Ê kíp chương trình muốn quay một buổi sáng chân thật của bọn họ.
Buổi sáng này khách mời sẽ không phải làm nhiệm vụ và hay làm theo yêu cầu gì, bọn họ chỉ phụ trách ghi hình, đến buổi trưa mới dẫn khách mời đến địa điểm cố định để tiến hành ghi hình.
Bọn họ đã thu xếp cho cô ổn thỏa, máy ghi hình nhắm ngay cô. Lương Âm Dạ không cần quan tâm tới bọn họ nữa, cô đi vào nhà bếp, muốn làm bữa sáng trước.
Sống nhiều năm ở bên ngoài như vậy, như Hà Chiêu Vân nói, cô đã quá độc lập. Trên cơ bản, cô vẫn biết cách chăm sóc mình... chỉ là không tinh tế và tinh xảo cho lắm thôi. Ở trong phương diện sinh hoạt, tiêu chuẩn cô dành cho mình không cao, có thể sống được là được.
Mấy ngày qua ở nhà đều là dì Vương làm bữa sáng, làm đồ ăn, còn thay đổi mọi cách mà làm đủ loại thức ăn được làm bằng bột mì. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Lương Âm Dạ, cô cũng chỉ nướng mấy cái bánh bao, lấy mấy hộp sữa chua trong tủ lạnh ra.
Bữa sáng rất đơn giản, cuộc sống cũng rất đơn giản.
Nhìn qua cô hoàn toàn quen thuộc và hòa nhập trong đó. Cô đặt mình vào đó, còn khiến cho kiểu cuộc sống đơn giản này bỗng dưng sinh ra sức hấp dẫn đối với nhiều người.
Nhân viên công tác tương tác rất thỏa đáng, hỏi: “Cô Lương, bình thường đều ở nhà một mình à?”
Cô hạ tầm mắt phết tương lên bánh mì: “Đúng vậy.”
Lương Âm Dạ làm xong thì đưa một miếng cho nhân viên đang tương tác với mình: “Ăn sáng chưa? Nếm thử nhé?”
Nhân viên công tác không ngờ cô hiền hoà như vậy, không hề kiêu căng, vả lại, từ lúc bọn họ đi vào cửa, cô vẫn luôn hào phóng mà chia sẻ với bọn họ. Cô ấy vừa mừng vừa lo, vội vàng nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn cô Lương.”
Một người con gái như thế, hình như rất khó khiến cho người ta không thích.
Mặc dù lúc này vừa mới bắt đầu ghi hình, nhưng bọn họ đã thích cô rồi.
Không giống với Lương Âm Dạ trên ti vi. Trên ti vi, cô là nữ minh tinh nổi tiếng tươm tất xinh đẹp, có rất nhiều tin tức, điểm nóng có liên quan đến cô, còn có rất nhiều đánh giá về cô. Thoạt nhìn cô kiêu ngạo và lạnh lùng, lại không dễ gần, giống nhân vật vốn được treo cao ở chân trời, bọn họ vươn tay mà cũng khó chạm tới được.
Nhưng trong lúc không có ai khác, tất cả cảm giác lạnh giá của cô đều tan rã. Mặc dù vẫn có cảm giác có khoảng cách, nhưng lại khiến cho người ta rất muốn tiếp cận.
nhân viên công tác ăn bánh mì cô đưa xong, phát hiện mẩu bánh mì nhìn rất bình thường nhưng lại rất ngon. Suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc hẳn là do lọ tương kia.
Cô ấy không khỏi cười cười. Cô Lương nhìn trông không giỏi sinh hoạt lắm, nhưng lại... rất biết cách sống. Cảm giác rất mâu thuẫn.
Ống kính theo sát Lương Âm Dạ.
Ban đầu cô còn lo lắng bản thân không quen, dù sao cũng chưa bao giờ ghi hình loại chương trình giải trí này, nhưng khi ống kính quét tới, cô mới phát hiện thì ra cô đã sớm quen với ống kính, có thể thản nhiên đứng trước ống kính.
Ăn bữa sáng xong, cô dọn dẹp nhà bếp, quay lại phòng khách. Nhân viên công tác hỏi: “Cô Lương, bình thường ở nhà cô sẽ làm gì?”
“Trừ công việc, sẽ xem phim truyền hình, phim điện ảnh, lên mạng mua đồ, hoặc là đọc sách.”
nhân viên công tác nói tiếp câu trả lời của cô: “Vậy cô Lương có đề cử phim truyền hình hoặc phim điện ảnh nào vừa xem xong không?”
Phim điện ảnh vừa xem xong...
Trong đầu Lương Âm Dạ hiện ra bộ phim điện ảnh của Văn Yến.
Nhưng cô không quên máy ghi hình bên cạnh mình, cô ổn định nỗi lòng, chỉ nhắc đến tên của hai bộ phim điện ảnh khác.
Đều là bộ phim công chiếu năm nay, trước kia cô đã muốn xem, nhưng vẫn không có thời gian, cho đến mấy ngày trước, cô mới có thể dành ra thời gian xem chúng.
Trả lời xong, cô dừng một chút, nói: “Bộ phim “Viên Mãn” sắp chiếu cũng rất hay, đến lúc đó, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Cô tuyên truyền khá mất tự nhiên, có chút vụng về.
Đây là lời Đường Vi đã dặn dò cô trước, nếu có cơ hội, có thể tuyên truyền cho bộ phim tiếp theo, bên Đường Vi đã trao đổi với ê kíp chương trình, chuyện này không ảnh hưởng gì.
Mà “Viên Mãn” chính là bộ phim thứ hai cô và Kiều Việt hợp tác với nhau sau “Sương Khói”. Trong bộ phim này, Kiều Việt là nam phụ số hai, nhưng đến cuối cùng, mơ hồ có xu thế nam phụ số hai muốn lên ngôi.
Sau khi “Sương Khói” mạnh mẽ xông vào tầm nhìn của mọi người trong năm nay, rất nhiều người trong nghề không khỏi chú ý tới phim mới của cô. Bọn họ muốn xem thử có phải cô may mắn nên mới hot lại hay không, rốt cuộc bộ phim tiếp theo còn có thể đạt được thành tích rõ rệt như vậy hay không.
Nhân viên công tác bị dáng vẻ của cô chọc cười, phụ họa: “Được, đến lúc đó nhất định chúng tôi sẽ đi xem! Cô Lương có gì nhắc nhở không?”
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát: “Nhớ mang khăn giấy.”
Nhân viên công tác che ngực: “Tôi bị thương sau khi xem “Sương Khói”, còn chưa lành lại, cô Lương đã lại chuẩn bị chặt chém chúng ta nữa rồi!”
Mọi người cười to.
Lương Âm Dạ cũng cong môi.
Có một câu trong phần kết của “Sương Khói” làm cho người ta ấn tượng rất sâu: Vĩnh viễn đánh mất tình yêu của tôi.
“Viên Mãn” cũng có.
Chỉ chờ đến lúc đó công bố.
Hẳn số nước mắt mà bộ phim sau thu hoạch được sẽ không ít hơn bộ trước.
Nhân viên công tác muốn tìm ra một chút dấu vết về người nhà từ trong nhà cô, ví dụ như hình ảnh gì đó, nhân tiện cắt ghép rồi bảo cô giới thiệu một chút, nhưng đi dạo quanh một vòng cũng không thấy bức ảnh nào, ngay cả ảnh của bản thân cô cũng không có, bọn họ đành tiếc nuối nhịn lại, không đề cập tới nữa.
Bầu không khí của bọn họ coi như rất tốt, mà lúc này, bên phía Văn Yến lại không nhẹ nhàng hòa hợp như vậy.
Nhân viên công tác liên tục không tìm được đề tài để tiếp tục cuộc trò chuyện, bầu không khí suýt nữa tẻ ngắt.
Không phải là anh không phối hợp, cũng không phải là anh ra vẻ... chủ yếu là anh quá kiệm lời.
Thời gian quay phim riêng lẻ chỉ có một lát, có thể nói là nhân viên công tác đã vắt hết óc.
May mà buổi sáng ghi hình riêng cuối cùng cũng đến hồi kết, mấy khách mời ở nhà ăn bữa trưa xong là sẽ đi tới địa điểm ghi hình, bắt đầu ghi hình tập thể. Nhân viên công tác ở chỗ Văn Yến đồng loạt thở phào một hơi dài.
So ra thì đúng là nhân viên công tác ở chỗ của Lương Âm Dạ đang hưởng thụ.
Cho tới trưa, bọn họ đã quen thuộc hơn rất nhiều, hiện tại, nhân viên công tác trò chuyện với cô cũng đã rất tự nhiên. Nhìn thấy cô đi vào nhà bếp, họ đi theo bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi: “Cô Lương chuẩn bị làm gì thế?”
Thật ra thì Lương Âm Dạ không biết nấu ăn cho lắm, cô cũng không định làm khó bản thân: “Nấu mì ăn.”
Đối với kiểu người không biết làm cơm, món này đúng là tiện nhất rồi.
Từ bánh mì của buổi sáng đến mì của bây giờ, nhân viên công tác rốt cuộc cũng kịp phản ứng ra... Thì ra cô không biết nấu cơm?
Bọn họ buồn cười nghĩ, hoá ra là vậy!
Nhìn thấy cô vẫn bình tĩnh như thể đang nắm giữ mọi chuyện, rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ rằng cô biết tuốt. Nhưng ẩn giấu dưới khuôn mặt luôn có vẻ đã có dự tính trong lòng, cô đang che giấu chuyện “không biết” làm.
Mặc dù có dì Vương, nhưng thời gian Lương Âm Dạ ở nhà không nhiều, chủ yếu là làm việc ở ngoài. Mà bình thường trừ ăn ở bên ngoài, cô chỉ biết làm mì cho mình, hoặc là thỉnh thoảng đám Đào Đào sẽ nấu cơm.
Cô chỉ bỏ vào một chút mì. Nhân viên công tác đang nhìn, suy nghĩ có phải ít quá rồi không? Mà nấu xong, quả nhiên là chưa tới một chén.
Bọn họ cho rằng cô nấu bị ít, nhưng nhìn phản ứng của cô lại giống như không bất ngờ.
... Chẳng lẽ đây là chuyện thường nhật của nữ minh tinh?
Lúc nhân viên công tác tán gẫu với cô, cô trả lời: “Bình thường tôi không ăn nhiều.”
Là một nữ minh tinh không cần người quản lý phải bận tâm về sức ăn của mình.
Lượng mì không tới một chén, cô chỉ ăn hai phần ba, động tác chậm rãi, nhìn như là ăn không hết.
Con gái xem mà rất cảm thán. Ăn thế này có phải ít quá rồi phải không? Đây là khả năng tự hạn chế của nữ minh tinh sao!?
Lương Âm Dạ chậm rãi giải quyết xong chút mì sợi còn sót lại, dọn dẹp chén đũa xong, bắt đầu chuẩn bị cho hành trình buổi chiều. Chờ sau khi cô trang điểm xong, đẩy hai chiếc vali đã chuẩn bị từ trước ra, cô sảng khoái nói với nhân viên công tác: “Chúng ta đi thôi.”
Dáng điệu nghiêm túc như muốn đi nghỉ phép.
Cô thật sự rất ngoan, cực kỳ phối hợp.
Ngay cả nhân viên công tác cũng không nhịn được muốn gọi cô một tiếng “gái cưng” giống người hâm mộ của cô .
Nhưng bọn họ nghĩ đến hành trình di chuyển lát nữa của chương trình, hơi không đành lòng, không nỡ phá hủy cảnh tượng tốt đẹp hiện tại.
... Chắc chắn là không thể nào nghỉ phép được.
Nhưng bọn họ nhất định không được dọa người ta chạy mất, vì vậy không nói gì, chỉ hỗ trợ xách vali, cùng đi đến chỗ ghi hình.
Trên xe, nhân viên công tác hỏi cô: “Cô Lương biết khách mời lần này của chúng ta không?”
Lương Âm Dạ gật đầu: “Biết gần hết.”
Chỉ có một khách mời bí ẩn là cô không biết là ai, những người khác thì trước đó cô đều đã tìm hiểu.
Mà trong mắt những người khác, chắc cô cũng là khách mời bí ẩn.
Chương trình bắt đầu ghi hình, không thể tránh khỏi sẽ có một vài lộ trình. Thay vì bị người xem tuyên bố là hai vị khách mời bí ẩn nào, chi bằng ê kíp chương trình tự mình dấy lên phong ba mang tên lưu lượng. Cho nên tối hôm nay, phía ê kíp chương trình sẽ tiến hành công khai danh sách khách mời hoàn chỉnh. Khán giả đã sớm biết được sáu vị khác, trọng điểm chỉ ở... hai vị này.
Suy nghĩ tới một vị khách mời khác... Nụ cười của nhân viên công tác bắt đầu trở nên gượng gạo.
Hẳn là sẽ ổn nhỉ?
Đạo diễn Kỷ thật sự quá dũng cảm, chuyện này không thành vấn đề thật sao?
Thấy hiện tại trên gương mặt Lương Âm Dạ còn có nụ cười, nhân viên công tác quyết định quý trọng hiện tại thật tốt.
Lương Âm Dạ là khách mời đếm ngược thứ hai đến hiện trường. Khách mời khác đều đã đến trước một bước, bọn họ không ngờ ê kíp chương trình sẽ vòng vo như vậy, hai khách mời bí ẩn đều bị giấu đi, mong ngóng đã lâu, kết quả là chờ được từng khách mời đã biết trước tới nơi rồi, mà không một ai là khách mời bí ẩn cả.
Lần này, vất vả lắm mới chờ được chiếc xe thứ bảy đến, chiếc xe này dừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hội tụ ở đó.
Lúc Lương Âm Dạ kéo cửa muốn xuống xe thì bị dọa hết hồn bởi bức tường người lấp kín ở trước mặt, mắt thường thấy được cô tạm ngừng một lát, mới tiếp tục xuống xe chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, tôi là Lương Âm Dạ.”
“A…”
Trong “bức tường người”, có một giọng nữ dồn dập thét chói tai.
Mọi người thuận theo nhìn sang, gương mặt của đối phương đã đỏ lên.
Nhìn thấy Lương Âm Dạ cũng nhìn sang đây, Bối Y thoáng khom lưng, rất ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, em không ngờ sẽ là chị.”
Lương Âm Dạ đã vào nghề được bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng là tiền bối của rất nhiều người.
Đối phương có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, cô gánh được tiếng xưng hô này, cũng không sợ hãi, chỉ cười cười: “Chào em.”
Bối Y cũng là diễn viên, nhưng chưa từng hợp tác với Lương Âm Dạ. Cô ấy nhảy bật đến bên cạnh Lương Âm Dạ: “Chị Lương, chào chị, em là Bối Y!”
Lương Âm Dạ xuất hiện, tất cả mọi người rất bất ngờ. Mọi người đều chưa từng nghĩ khách mời bí ẩn sẽ là cô.
Cô nổi tiếng là khiêm tốn, trừ đóng phim, lúc khác hầu như không có tin tức của cô, cũng không thấy cô nhiều. Trước giờ không thấy cô tham gia chương trình giải trí nào, không ngờ lần này sẽ xuất hiện ở chỗ này. Nếu truyền ra, người hết hồn không chỉ là bọn họ.
... Cô quả thật cũng xứng với thân phận “khách mời bí ẩn”, đủ thần bí, trước đó cũng không ai đoán được.
Hôm nay là lần đầu tụ họp với nhau, mọi người bắt đầu trò chuyện, giới thiệu lẫn nhau. Chờ giới thiệu xong rồi, bọn họ lại tò mò về một vị khách mời khác.
Bối Y đứng cạnh Lương Âm Dạ, ánh mắt phát sáng nhìn Lương Âm Dạ, cô ấy hỏi cô: “Chị Lương biết vị khách mời bí ẩn khác là ai không?”
“Kêu tên chị là được. Nhưng chị cũng không biết.”
Mọi người rối rít than phiền về khả năng giữ bí mật của ê kíp chương trình mạnh quá, sao vòng vo thế.
Cũng là lúc này, cuối cùng một chiếc xe khác cũng đến.
Lương Âm Dạ nhìn theo tầm mắt mọi người, vẻ mặt thảnh thơi điềm tĩnh, trong đôi mắt có vẻ tò mò.
Ngoài xe không nhìn thấy trong xe, trong xe lại có thể nhìn thấy tình hình ngoài xe. Lúc Văn Yến nhìn sang, chính là nhìn thấy cảnh tượng này. Một tay cô nắm vali, hơi tựa vào nó, đội nón che nắng đi biển, mặc váy dài lụa hai dây màu trắng tạo cảm giác thoải mái, ánh nắng hôm nay rất rực rỡ, rải trên người cô, giống như đang phát sáng.
Rất nhiều người đứng ở đó, nhưng cô có bản lĩnh có thể khiến cho người ta vừa nhìn là sẽ chú ý tới cô.
Cũng sẽ khiến cho người ta không dời tầm mắt được.
Anh híp mắt rồi đẩy cửa xe ra.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Âm Dạ: ?
Đạo diễn, ông lặp lại lần nữa xem, người này là ai?