Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 13




Trong giây lát, Lương Âm Dạ hoảng hốt.

Đầu ngón tay cô miết tờ giấy kia, cho đến khi trang giấy biến hình, cô giữ yên lặng một lúc.

Lần trước, khi cô nghe thấy cái tên này từ anh...

Vẫn là vào đêm khuya kia của năm năm trước.

Mà một lần đó, lúc anh gọi cô, cũng hoàn toàn khác trước, giọng nói nhuộm đầy tình dục. Là tình dục càng lún càng sâu, càng đốt càng thịnh.

“Tứ Tứ, Tứ Tứ.”

Lần đầu tiên cô cảm thấy miệng anh đọc hai chữ này sẽ gợi cảm như vậy, lòng cô không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy. Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mà khi đó mắt anh thâm thúy, như gió bão cuốn cô đi, khiến cô hoàn toàn sa vào đó, không cách nào tỉnh táo được nữa.

Cô nhẹ nhàng nhón chân, hôn môi anh. Anh đè cô xuống, hơi thở đổ xuống bao trùm lấy cô, ở trước mặt anh, tất cả sức lực và sự chủ động của cô đều không đáng để nhắc tới.

Bọn họ gần như muốn liều chết triền miên trước cánh cửa sổ sát đất này, dùng hết hơi sức toàn thân, vẫn cảm thấy không đủ.

Đêm đó, đèn không mở, một mảng mờ tối che đi lý trí trong đôi mắt bọn họ.

Nhưng làn sương khói dày đặc mông lung cũng có thể khiến cho người ta sa đọa, say sưa vui vẻ tràn đầy.

Hơi thở của anh có thể đốt cháy người khác.

Cô vẫn nhớ mùi hương tuyết tùng mơ hồ trên người anh, sau đó, trên bắp thịt cứng cáp sản sinh rất nhiều giọt mồ hôi. Cô muốn nắm chặt bắp tay anh, nhưng quá căng cứng, cô căn bản không thể nào nắm chặt được.

Vụng về lại trúc trắc, nhưng mọi chuyện lại trót lọt như vậy, giống như hai trái tim liều mạng muốn đến gần đối phương, chạy vụt đến, xông lên phá vỡ tất cả ngăn cản.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bởi vì say rượu mà nhức đầu, cô còn cho rằng những cái đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng nhìn thấy người bên cạnh vốn nên ở lại trong mộng, cô kinh hãi, sắc mặt chợt thay đổi, cơn nhức đầu lại càng đau hơn.

Lương Âm Dạ cắn chặt môi, cất tờ giấy này vào vali thay vì ném vào thùng rác, cực kỳ cẩn thận.

Cô biết anh đang nhắc nhở cô.

Nhắc nhở cô sao cô không có biệt danh.

Nếu cô không có, vậy Tứ Tứ lại là ai?

Nhưng thế này đâu chỉ là đang nhắc nhở biệt danh của cô.

Cũng là đang nhắc nhở cô về quá khứ của bọn họ.

Mấy chuyện đã qua đã bị cô xóa sạch.

/

Ô Tề cũng đi xuống nộp bảng câu hỏi.

Phía dưới chắc hẳn đã có không ít người, âm thanh huyên náo.

Càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.

Văn Yến tựa vào cửa, nghe tiếng mở cửa, đóng cửa từ căn phòng bên cạnh.

Anh nhíu chặt chân mày, ánh mắt hơi tối đi.

Vừa rồi Bối Y hỏi có ai từng xem bộ phim này chưa, anh không đáp.

Thật ra anh cũng chưa xem.

Nói ra thì có thể sẽ không ai tin, nhưng anh thật sự chưa xem.

Cũng không phải là không xem được, mà là cố ý tránh không xem.

Tựa người vào cánh cửa, mệt mỏi ngẩng mặt lên, tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.

Sau khi đại khái biết được bộ phim kể về câu chuyện như thế nào, anh không nghe ngóng sâu hơn, cũng không đi xem.

Anh cũng không biết anh đang lo lắng sẽ nhìn thấy cái gì.

Có lẽ điều anh không muốn nhìn thấy, chính là cảnh tượng hôm nay.

Hôm nay xem “Sương Khói”, anh nhìn ra được lực biểu hiện và lực bộc phát của cô ở trong đó. Cô tiến bộ nhanh chóng, diễn giải nhân vật này rất tốt, có thể được đề cử trong Lễ trao giải Hoa Quế thì không phải là không có nguyên nhân.

Nhưng tới giai đoạn sau của bộ phim, anh hầu như khó mà xem tiếp, đã không thể nào sử dụng ánh mắt của một người xem để đứng ngoài quan sát, cũng không cách nào phán xét bằng ánh mắt chuyên nghiệp, cứ không nhịn được trộn lẫn tình cảm riêng tư. Sau đó, tầm mắt chuyển tới người đối diện. Mà anh cũng trơ mắt nhìn cô chăm chú, tập trung toàn bộ tinh thần vào trong hình ảnh trong phim, vẻ mặt dần dần đau khổ, thật giống như chìm vào trong câu chuyện, thật giống như một lần nữa quay lại thời kỳ đau khổ lúc nhập vai để quay phim.

Cô nhắm mắt cúi đầu, ôm chặt gối ôm trong ngực, yếu ớt như cành hoa dễ gãy.

Sắc mặt anh chưa bao giờ u ám như vậy.

Mà từ đầu đến cuối, cô không phát hiện anh nhìn cô chăm chú, đắm chìm trong đó rất lâu.

Trong khoảng thời gian đó, anh nghĩ, lúc quay cảnh đó sẽ như thế nào? Có phải cô cũng khổ sở giống như vậy không? Có phải thật sự chìm vào bộ phim không?

Nhưng trong bộ phim này, cô và Kiều Việt - người đóng vai nam chính, yêu nhau sâu đậm.

Cầu mong mà không có được, ân hận cả đời.

Ở trong phim, cô vĩnh viễn đánh mất người mình yêu, như vậy, quay lại thực tế, liệu có vì vậy mà sinh ra chút tình cảm khác biệt đối với người đàn ông kia không?

Mất mát trong phim ảnh có được đền bù trong hiện thực không?

Cho dù là tiềm thức đi nữa...?

Anh nhắm mắt lại.

Anh cảm giác được kỹ xảo trong phương diện biểu diễn của cô đang thay đổi.

Nhưng cũng là nhận ra được sự thay đổi này làm anh gần như mất khống chế.

Cô điều động tất cả cảm xúc, chôn vùi cả người trong đó... Khó mà tính toán được sự tiêu hao dành cho bản thân mình.

Gần như là mang tính phá hủy.

Rốt cuộc sao cô dám làm như vậy?!

Trước kia lúc bọn họ hợp tác, anh từng có dự cảm trước, nói với cô đừng sử dụng phương thức này. Em có thể đặt mình vào đó, có thể đồng cảm, đây cũng là cơ bản, nhưng phải nắm giữ chừng mực, đừng bị nhân vật ảnh hưởng trong quá trình diễn giải.

Anh chắc chắn cô có thể hiểu ý anh, mà đây cũng là vì bảo vệ bản thân cô.

Nhưng anh không biết trong quá trình này, cô đã trải qua cái gì, mới có thể biết rõ không thể làm, mà vẫn lựa chọn một loại phương thức như vậy.

Cô ở chỗ đó im lặng, không có tiếng động cũng không trả lời.

Anh nhắm mắt, che đi tất cả màu sắc u ám trong con ngươi, quay lại cạnh bàn để điền bảng câu hỏi, sau khi điền thì tiện đà cầm lên rồi ra cửa.

Ở cột câu hỏi về cô, đối với anh mà nói, không có một chút độ khó nào.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, không hề che giấu sự lạnh nhạt.

Lương Âm Dạ điền một vài câu hỏi xong, mang bảng câu hỏi xuống lầu.

Mọi người không chỉ đến nộp bảng câu hỏi, nộp xong thì ở lại tại chỗ trò chuyện, nếu không Bối Y cũng sẽ không đi lâu như vậy còn chưa quay về.

Lúc cô đi xuống lầu, anh cũng ở bên cạnh, biểu cảm nhàn nhạt mà tựa vào một thân cây trong sân, lười biếng chống chân. Không biết là do hoàn cảnh đêm nay nổi bật hay là do nguyên nhân gì, không hiểu sao cô lại nhớ lại anh của thời thiếu niên. Cũng tùy ý như vậy, mi mắt nhuộm vẻ lạnh lẽo từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm.

Rất nhiều người cũng đã từng cảm nhận được điều này, nhưng cô thì không.

Dường như bắt đầu từ lúc quen biết, cô chưa từng cảm nhận được.

Nghe thấy động tĩnh, anh nâng tầm mắt nhìn qua, đường nét cằm rõ ràng, sườn mặt lạnh lùng cứng rắn.

Cô giật mình.

Cô dằn lòng không đề cập tới nội dung trên tờ giấy kia, dằn lòng không đề cập tới khoảnh khắc hai mắt mịt mờ chạm nhau vừa rồi, vào giờ khắc này, cô có vẻ yếu ớt rất dễ vỡ, giống như anh vừa nhấc tay, cũng sẽ bị anh xé mở.

Lương Âm Dạ cụp mắt, chạy chậm qua đó, giao bảng câu hỏi vào tay ê kíp chương trình.

Tờ này là bảng trả lời của cô.

Nhân viên công tác tuyên bố: “Thu thập bảng câu hỏi xong rồi, tối nay chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá và liên kết chuyên nghiệp, để cho chúng ta mong đợi kết quả ghép cặp của sáng ngày mai nhé.”

Khương Miên khoanh tay, trong lúc cười nói có nhìn về phía ê kíp chương trình, ánh mắt hơi sáng lên.

Nếu đánh giá hợp lý thích đáng, cô ấy cảm giác cô ấy vẫn có cơ hội có thể cộng tác với đạo diễn Văn.

Dù sao thì, nhìn dáng vẻ của Văn Yến và Lương Âm Dạ, cô ấy cảm thấy hiện tại chắc hẳn bọn họ sẽ tránh né, cũng không thể nào cộng tác.

Nhìn đi, gameshow đã ghi hình, không khí giữa bọn họ không những không thay đổi tốt lên mà cảm giác còn càng lúc càng lạnh nhỉ?

Hóng gió đêm một lúc, mấy khách mời lần lượt trở về phòng, kế tiếp là thời gian nghỉ ngơi tự do của bọn họ.

Bối Y đặt tay lên vai Lương Âm Dạ, nói cười với Biên Húc. Hai người bọn họ rất hợp nhau, lúc này chưa được bao lâu đã vô cùng thân quen.

So ra thì Lương Âm Dạ rất yên tĩnh.

Lúc đi vào trong, cô biết anh đang đi sau lưng mình.

Cô bóp chặt đầu ngón tay.

Tối nay... thật ra thì không phải cô nhập vai.

Cô chỉ đang suy nghĩ về biệt danh.

Là anh hiểu lầm rồi.

Câu hỏi tối hôm qua cô vốn muốn hỏi Hà Chiêu Vân nhưng lại nuốt xuống là ‘vì sao lúc nhỏ ba mẹ lại đưa con về quê’?

Vì sao người bị đưa về chỉ có con, không có Lương Xán?

Tại sao là con mà không phải là cô ta?

Cô có rất nhiều rất nhiều câu hỏi, tích tụ trong lòng, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối vẫn khó nguôi ngoai.

Cô bị vây hãm, bị quấy rầy, khi còn bé đến nay, vô số lần đau khổ, nhưng không cách nào có được câu trả lời.

Có vẻ chung quy chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời cô.

Tối hôm qua lúc đang nói chuyện, cô vốn phải lấy hết dũng khí hỏi vấn đề này, nhưng chẳng biết tại sao lại sửa lời.

Hà Chiêu Vân hỏi cô rất nhiều lần, tại sao phải vào giới giải trí, thật ra thì cô chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chân chính.

Trước khi vào giới giải trí, cô tình cờ nghe thấy Hà Chiêu Vân và Lương Tuấn nói chuyện ở nhà. Khi đó, cô và Lương Xán cũng đã thành niên, bước vào đại học, ba mẹ đã bắt đầu cân nhắc tương lai, tiền đồ của các cô. Nhưng chính tai cô nghe được, đối với tiền đồ của Lương Xán, bọn họ trù tính rất kỹ càng, chỉ mong con đường của cô ta bằng phẳng hơn một chút, lại thuận lợi hơn chút nữa, bọn họ nói, chờ năm thứ hai hay năm thứ ba đại học, sẽ cho Lương Xán vào công ty học tập, sau này cũng tiện bề giao mấy gia sản vào tay cô ta.

Lương Âm Dạ cũng chỉ vô tình nghe được những chuyện này, cô biết nghe lén không tốt, người khác nói chuyện, cô nên rời đi. Nhưng ngày đó, chân cô như bị rót chì, làm sao cũng không đi được. Cô muốn nghe xem bọn họ định sắp xếp cho cô thế nào.

Cô và Lương Xán là sinh đôi, cùng tuổi cùng tháng cùng ngày, cùng cha cùng mẹ, nhưng mười mấy năm qua, số mạng của các cô rất khác nhau. Lương Xán ở trong phòng ấm, trưởng thành trong sự nuông chiều của cha mẹ, nhưng cô không phải, cô gần như bị nuôi thả, so ra thì hoàn cảnh sinh trưởng cẩu thả hơn rất nhiều, sự thương yêu và giáo dục mà cô có được tất nhiên cũng không cách nào so sánh với Lương Xán. Ông bà nội rất yêu thương cô, nhưng cô luôn cảm thấy tình yêu này không giống tình yêu của cha mẹ.

Cô đột ngột xuất hiện trong vòng bạn bè của Lương Xán, trước mặt bạn học, xuất hiện trong cuộc sống của Lương Xán như vậy. Cô cảm thấy thế giới của bọn họ rất xa lạ, cô giống như một kẻ xâm phạm từ bên ngoài vào, không cách nào hòa nhập, cũng vô hình trung bị bài xích. Mà Lương Xán cũng không có ý định nắm tay cô dẫn cô tiến vào, chỉ cao ngạo cụp mắt nhìn xuống, lạnh nhạt bàng quan.

… Nhưng Lương Âm Dạ cảm thấy những chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm.

Chung quy cũng chỉ là cuộc sống thôi.

Cô ở nhà, cuộc sống còn ổn. Mấy chuyện xã giao kia, cô có thể không làm.

Nhưng giờ phút đó, cô có hơi khao khát về việc Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân nói tới.

Nhưng không ngờ một giây kế tiếp, niềm khao khát của cô đã bị dập nát.

Cô nghe mẹ của cô nói cô cũng không biết mấy chuyện đó, cô hiểu biết quá ít, cũng không cần vào cùng Lương Xán, để cho Lương Xán đi trước là được.

Lương Âm Dạ siết chặt lòng bàn tay, cô lặng lẽ rời đi nơi đó.

Một khắc kia, hiển nhiên chút khao khát ấy của cô giống như một trò đùa.

Cô thật sự không biết rốt cuộc mình đang khao khát điều gì.

Nhưng cô cũng không biết, vì sao rõ ràng bọn họ đều là con của Hà Chiêu Vân, nhưng Hà Chiêu Vân chỉ trải đường cho một người. Để cho Lương Xán đi thực tập, cân nhắc về gia sản Lương Xán sẽ tiếp quản, vậy cô thì sao? Cô nên làm gì...

Cô đã từng muốn thuyết phục bản thân, ba mẹ đối xử với bọn họ đều như nhau.

Nhưng thực tế bày ra trước mặt, rõ ràng nói với cô không phải.

Sau này.

Cô lấy lại tinh thần từ trong khổ sở, cô nghĩ so với việc đến lúc bọn họ không cho cô gì cả, cô lẻ loi không ai giúp đỡ, chi bằng cô tìm ra con đường khác trước, đi vào một con đường mình tự tìm ra, có thể nuôi sống mình.

Cô không thích bị lựa chọn.

Cô hi vọng bản thân có thể là người lựa chọn.

Cho nên cô tiến vào giới giải trí.

Cô và Văn Yến, đi tới một thế giới cô cảm thấy rất thú vị, bắt đầu theo đuổi giấc mơ.

Đầu tiên, Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân khiếp sợ, bất ngờ, rồi lại phản đối.

Nhưng cô không hề quan tâm. Thậm chí ngay cả tiền của bọn họ cũng không sử dụng, con đường này, cô có thể tự đi được.

Bọn họ không biết cô nghe thấy lời hôm đó bọn họ nói, cho nên cô biết trong mắt bọn họ, thật ra hành động của mình rất lạ lùng. Nhưng lại chỉ có bản thân cô biết, mọi chuyện cô làm đều là vì cái gì.

… Cô vì bản thân.

Vì bản thân mình, con người không bao giờ không có nơi để nương tựa.

Không ai trù tính, cô tự trù tính.

Không nơi nương tựa, cô tự trưởng thành, tự sản sinh cành lá to khỏe.

Lương Âm Dạ cứng đầu nhất.

Cô cắm đầu xông vào, rồi không quay đầu nữa.

Ban đầu, Hà Chiêu Vân muốn cắt đứt tiền vốn của cô, khiến cho cô gặp khó mà lui, nhưng bắt đầu từ khi đó, cô chưa bao giờ dùng tiền trong nhà nữa, mặc kệ khó thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối cô cũng không lùi bước.

Nhưng khi đó có Văn Yến, hình như cuộc sống cũng không có quá nhiều đau khổ, bọn họ chỉ khó khăn lúc mới bắt đầu, sau này càng ngày càng tốt.

Cho đến sau này, cô và Văn Yến đường ai nấy đi, ở dưới vực thẳm liên tục ba năm. Khi đó, quyền tự chủ của cô không nhiều, bị hạn chế bởi công ty, nhận hết bộ phim này tới bộ phim khác, nhưng cũng chưa chắc đều là phim tốt. Cho dù cô đề xuất nghi ngờ về phim, thì cũng không có tác dụng gì. Cô rất nghiêm túc đóng phim, nhưng hiệu quả thật sự rất tệ.

Đến giai đoạn sau, công ty thấy thành tích của cô càng ngày càng kém, dứt khoát bắt đầu bảo cô dẫn dắt người mới, không muốn cho cô phát triển nữa, chỉ muốn ép khô một chút giá trị còn sót lại của cô, cho nên cô đấu tranh để rời đi, muốn kết thúc hợp đồng với công ty.

Tiền huỷ hợp đồng rất cao, cao đến mức cho dù cô lấy hết tất cả tiền đã tích góp được ra, thì cũng còn thiếu rất nhiều.

Cô biết nhà họ Lương nhất định có thể lấy ra số tiền này, nhưng lúc gian nan nhất cô cũng không nói nửa chữ với người trong nhà, chỉ hỏi mấy người bạn thân quay vòng mượn tiền, liều mạng trả tiền huỷ hợp đồng, chính thức thoát khỏi công ty, cùng ra ngoài xông pha với Đường Vi.

Hồi tưởng lại khi đó, cô đúng là đã dốc toàn lực. Cô không còn đường rút lui, thiếu một khoản nợ không nhỏ, lúc ấy hoặc là xông ra, tạo được thành tích, hoặc là rơi xuống vách đá, không cách nào trở mình nữa.

Cho nên huỷ hợp đồng xong, cô nhận bộ phim đầu tiên, đã lựa chọn “Sương Khói”.

Cô xem “Sương Khói” như cọng rơm cứu mạng, nắm lấy nó thật chặt. Toàn bộ quá trình quay phim, cô luôn nghiên cứu phương thức biểu diễn, bản thân cũng hoàn toàn nhập vai vào nhân vật trong phim, cũng nhập luôn cả tình cảm vào đó. Khoảng thời gian đó, cô ngột ngạt như sắp nổ tung, áp lực như sắp ngạt thở, nhưng đây chính là cảm giác người trong phim muốn có, cho nên cô vui vẻ chịu đựng, mặc cho bản thân tiếp tục sa vào đó.

Tiếp theo, cô liên tục nhận “Viên Mãn”, “Vĩnh Dạ”, liên tiếp quay xong ba bộ phim, mới bị Đường Vi khẩn cấp kêu ngừng lại.

Sau đó có chương trình giải trí của lúc này đây.

May mà “Sương Khói” thành công.

Cô thật sự trở mình.

Ước chừng một bộ phim, cô đã đứng lên, cũng không uổng phí tất cả cố gắng mà cô đã trả giá vì chuyện này.

… Mà cũng bởi vì con đường cô đi gập ghềnh như vậy, tiền vi phạm hợp đồng, thiếu nợ, cùng với việc cô tách ra rồi thành lập phòng làm việc riêng, đủ loại chi tiêu, kinh tế của cô mới có thể eo hẹp như vậy, mới có thể mãi đến hai tháng trước, cô mới mua được ngôi nhà đầu tiên trong thành phố Thân, vả lại khó khăn lắm mới chỉ trả nổi tiền đặt cọc.

Thật ra thì cô có thể chờ trong tay dư dả một chút rồi mua, nhưng cô không kịp đợi, cô quả thực... quá muốn có một ngôi nhà. Cô muốn có một chốn về, có một chốn về để bản thân quay phim xong thì có thể trở về.

Đoạn đường chông chênh này, cô không nói với người nhà.

Bởi vì người nhà cũng là một vật cản trên đoạn đường chông chênh của cô.

Cô vốn cho rằng nội tâm của mình đã mạnh mẽ hơn, nhưng hôm nay trò chuyện đến chủ đề liên quan, cô vẫn không nhịn được mà hơi khổ sở.



Vì Văn Yến, cũng vì ba mẹ.

Cô chỉ đang suy nghĩ, vì sao cô không làm gì sai, nhưng lại không cho cô có được bất cứ thứ gì?

Là số mệnh cô không tốt? Hay tên không tốt? Hoặc là con người cô vốn cũng không đáng giá để có được bất cứ tốt đẹp nào?

... Là anh hiểu lầm rồi, nhưng cô cũng không chuẩn bị giải thích. Không thể nói là cô đang nghĩ về chuyện biệt danh, đang nghĩ về chuyện đã qua giữa bọn họ, còn về chuyện có nhập vai hay không, thật ra thì có liên quan gì anh đâu.

Giải thích quá nhiều lại thành dây dưa.

Cô hơi cúi đầu nhìn đường, ý định trốn tránh đã hết sức rõ ràng.

Văn Yến vốn không nghĩ cô có thể đưa ra câu trả lời gì.

Bất kể là vấn đề nào đi nữa.

Anh thong thả cụp mắt.

/

Lúc Lương Âm Dạ và Bối Y quay về phòng, vừa định bàn xem ai đi tắm trước, điện thoại Lương Âm Dạ vang lên, cô ra hiệu cho Bối Y đi trước.

Bối Y ừ ừ hai tiếng, đi tìm đồ ngủ.

Là cuộc gọi của Lương Tuấn.

Điện thoại vang mấy tiếng, Lương Âm Dạ mới bắt máy.

Ông rất ít khi gọi điện cho cô, trái lại gần đây tần số Hà Chiêu Vân liên lạc cô tương đối cao, cũng không biết là có chuyện gì.

Trong lòng cô không kiềm được nghĩ ngợi, hơi cứng đờ mở miệng trước: “Ba?”

Lương Tuấn đáp lại.

Ông vừa xã giao xong, đã bảo tài xế dừng xe từ lâu, ông muốn tự mình đi về, lúc này đang đi trên con đường nhỏ trong sân, hóng gió cho tỉnh rượu rồi gọi điện thoại cho cô con gái nhỏ.

“Con gái cưng, bận xong chưa?”

Một tiếng thôi, Lương Âm Dạ nghe ra ông đã uống rượu.

Cô khẽ ừ một tiếng: “Ba có việc gì không ạ?”

“Không có chuyện gì cả, nhớ con nên gọi cho con. Vừa rồi ba và mấy người chú của con cùng ăn cơm, nhắc tới con, nên vừa về là muốn gọi điện thoại cho con.” Lương Tuấn uống hơi nhiều, đầu óc hơi hỗn loạn: “Ba và mẹ con cũng nhìn thấy tin tức hai ngày qua, tình huống của con với Văn Yến... bây giờ là như thế nào?”

Lương Âm Dạ nói: “Chỉ là cùng tham gia chương trình giải trí, không có gì khác.”

“Vậy à? Cũng đã lâu rồi ba không gặp thằng bé, mấy năm qua, thằng bé bị người nhà liên lụy, cũng không nhẹ nhàng, may mà chuyện cũng đã qua rồi. Vừa rồi bọn ba còn nói đã rất lâu rồi không gặp ba nó.”

Ba Văn Yến và ông quen biết nhiều năm, đều là anh em cùng nhau đi lên, nếu không năm đó cũng sẽ không gửi Văn Yến ở nhà họ Lương.

Lương Âm Dạ theo bản năng muốn hỏi vài câu, nhưng Lương Tuấn đã chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục nói: “Tiểu Dạ à, mấy ngày qua tâm trạng mẹ con không vui, ngủ không ngon, luôn nói là mơ thấy con.”

Lương Âm Dạ sửng sốt. Cô hỏi: “Mơ thấy con?”

“Đúng rồi, mơ thấy con lúc nhỏ, mơ thấy bà ấy và ba về quê thăm con. Nói mấy năm trước bọn ba muốn về, con còn khóc không cho bọn ba đi, sau này lại không khóc nữa, con chỉ ôm bà, mở to mắt nhìn bọn ba rời đi. Mẹ con nói, khi đó bà ấy cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, hiện tại nghĩ lại, lại cảm thấy trong lòng như bị dao cắt.”

Cô yên tĩnh nghe, giống như một con búp bê ngoan ngoãn.

Cuối cùng, cô thì thầm: “Cho nên, ba, lúc ấy tại sao phải đưa con về quê?”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, giống như chỉ là thuận miệng hỏi một chút, giống như nói mớ, nhẹ nhàng đến mức Lương Tuấn nghi ngờ là cô thật sự nói vậy hay là bản thân ông xuất hiện ảo giác. Ông sửng sốt, nghiêm túc lại, không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Nhưng Lương Âm Dạ không định lặp lại lần nữa.

Cô cụp mắt, như thể cuộc trao đổi vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện: “Không có gì. Ba uống say rồi, ba mau về ngủ đi. Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nhưng Lương Tuấn cảm giác hình như cuối cùng ông cũng bắt được cái gì đó, cũng không chịu bỏ qua vấn đề này, cố chấp truy hỏi: “Vừa rồi con hỏi ba cái gì, Tiểu Dạ?”

Lương Âm Dạ nhắm mắt, chủ động kết thúc cuộc gọi này: “Ngủ ngon, ba.”

Một giây kế tiếp, điện thoại cúp máy.

Lương Tuấn cầm điện thoại di động đã bị cúp, đứng ngay tại chỗ, rất lâu không có động tác.

Cơn gió đối diện thổi tới, còn mang theo chút hơi nóng, gió hiu hiu thổi vào mặt, rõ ràng uống rất nhiều rượu, vừa rồi đầu óc hỗn độn, nhưng ông cảm giác giờ phút này ông rất tỉnh táo.

Đối với nữ minh tinh, ngay cả việc đi tắm cũng rất phiền, công tác chuẩn bị trước khi tắm cũng rườm rà. Ở trong phòng tắm bên kia, Bối Y ra ra vào vào lấy đồ, lấy đồ xong thì lại phát hiện thiếu mất một món, bèn qua bên này lấy, chỉ nghe Lương Âm Dạ và Lương Tuấn nói đôi câu tạm biệt, không kiềm được nói: “Dạ Dạ, chị biết sau khi khởi chiếu “Sương Khói”, trong số nhiều đánh giá trên mạng về chị như vậy, câu khiến em ấn tượng sâu nhất là gì không?”

Lương Âm Dạ tắt điện thoại di động, nhìn cô ấy: “Cái gì?”

“Bọn họ nói, cảm giác tan vỡ trên người chị rất nặng, nhân vật này quả thực là bị chị diễn sống động, không nhịn được khiến cho người ta tin tưởng chị chính là nhân vật trong phim, cũng bởi vì chuyện này, mới có nhiều người không thoát ra được như vậy.”

Lương Âm Dạ kinh ngạc.

Bối Y than thở: “Em thật sự vô cùng tán đồng, lúc chị đóng vai nhân vật kia ở trong phim, cảm giác như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, cũng rất đặc biệt, lúc người xem nhìn đến cảnh tượng chị bộc lộ sự yếu ớt, trái tim sẽ không tự chủ có cảm giác bị bóp chặt. Cũng sẽ khiến cho người ta không nhịn được liên tưởng, có phải ở phương diện nào đó, chị và nhân vật chính đã trải qua chuyện gì tương tự nhau không, hoặc có phải cũng trải qua một đoạn đường rất khó đi không, sẽ khiến cho người ta rất rất đau lòng vì chị.”

Cổ họng Lương Âm Dạ hơi nghẹn lại, chợt cảm thấy lồng ngực có chút khó hít thở.

“Nhưng cũng may, em lại nhìn thấy trên mạng đồn rằng chị là con gái nhà giàu, gia cảnh nhà chị rất tốt gì đó, cộng thêm vừa rồi thấy chị và ba chị nói chuyện với nhau... Hì hì, nỗi khổ sở sau khi em xem xong “Sương Khói” tiêu tan rất nhiều. Em biết đó là chị diễn hay, cảm giác tan vỡ và chuyện đã trải qua không nhất định có liên quan nhau. Vả lại chị tốt như vậy, chắc chắn là ba mẹ chị rất yêu chị, sao nỡ khiến chị đau lòng.”

Lương Âm Dạ cười cười, chỉnh lại lời cô ấy nói: “Chị không phải con gái nhà giàu, chị chỉ là Lương Âm Dạ.”

Cô đứng trên đời, chỉ là bản thân cô.

Bắt đầu từ lúc ra mắt công chúng, cô cũng đã vứt bỏ mấy chuyện cậy quyền, cũng chưa bao giờ dựa vào gia đình.

Tin tức trên mạng thật thật giả giả, nghe cô nói như vậy, mặc dù Bối Y hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Cô ấy nói một chuỗi dài, lấy đồ bỏ quên rồi chui vào phòng tắm.

Lương Âm Dạ đang suy nghĩ, chắc chắn là Bối Y không phù hợp để chơi mấy trò chơi trinh thám, nếu không thì nhất định sẽ thua.

Sao lại không nỡ khiến cô đau lòng?

Rõ ràng rất nỡ.

Cô cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, cũng không có gì tốt lắm.

Lúc cô đang nghiên cứu để đóng phim “Sương Khói”, thật sự đổ dồn hết tâm trí vào đó, mượn dùng tất cả tình cảm bị đè nén tích góp ở sâu trong nội tâm, khiến cho nó bộc phát, khiến cho bản thân vô cùng đồng cảm mà dấn thân vào nhân vật. Mà mấy chuyện này, quả thật đều là tình cảm cô đã trải qua, cô cũng đã trải qua một đoạn đường rất khó đi, rất khó đi.

Khó đi đến mức cô từng cho rằng bản thân chẳng vượt qua nổi.

Không biết Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân có nhận ra không, thật ra thì cô đã cách bọn họ càng ngày càng xa.

Khoảng cách giữa bọn họ đang không ngừng mở rộng.

Cô và bọn họ càng ngày càng xa cách, số lần về nhà càng lúc càng ít, hiện tại lại mua nhà ở ngoài... Tất cả hành động này, sao có thể là hiện tượng bình thường được? Bề ngoài bình tĩnh, chỉ bởi vì bên trong đang ấp ủ sức mạnh.

Nhưng dường như bọn họ không suy nghĩ nhiều, cũng chưa bao giờ nghĩ sâu. Bọn họ bị biểu hiện ngụy trang như thường của cô lừa gạt, cho rằng cô là đứa con sẽ vĩnh viễn yêu ba mẹ vô điều kiện, cho rằng cô vẫn là đứa con của bọn họ, nào ngờ cô chỉ muốn sớm rời xa.

Chỉ có điều, có lẽ như vậy cũng tốt.

Dần dần chia xa trong hòa bình.

Vô hình trung, trở thành người lạ quen thuộc nhất.

Tựa vào đầu giường im lặng một lúc, cô che đi suy nghĩ trong đôi mắt. Điện thoại di động liên tục vang lên mấy tiếng, có tin nhắn gửi tới liên tục, cô lại cầm lên.

Ghi hình chương trình giải trí cả ngày, hôm nay cô không xem điện thoại di động.

Không ít công việc đang chờ cô xử lý, đến khi xác nhận từng việc với bọn họ xong, còn lại là khung trò chuyện của Kiều Việt và Chu Nghê.

Kiều Việt hỏi cô về dạ tiệc Trung thu, cô đi hỏi Đường Vi mới trả lời.

Kiều Việt: [Ghi hình chương trình xong chưa?]

Tin nhắn của anh ta gửi tới vào ban ngày, lúc này, nhìn thấy cô vừa xuất hiện là biết chắc hẳn cô đã quay xong rồi.

Cô cũng không bất ngờ vì anh ta biết chuyện này. Chương trình giải trí này của cô và Văn Yến rất xôn xao, chắc hẳn không có người nào trong giới giải trí không biết.

Nhấn vào điện thoại di động, trả lời lại: [Vừa quay xong, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.]

Kiều Việt: [Vui không?]

Câu hỏi này làm Lương Âm Dạ ngây người. Hôm nay ghi hình tận một ngày, cô còn chưa rảnh để suy nghĩ về vấn đề này.

Đầu ngón tay cô dừng lại, không lập tức cho ra câu trả lời.

... Vui không?

Lúc định nhớ lại chuyện đã trải qua vào hôm nay, chuyện trực tiếp nhảy ra trong đầu Lương Âm Dạ lại là khi cô ngồi xổm trước sạp hàng nhỏ của bà cụ, đột nhiên nghe thấy anh gọi cô, mà lúc cô nâng mắt nhìn lên, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy dáng vẻ của anh.

Ánh nắng lay động, cảnh tượng kia cũng dịu dàng như cảnh trong mơ.

Cô không nói chuyện, anh cũng chỉ hạ tầm mắt lẳng lặng nhìn cô.

Bỗng nhiên rất thích hình ảnh này.

Chắc hẳn là vui nhỉ? Hôm nay hình như cô chơi rất vui. Bầu không khí trong nhóm khách mời rất tốt, bầu không khí của thành phố nhỏ ven biển này cũng rất tốt, tiết tấu chậm rãi, gió rất trong lành.

Trừ buổi tối.

Cho đến khi bọn họ cùng nhau xem phim, mới xuất hiện biến cố.

Sự yên bình duy trì cả ngày hôm nay đột nhiên bị đánh tan.

Anh rất tức giận.

Hình như cô đã hơi hiểu, có lẽ anh nhìn ra kỹ xảo biểu diễn của cô, đang tức giận vì cô không nghe lời, tức giận vì cô đối xử không tốt với bản thân, dù sao thì anh đã từng rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nhắc nhở cô.

Nhưng lúc ấy, cô thật sự không còn cách nào nữa. “Sương Khói” còn chưa phát sóng, Lương Âm Dạ cũng không nổi tiếng được. Cô đành dốc toàn lực, liều mạng bắt lấy một cơ hội.

Lương Âm Dạ thở dài.

Cô cũng biết làm như vậy là không nên.

Chỉ là bây giờ cô không còn con đường nào khác có thể đi.

Cô trả lời tin nhắn của Kiều Việt: [Cũng không tệ.]

Kiều Việt: [Có đề cử đi không?]

Cô cười: [Có thể thử xem, quả thật rất thú vị.]

Kiều Việt là một người rất dịu dàng, hợp tác hai lần, thời gian bọn họ ở cạnh nhau không ít, mà cô có thể cảm nhận được sự tinh tế và dịu dàng trong cách anh ta đối xử với người khác từ trong đó.

Anh ta là một người bạn rất tốt.

Kiều Việt cân nhắc, hỏi: [Tình hình gần đây của em có đỡ hơn chút nào không? Gần đây có người đề cử cho anh một bác sĩ, anh đi thử rồi, cảm thấy rất tốt, nếu em cần, có thể đề cử cho em.]

Bên trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc và tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới.

Cô nắm chặt điện thoại di động, hốc mắt bỗng nhiên hơi cay.

Cô không ngờ Kiều Việt còn nhớ vấn đề của cô.

Khía cạnh đó chỉ có một lượng cực ít người biết đến, Kiều Việt tình cờ phát hiện trong quá trình quay bộ phim thứ hai.

Có lẽ cũng là bởi vì chuyện này, lúc bị quan tâm đến, “nó” yếu ớt khẽ run rẩy.

Lương Âm Dạ cắn môi, bấm điện thoại di động nhắn lại, bảo anh ta yên tâm: [Không sao, em không cần, em đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nếu bác sĩ kia tốt, vậy anh phải nghe lời đi khám, chữa khỏi tình trạng của mình.]

Kiều Việt không giống cô, vấn đề của anh ta tương đối nhẹ, là chữa trị tâm lý bình thường sau khi quay phim... Bởi vì nhập vai quá sâu, anh ta không thoát ra được.

Mà đối với rất nhiều diễn viên mà nói, đây là chuyện thường.

Chỉ cần anh ta ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nói là được.

Kiều Việt nhìn thấy tin nhắn này, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đáy mắt ấm áp.

Cô đúng là một cô gái rất tốt.

Cho dù bản thân đã chìm sâu trong bùn lầy, cũng vẫn mong đợi người khác có thể bình yên.

Rõ ràng... bản thân cô cũng sắp không thoát ra được rồi kia mà.

Cái anh ta sa vào là bộ phim, mà cái cô sa vào là bộ phim mang tên cuộc sống.

Mà cô gái như thế, lại có ai có thể kiềm chế được không động lòng vì cô?

Lương Âm Dạ và Kiều Việt trò chuyện xong, sau đó cô đi tìm Chu Nghê.

Đầy màn hình khung đối thoại là dấu chấm than.

Nghĩ thôi thì cũng có thể biết cô ấy đang khiếp sợ chuyện gì.

Mà cô vừa xuất hiện, Chu Nghê lập tức nhảy ra, hiển nhiên đã chờ cô lrất âu: [Không phải, chị gái này, cậu và đại đạo diễn Văn cùng ghi hình chương trình hẹn hò nổi danh này á!?]

Lương Âm Dạ sờ mũi, cố gắng uốn nắn suy nghĩ của đối phương: [Đây chỉ là một chương trình giải trí du lịch giữa bạn bè, mấy khách mời sẽ kết bạn, hoàn thành nhiệm vụ trong quá trình du lịch thôi!]


Chu Nghê: [ ... ]

Chu Nghê: [Đây là sự hiểu biết của cậu về “chương trình hẹn hò”?]

Bả vai Lương Âm Dạ trùng xuống.

Trước khi đến, cô không để ý chuyện này lắm, hợp tác với khách mời nam mà thôi, bản chất cũng khá giống đóng phim.

Cho đến khi cô nhìn thấy Văn Yến, nội tâm cố chấp kiên cường như đá của cô mới bắt đầu sụp đổ.

Lỡ như, lỡ như người cộng tác là anh thì sao?

Hiển nhiên lời phủ nhận miễn cưỡng của cô không có hiệu quả, Chu Nghê còn đang chấn động: [Hai người, hai người! Tớ vừa không chú ý, thế mà cậu và anh ấy đã chạy đến một chương trình hẹn hò! Cậu biết hiện tại Super Topic (*) của CP các cậu náo nhiệt cỡ nào không? Im lặng cằn cỗi đã lâu, hồi xuân trong một giây!!]

(*) Super Topic là một chức năng trong ứng dụng Weibo, tương tự một mục tổng hợp những bài viết liên quan tới một tag/chủ đề nào đó.

Lương Âm Dạ không biết, cô bận ghi hình chương trình, không có quá nhiều thời gian lên mạng.

Chu Nghê: [Lương Âm Dạ, hỏi cậu chuyện này.]

Cô ấy chỉ mở đầu, nhưng trong lòng Lương Âm Dạ cũng đã biết cô ấy muốn hỏi gì.

Cô vốn dĩ không cần nhìn màn hình nữa, chỉ ngẩng mặt hỏi lòng, cũng muốn hỏi bản thân một đáp án.

Chu Nghê đợi một lúc lâu.

Mới chờ được câu trả lời của cô.

Lương Âm Dạ: [Chắc là không còn yêu nữa.]

Nhưng có lẽ là cảm thấy từ ngữ không được sử dụng thoả đáng, tiếp theo lại có một tin nhắn, chắc hẳn là sửa lại đúng ý.

Lương Âm Dạ: [Không thể yêu nữa.]

Chu Nghê đột nhiên cảm thấy lòng đau đớn.

Dạ Dạ của cô ấy.

Đúng là nếm phải vị đắng của tình yêu.

Cô gái sáng chói như dạ minh châu, cũng đã bẻ gãy ánh sáng và sự kiêu ngạo của cô ấy mất rồi.

Trong đêm nay, Lương Âm Dạ bỗng nhiên nhớ đến lời bà từng nói với cô: “Phải tìm một người yêu con, như vậy thì cuộc sống dài dòng này mới có thể dễ dàng hơn một chút.”

Lời nói này quanh quẩn bên tai cô, làm cô bỗng nhớ tới bà cụ đã nói lời nói này.

Bà đã qua đời nhiều năm, có lúc không nghĩ kỹ, luôn cảm thấy cô còn đang sống cuộc sống bình lặng ở quê. Nhưng chờ nghĩ kỹ hơn một chút, chải chuốt rõ ràng sự thật, mới có thể cảm thấy khổ sở và nhớ nhung vô tận.

Rất nhiều năm sau khi bà qua đời, cô từ từ đọc hiểu lời nói đó: Người thân nhất rời đi, không phải là một cơn mưa như trút nước, mà là sự ẩm ướt kéo dài trong cuộc đời này.

Thi thoảng cũng sẽ thấm ướt nội tâm.

Cô bỗng nhiên rất nhớ, cũng có rất nhiều rất nhiều lời nói muốn kể với bà. Muốn quay lại tuổi thơ, được bà vừa vuốt tóc mình, vừa giải thích chuyện không vui của mình.



Nhưng bất luận cô nhớ nhung như thế nào đi nữa, cô cũng không còn cách nào nhìn thấy người muốn gặp nữa.

Nỗi khổ sở xông lên, Lương Âm Dạ ủ rũ suy nghĩ, sao bà cụ lại nhẫn tâm như vậy, đã rất lâu rồi không đi vào giấc mơ của cô. Nếu như có thể nói chuyện với bà cụ một lần, cô muốn úp mặt lên đầu gối của bà, nhẹ nhàng nói với bà rằng: “Con không hề sống tốt một chút nào cả.”

/

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy khách mời lục tục thức dậy, chuẩn bị bắt đầu buổi ghi hình hôm nay.

Mà hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng của tập đầu tiên.

Thời gian quay phim của cả một mùa khá dài, quay một hơi cho xong sẽ có chút khó khăn, mấy vị khách mời cũng không hoãn được công việc trong tay, cho nên quay xong một phần sau đó sẽ cho bọn họ nghỉ mấy ngày, mọi người làm việc mỗi người nên làm, ê kíp chương trình cũng tận dụng đoạn thời gian ngắn này tiến hành xử lý nội dung hậu kỳ đã được quay. Đợi đến thời gian đã đặt ra, mấy khách mời mới lại tập hợp lần nữa.

Tính ra thì thuận tiện hơn rất nhiều, độ khó cũng giảm bớt.

Hôm nay quay xong, Lương Âm Dạ phải lập tức đi lo chuyện dạ tiệc Trung thu.

Đến lần quay phim sau, sẽ là sau khi dạ tiệc kết thúc.

Hành trình rất vội vàng, nhưng cô đã quen như vậy rồi.

Cô đi chậm hơn một chút, chờ lúc cô đi xuống lầu, Tô Mộ Diên và Biên Húc, Bối Y và Đô Oánh đều đã đến.

Lương Âm Dạ đi về phía bọn họ, thương lượng với bọn họ xem buổi sáng sẽ làm những gì cho bữa sáng.

Những người khác cũng lục tục đi xuống lầu.

Ô Tề đi đầu, Lương Âm Dạ nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tóc trước trán anh ấy lộn xộn, giống như không được xử lý, nhưng sự lộn xộn ấy vừa lúc để thể hiện sự phóng khoáng và không bị gò bó.

Gương mặt anh ấy chứa đầy vẻ lười biếng vì không ngủ đủ, lời nói cũng không nhiều, chỉ đi qua gia nhập với mọi người.

Ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian ngắn, Lương Âm Dạ đã thăm dò được tính cách mấy khách mời đôi chút. Nếu là vị này, thường xuyên lạnh mặt, nhưng không có ác ý gì.

Văn Yến ở phía sau anh ấy, mặc quần áo thường ngày. Lương Âm Dạ còn chưa thu hồi ánh mắt, đúng lúc rơi trên người anh. Quen nhìn anh mặc trang phục trang trọng lúc xuất hiện trong tầm nhìn công chúng, lúc gặp lại anh trong dáng vẻ đời thường riêng tư, cô cũng cảm thấy không quen lắm.

Nhưng trước khi vào giới giải trí, anh mặc gì, cô cũng đã từng gặp, thường phục, trang phục trang trọng, đồng phục học sinh, quần áo thể thao...

Cô giật mình, Văn Yến đang nhìn cô.

Ánh mắt bình tĩnh mà hờ hững, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô, giống như đang hỏi cô đang nhìn gì.

Lương Âm Dạ sửng sốt, vội vàng thu tầm mắt lại.

Văn Yến hờ hững tự giễu, tránh né thì nhanh lắm.

Anh không định bắt cô nữa, cô nhìn thì cứ mặc cho cô nhìn, nhưng cô còn tránh né.

Mọi người quyết định rất nhanh, mỗi người làm một món, làm một chút thức ăn đơn giản là được.

Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, cô quyết định nhận việc nấu cháo. Kinh phí eo hẹp, cô sợ mình làm hỏng cái gì đó, lãng phí nguyên liệu nấu ăn mua bằng kinh phí.

Mọi người tự tản ra, tốp năm tốp ba phân tán trong nhà bếp, nhà ăn, trong sân.

Lương Âm Dạ chưa bao giờ nấu cháo cho nhiều người như vậy, cô tự ngẫm, suy đi tính lại, cho một bát gạo vào, rồi cho thêm một bát nữa.

Lúc cô múc thêm một bát, trong đầu còn đang tính toán, động tác cũng dừng lại ở giữa không trung, một câu nói bay từ bên cạnh đến: “Thêm nửa bát nữa.”

Tay cô đi trước đầu óc.

“...” Tránh được tính toán, cô đi vo gạo.

Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.

Văn Yến đang làm chuyện trong tay, ánh mắt không hề rơi trên người cô. Nhưng một giây kế tiếp, lại mở miệng nói chuyện với cô...

“Lương Âm Dạ, mấy năm nay là ai chăm sóc em?”

Chỉ trong giây lát, Lương Âm Dạ không phân biệt rõ có phải anh đang giễu cợt cô vừa tính toán hay không.

“Có Đường Vi.” Giọng nói cô cực nhỏ.

“Cô ấy không biết chăm sóc người khác.”

Cô còn chưa tiếp lời, anh lại nói một câu: “Cô ấy không chăm sóc tốt.”

Lương Âm Dạ rơi vào im lặng, không tiếp lời.

Đường Vi là người quản lý của cô, phụ trách công việc của cô, không phải chăm sóc cô. Biết hay không biết vốn cũng không quan trọng.

Mà sao anh lại không biết những chuyện này được.

Có lẽ anh cũng muốn nói, cô không được chăm sóc kỹ, cũng không chăm sóc bản thân kỹ.

Sau khi Lương Âm Dạ làm xong, liếc mắt nhìn sang phía của anh, mới phát hiện anh đang làm một món đậu hủ trước kia cô thường ăn.

Anh làm món này rất ngon, vừa xốp vừa mềm, cô luôn rất thích.

Cô rất ít khi có hứng thú với thức ăn, làm thức ăn cho mình chủ yếu cũng chỉ làm mấy món đơn giản, gọi đồ ăn ở bên ngoài cũng vậy, luôn ăn không nhiều.

Lần này là một lần hiếm hoi.

Cô lặng lẽ nhìn hai lần.

Nhưng anh đưa lưng về phía cô, chắc là không phát hiện.

Làm xong việc, cô đi ra ngoài bày bát đĩa trước, chờ thức ăn của mọi người để lên bàn xong, mỗi người một món, cả bàn cũng sắp để đầy, vả lại nhìn qua cũng không tồi.

Lương Âm Dạ múc nửa bát cháo cho bản thân, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn cơm, cô thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng lắng nghe, cũng có chút bận rộn.

Nửa bát cháo nhanh chóng thấy đáy, cô tiện đà để ở một bên, thò đầu nhìn sang màn hình di động mà Bối Y đang bảo cô xem.

Cũng là lúc này, Văn Yến đứng lên múc cháo.

Biên Húc cũng không khách sáo với anh, đúng lúc anh ấy cũng ăn xong, cũng đưa bát qua, nhờ anh múc hộ.

Ô Tề theo sát sau đó.

Mỗi người một bát, Văn Yến kiên nhẫn múc từng bát.

Múc xong ba bát, anh tiện đà cầm bát của cô đang đặt bên cạnh lên, cũng múc thêm hơn nửa bát, lại trả về chỗ cũ.

Chờ múc cháo xong, anh ngồi về vị trí của mình.

Toàn bộ quá trình, động tác nước chảy mây trôi, lưu loát tự nhiên, tự nhiên đến mức không ai phát giác bất cứ điều gì không đúng trong đó.

Chỉ có Ô Tề tạm ngừng động tác ăn cháo một lát.

Hạ thấp tầm mắt, dùng bát che đi nụ cười ngay khóe môi.

Chờ Lương Âm Dạ xem điện thoại di động của Bối Y xong, rút người lại, tiếp tục nói chuyện với cô ấy, nhìn thấy cháo trong bát cũng không suy nghĩ nhiều, cầm muỗng lên tiếp tục ăn.

Bối Y còn đang truy hỏi cô: “Có phải “Viên Mãn” sắp chiếu không? Có thể tiết lộ một chút về kịch bản không? Ở trong đó chị và Kiều Việt như thế nào rồi?”

Tối hôm qua cô ấy xem “Sương Khói” xong, lòng ngứa ngáy, sáng sớm vừa thức dậy đã không nhịn được hỏi về một bộ phim khác là “Viên Mãn” của cô và Kiều Việt.

Ánh mắt Văn Yến hơi đông lại, động tác chậm chạp hơn một chút.

Lương Âm Dạ giải thích thoả đáng: “Đại khái là câu chuyện một nam phụ số hai suýt lên ngôi.”

Mắt Bối Y sáng lên, kích động kéo tay cô, gần như muốn bám lấy cô, leo lên người cô: “Suýt? Suýt cỡ nào?”

Lương Âm Dạ bị cô ấy chọc cười, vừa tránh né sang bên cạnh vừa nói thêm vài câu, chủ yếu là vì rất lằng nhằng. Nhưng cô cũng không thể nói nhiều, kịp thời dừng lại: “Được rồi, không thể tiết lộ kịch bản nữa, chờ đến lúc đó em đi xem đi.”

Cô nói xong, lòng Bối Y còn ngứa ngáy hơn lúc chưa nghe. Thật sự quá đẹp đôi, đừng nói là người hâm mộ phim, ngay cả cô ấy cũng suýt muốn nhảy vào hố “Lưỡng Tình Tương Duyệt”.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe bên cạnh đột nhiên vang lên một câu nhàn nhạt: “Vậy các em còn dính líu khá sâu.”

Tiếng này vừa ra, động tác của tất cả mọi người tại hiện trường đều đồng loạt tạm ngừng một lát. Người vốn còn đang nói chuyện cũng dừng lại, tất cả âm thanh bị tiêu trừ chỉ trong nháy mắt, miệng giống như bị Văn Yến chủ động bịt lại, hiện trường yên tĩnh, tất cả đều theo bản năng nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ có chút khó khăn, muốn hỏi...

Thì... Anh nói thật lòng hả?

Sao cảm giác, giống như... đang nói móc? Hình như có khói lửa bốc lên thì phải?

Bối Y sửng sốt một lúc. Vừa rồi cô ấy quá hào hứng, trong thoáng chốc lại quên mất... ở đây vẫn còn có một sự tồn tại đặc thù là người kia.

Nghe một tiếng này, cô ấy lập tức tỉnh táo, gáy chậm rãi trở nên tê dại.

Cô ấy ngượng ngùng cười, hận không thể rút lời vừa nói về, nhân tiện tự ngẫm lại: Sao có thể đưa ra một phát ngôn nguy hiểm như vậy trước mặt một nhân vật nguy hiểm như thế được!

Lương Âm Dạ cắn răng.

Cô nâng tầm mắt lên nhìn anh.

Không ai biết được ý tưởng trong đầu cô vào giờ phút này.

Cô chỉ muốn cầm một cái loa, không ngừng tuần hoàn lời anh đã nói ngày đó bên tai anh.

Đã nói “sẽ không làm gì” kia mà?

Dường như Văn Yến cũng ý thức được bầu không khí không đúng, bổ sung một tiếng: “Ý tôi là nói ở trong phim.”

Lương Âm Dạ dừng lại.

Gộp lại chính là: Ở trong phim, các em còn dính líu khá sâu.

... Nói như vậy hình như cũng không sai, hình như cũng thật đúng là một lời bình luận.

Nhưng cô cảm thấy anh đang nói móc.

Bèn cảnh cáo liếc mắt nhìn anh, không nói gì nữa, tiếp tục ăn cháo.

Những người khác cười ha hả, Biên Húc làm động tác chọc cười, chuyện này bị bỏ qua rất nhanh.

Nhưng chẳng mấy chốc, Lương Âm Dạ lại nhận ra không đúng...

Hừm? Không phải vừa rồi cô đã ăn hết cháo rồi à?

Chẳng trách luôn có cảm giác no rồi, ăn không nổi nữa, luôn cảm thấy cháo này ăn hoài không hết. Nếu như không lưu ý, sợ rằng cô còn phải ăn mãi.

Đôi lông mày của Lương Âm Dạ chậm rãi hơi cau lại, ánh mắt tỉnh bơ quét qua Văn Yến, trong bụng nhanh chóng có câu trả lời. Cô càng tức giận, hận không thể nói “khoảng cách” ở bên tai anh ba lần, rồi nói thêm “như thường” ba lần.

Anh chính miệng bảo đảm, đã quên hết rồi sao?

Đây chính là khoảng cách mà anh nói? Đây chính là như thường mà anh nói?

Anh thật sự đang giữ lời hứa lúc đầu thôi sao?

Lương Âm Dạ nhìn cháo trong tay, càng nghĩ càng tức giận. Nhưng lúc cái muỗng trong tay và thành bát phát ra tiếng va chạm thanh thúy nhỏ bé, cô bỗng nhiên ý thức được, cho dù anh không làm được, hình như cô cũng đã không lùi được nữa.

Cô tạm ngừng động tác một lát. Quá trình ghi hình đã bắt đầu, mũi tên đã bắn ra thì không quay đầu lại được. Khi đó cô còn có thể thoái lui, nhưng hiện tại không thể nữa rồi.

Lúc ý thức được điểm này, trong lòng cô lộp bộp, đập hụt một nhịp, cuối cùng hơi bị nghẹn.

... Quả thực Văn Yến nắm thóp của cô rất chặt.

Ánh mắt cô lóe sáng, không nhịn được nâng tầm mắt lên nhìn anh.

Mà anh không tránh không né, thẳng tắp đón nhận tầm mắt của cô.

Lương Âm Dạ: “...”

Cô khó xử nhìn cháo trong tay. Cũng không biết anh lặng lẽ múc cho cô bao nhiêu, hiện tại còn nửa bát, cô thật sự không ăn nổi nữa.

Nhưng chừa lại cũng không tiện, không chừa lại... nó lại không có chỗ đi.

Cũng không thể...

Cho Văn Yến ăn?

Trong lòng cô còn bực bội, cho nên nảy ra ý tưởng như vậy. Nhưng nó cũng chỉ nhảy ra một giây rồi nhanh chóng bị cô đè xuống, cô chậm rãi tiếp tục ăn cháo, cố gắng ăn luôn một chút cháo còn sót lại.

Quả là khó xử.

Đã vượt xa lượng ăn bình thường của cô.

Vẻ mặt Lương Âm Dạ nhã nhặn, trong lòng lại mắng người nào đó mấy lần.

Sáng nay cô ăn quá nhiều, đã rất lâu không ăn nhiều như vậy. Cảm giác dạ dày no căng, lại thoải mái đến khiến cô lười nhác.

Mấy khách mời ăn sáng xong, bên phía ê kíp chương trình cũng đã chuẩn bị xong, bắt đầu công bố kết quả bắt cặp.

Thậm chí cho đến vừa rồi, bọn họ cũng còn đang khẩn trương bận rộn ghép đôi, cho nên Lương Âm Dạ vẫn rất mong đợi lần bắt cặp này, cô cảm thấy hẳn sẽ rất chuyên nghiệp.

Cô giống khách mời khác, nhàn hạ nói chuyện trong quá trình chờ đợi.

Nhân viên công tác của ê kíp chương trình tuyên bố từng cặp:

“Anh Húc và Y Y một nhóm.”

Thế này thì không quá bất ngờ. Lương Âm Dạ thật sự cảm thấy tính cách hai người này khá giống nhau.

“Thầy Tô và cô Đô một nhóm.”

Tô Mộ Diên và Đô Oánh, Lương Âm Dạ cũng không mấy quen thuộc, cũng không biết họ thích hợp cỡ nào, cho nên chỉ gật đầu giống mọi người.

Vậy thì chỉ còn lại cô, Văn Yến, Khương Miên và Ô Tề.

Lương Âm Dạ suy nghĩ, vậy người cộng tác với cô chính là Ô Tề rồi. Bọn họ sẽ bắt cặp với nhau, có thể là bởi vì tính cách khá giống nhau? Cũng không thuộc một tuýp hướng ngoại nhiệt tình, so với các khách mời khác, hướng nội hơn rất nhiều.

Ấn tượng của cô về Ô Tề khá tốt, cho nên vẫn rất mong đợi trò chơi kế tiếp.

Khương Miên và ý tưởng của cô không hẹn mà hợp nhau. Cô ấy mơ hồ có một chút phấn khởi.

Mặc dù trước kia đã có suy đoán, nhưng lúc thành hiện thực, vẫn sẽ hơi không khống chế được kích động.

Cô ấy cũng rất nghiêm túc mong đợi.

Trong mắt cô ấy, Ô Tề quá lạnh lùng, Văn Yến sẽ đỡ hơn một chút. Vả lại cô ấy rất mong đợi có thể nhân chương trình lần này mà tạo mối quan hệ tốt với anh, sau này, cá nhân cũng có thể hợp tác với anh nhiều hơn. Nếu như có thể tranh thủ được mấy nhân vật tốt trong đoàn của Văn Yến, vậy thì là tốt nhất.

Nhân viên công tác còn chưa nói, nhưng trong lòng bọn họ đã tự động phân chia kết quả.

Còn đến mức sau khi nhân viên làm việc nói: “Thầy Văn và cô Lương một nhóm”, Lương Âm Dạ vẫn nhìn Ô Tề đầu tiên.

Ba giây sau.

Cô ngẩn ra, chậm rãi phản ứng lại, đổi tầm mắt, thật không dám tin mà nhìn sang hướng Văn Yến.

Đối phương đang nhướng mày nhìn cô.

Cũng thu hành động cô nhìn Ô Tề vào đáy mắt, anh nhẹ nhàng híp mắt.

Dĩ nhiên nhân viên công tác cũng chú ý tới phản ứng của cô, bất chấp mọi chuyện mà công bố phân nhóm.

Công bố kết thúc, bốn nhóm đã được định ra.

Lương Âm Dạ và Khương Miên là hai người khó tin nhất tại hiện trường.

Lương Âm Dạ kìm nén hồi lâu, vẫn không thể kìm nén được, nhìn nhân viên công tác, nhanh chóng đưa ra nghi ngờ: “Chuyện này là không thể nào…”

Cô nghi ngờ ê kíp chương trình âm thầm thao tác, mặc kệ cô điền bảng câu hỏi thế nào, điền bảng câu hỏi gì, cho dù là sau khi nghiên cứu cột câu hỏi về anh rồi mới điền câu trả lời, cô cũng đã được định sẵn là sẽ bắt cặp với Văn Yến, nhất định phải đi theo kịch bản của ê kíp chương trình.

Ánh mắt Ô Tề bay sang Văn Yến.

Anh ấy cũng tò mò, có phải Văn Yến động tay chân hay không.

Nếu như là anh động tay chân, vậy hiện tại Lương Âm Dạ đề xuất nghi ngờ ngay tại chỗ, thì cũng không biết nên dọn dẹp tàn cuộc thế nào nữa.

Nhưng thấy vẻ mặt của đối phương cũng không thay đổi hay có sơ hở gì, vẫn bình tĩnh tự nhiên đứng ở một bên như vừa rồi, hờ hững nhìn chuyện xảy ra bên cạnh.

Cứ như là không liên quan đến anh.

Ô Tề nhìn mà... cũng không chắc lắm.