảm thấy không chân thật cho lắm, giống như bị ảo giác.
Nhìn thấy cô không có phản ứng, anh cười nặng hơn, ngay cả lồng ngực cũng đang rung, vẫn lơ đễnh phóng túng như vậy: “Sợ gì, anh chưa bao giờ làm em bị té.”
Anh nói cứ như thường xuyên ôm cô.
Cứ như từng cùng cô làm động tác điên cuồng tương tự.
... Mà bọn họ cũng quả thật đã làm rồi.
Cô nhớ về thời kỳ thiếu niên, anh từng...
Dẫn cô trèo tường trong nhà.
Trong nhà có giờ giới nghiêm, đến giờ đó, cũng không được phép đi ra ngoài nữa.
Bắt đầu từ lúc cô biết thì đã nhớ nhung trong lòng. Nghĩ hoài nghĩ mãi... luôn có một vài ý tưởng phản nghịch mọc lan tràn.
Mà không biết anh đã nhận ra từ khi nào, ngày đó, lặng lẽ đến gõ cửa phòng cô, bảo cô thay quần áo, sau đó dẫn cô đi đến dưới bức tường cao.
Mặt tường kia cao như là nhà tù giam giữ cô, cũng giam cầm dũng khí và hi vọng cô hướng tới tự do. Cô giống như bị giam giữ ở chỗ này, dưới sự trông coi của ba mẹ, không dám bay ra bên ngoài, cũng rất khó tưởng tượng có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nhưng ngày đó anh leo lên tường rào rồi kéo cô lên.
Lại leo xuống trước để đón lấy cô.
Anh dẫn cô tiến hành lần trèo tường đầu tiên trong đời cô.
Cô sợ hết hồn, mãi đến khi bị anh kéo tay chạy ra rất xa, nhịp tim còn không ổn định được. Nhưng lại không nhịn được cười thành tiếng.
Một lần đó đối với cô mà nói, không chỉ là đi ra ngoài một chuyến, không chỉ là một lần vi phạm quy định giới nghiêm của ba mẹ.
Còn là một lần được thể nghiệm xông lên phá tan trói buộc và quy tắc.
Cô thử mọc cánh bay ra bên ngoài.
... Đúng rồi.
Cô sợ cái gì?
Anh chưa bao giờ làm cô bị té.
Văn Yến chưa bao giờ làm Lương Âm Dạ bị té.
Cô từ từ mở mắt ra, tiếng gió đang gào thét bên tai, anh chạy nhanh như bay, ôm cô như ôm một con búp bê nhỏ, không tốn chút sức nào, cũng không sinh ra bất cứ lực cản nào với anh.
Anh thậm chí còn có thể phân tâm cụp mắt nhìn cô. Nhìn thấy cô quả thật mở mắt ra, anh cong môi.
Đôi mắt như sương mây mà ngưng lại ở trên người anh.
Trong một chốc, trong đầu Lương Âm Dạ có một đoạn lời nói rõ ràng nhảy ra...
[Khí phách hăng hái của thiếu niên,
Che giấu dưới đáy lòng là được.
Đừng ngấp nghé, cũng đừng nảy sinh ý nghĩ xằng bậy.]
... Tiếng nói của trọng tài vang lên, tuyên bố: “Hạng nhất, nhóm Văn Yến và Lương Âm Dạ!”
Bọn họ không nghi ngờ mà lấy hạng nhất.
Những người khác bị bọn họ bỏ xa ở phía sau.
Một là thời gian tạm dừng để ôm và cõng, hai là tốc độ chạy.
Hai điểm này đủ để bọn họ đuổi kịp và vượt qua, rồi bổ sung thời gian thiếu hụt bị bỏ rơi ban đầu.
Sức mạnh và tốc độ của anh quả thực kinh người.
Ban đầu anh nói với cô “Muốn, thì thắng về”, có lẽ có người chỉ coi là một câu khích lệ, hoặc là một câu thuận miệng. Nhất là khi Lương Âm Dạ bị Khương Miên và Bối Y vây quanh ngăn cản, mắt thấy nhóm bọn họ chậm quá rồi, nhưng anh vẫn không gấp không nóng nảy, những người khác cũng cho rằng anh nói câu “Thắng về”, chỉ sợ không làm được rồi, mà chắc anh không để trong lòng lắm.
Nhưng không nghĩ đến, càn khôn cứ thế bị anh thay đổi.
Lời anh nói, kết cục do anh mà định, tự tay anh làm được.
Cô muốn.
Anh thật sự thắng về được.