Trong những ngày tháng sau này, điều mà Lương Âm Dạ khó quên nhất chính là ngày xuân ấy.
Ngày đó, trời vừa mưa xong, không khí chứa đầy hơi ẩm.
Chẳng biết từ lúc nào mà làn váy của cô dính phải bùn bẩn, trên làn váy trắng tinh là mấy đốm bùn đang loang ra, đột ngột đến bất ngờ.
Mà chính là vào lúc này, anh xuất hiện, vươn tay với cô, dịu dàng cười: “Làn váy em bẩn rồi.”
-
Tháng chín, thành phố Thân.
Đèn neon sáng chói, sầm uất vô tận.
Tối nay, Lễ trao giải Hoa Quế được cử hành tại đây, hiện trường đã chật kín máy ảnh và cánh truyền thông từ lâu.
Tối nay có nhiều ngôi sao tụ hội, ánh sao lấp lánh, từ rất sớm đã hấp dẫn muôn vàn ánh nhìn chăm chú.
Lương Âm Dạ đến hiện trường rất sớm. Lúc này, hàng mi đen nhánh nhẹ nhàng cụp xuống, cô đang nghịch một đóa hoa hồng đỏ. Đóa hoa qua lại không ngớt giữa những ngón tay như ngọc, làm cho người vốn đang tươi đẹp và nở rộ lại càng chói mắt hơn.
Nhiếp ảnh gia của cô xem hình ảnh vừa chụp xong, đột nhiên có linh cảm, hướng dẫn cô chụp thêm một bộ ảnh khác: “Chị, chị chụp thêm một ảnh cắn cành hoa nữa đi.”
Tối nay, chiến bào của cô là một chiếc váy dài màu trắng, nhưng không hề đơn điệu, còn được tán dương là hoa lệ. Phần lưng xinh đẹp để lộ ra ngoài, dây tua rua kim cương làm nền, lúc đi lại sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Bé trợ lý ở bên cạnh ôm đồ của cô, đứng ở bên cạnh, cô ấy bị hấp dẫn mà không tự chủ được ló đầu ra trước nhìn. Bọn họ rất có lòng tin với tạo hình tối nay của cô. Cô đã không xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng từ lâu, lần này, bọn họ đã làm hết sức mình, muốn khiến cho cô đã xinh đẹp lại càng kiều diễm.
Ngoại hình của cô rất nổi bật, phù hợp với nhiều phong cách khác nhau, cho stylist một không gian phát huy rất lớn, mà hiện tại vừa nhìn qua, hiệu quả của tạo hình này cũng được phát huy cực kỳ tốt.
Chờ bé trợ lý nhìn kỹ một lần nữa, đúng lúc này, cảnh tượng đập vào mắt cô ấy là hình ảnh Lương Âm Dạ cắn cành hoa hồng, hờ hững nâng tầm mắt nhìn sang đây. Làn da cô rất trắng, váy cũng màu trắng, hoa hồng đỏ nở rộ bên gò má cô, hai màu đỏ và trắng đan xen nhau, vẻ đẹp nóng bỏng và lạnh lẽo xen lẫn vào nhau, sinh ra cảm giác tương phản thị giác tràn đầy. Chỉ trong một khoảnh khắc, nhịp tim của bé trợ lý như đánh trống, khó khăn hít thở một lúc lâu, gò má cũng nhuộm đỏ giống một vệt sắc thái của cánh hoa hồng.
Nhiếp ảnh gia cũng hài lòng giống cô ấy, hoàn toàn chụp ra được cảm giác mà anh ấy muốn. Thuận lợi chụp thêm mấy tấm nữa rồi xử lý hình ảnh.
Đóa hoa hồng kia lại rơi vào tay Lương Âm Dạ, bị cô đùa nghịch. Đóa hoa giống như biết tính người, cũng vô cùng thích người này, ở trong tay cô, nó hết sức nghe lời.
Bé trợ lý nghĩ tới dáng vẻ cô cắn hoa ban nãy, cảm thấy cô vừa giống một con hồ ly nhỏ vừa giống như một yêu tinh.
Nhưng cô là yêu tinh tốt.
“Dạ Dạ, chúng ta vào trong thôi.” Đào Đào thu lại vẻ si mê, xem thời gian rồi nhắc nhở.
Còn có một buổi dạ tiệc trước lễ trao giải.
...
Còn chưa mở màn, điện thoại của Lương Âm Dạ đã vang lên, Đào Đào lặng lẽ đưa điện thoại di động qua.
Cô nhìn rồi đi sang một bên nghe máy.
Người phụ nữ vừa nghe điện thoại vừa thờ ơ cụp mắt nhìn hoa hồng trong tay, giống như cô cũng đã thành một bức tranh phong cảnh.
Trong điện thoại, người quản lý của cô còn đang nói về công việc, đôi lúc cô sẽ đáp lời, không chú ý tới phía sau đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng xì xầm.
Chờ tiếng ồn ào sau lưng tới gần, cô mới chậm chạp ngoảnh đầu lại.
Không ngờ đúng lúc có người đi tới bên cạnh, khoảng cách gần gũi giữa họ làm cô ngẩn ra.
Bước chân Văn Yến dừng lại bên người cô, nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm họ, đột nhiên anh cúi người xuống.
Lúc này, Lương Âm Dạ mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà hoa hồng trong tay cô đã rơi xuống đất.
Còn anh cúi người là để nhặt đóa hoa đó lên.
Người đàn ông mặc một bộ vest, vốn cũng không phải là nhân vật không ai chú ý, rất nhiều ánh mắt dõi theo sau lưng, dừng lại như vậy, lại cúi người nhặt đóa hoa lên, những người đó sửng sốt, cũng im lặng.
Nhưng người trong cuộc như thể không cảm thấy chuyện này có gì đáng để bận tâm, đứng thẳng người xong thì đưa hoa cho cô, chờ cô nhận lấy nó.
Vẻ mặt người đàn ông hờ hững, tựa như núi xa, hơi lạnh nhạt. Đôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, lười biếng lại uể oải, có cảm giác mê hoặc trời sinh.
Anh cụp mắt nhìn cô, đang lẳng lặng chờ đợi, dường như rất kiên nhẫn.
Bầu không khí huyên náo chung quanh chợt yên tĩnh, sau đó giống như bị đọng lại.
Âm thanh trong loa điện thoại mơ hồ phát ra ngoài, người trong điện thoại còn đang nói gì đó.
Hàng mi dài của Lương Âm Dạ cụp xuống, nhận lấy cành hoa trong tay anh. Bàn tay thu hồi rất nhanh, hoa hồng cũng theo cô mà cách xa anh, cô lịch sự lại xa cách nói: “Cảm ơn.”
Ánh mắt đối phương xê dịch theo cành hoa, rơi trên người cô rồi dừng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu xong rồi cất bước rời đi.
Chỗ xa đúng lúc truyền đến tiếng người khác gọi anh, là giọng nữ, anh không ở lại lâu mà cất bước rời đi.
Lương Âm Dạ nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Muốn nhìn xem là ai, nhưng không nhìn rõ được bóng người.
Chắc hẳn là người trong đoàn phim của anh.
Người đã đi được mấy bước đột nhiên ngoái đầu nhìn lại...
Lương Âm Dạ không hề đề phòng mà va phải tầm mắt anh, hàng mi đen của cô chớp nhẹ, ánh mắt khựng lại rồi thu hồi, thoáng run lên vì bị bắt gặp.
Người quản lý nói chuyện xong rồi, đang hỏi ý kiến cô, cô quay người lại, vội vã trả lời: “Biết rồi, em về rồi gọi lại cho chị.”
Cúp điện thoại xong, cô quay lại hiện trường dạ tiệc, hòa nhập vào đoàn phim của cô.
Lần này, cô cũng có tác phẩm được đề cử.
Cũng là một tác phẩm lần nữa khiến truyền thông dậy sóng sau khi cô đã yên lặng ba năm.
Từ gợn sóng không có ảnh hưởng gì cho đến cơn sóng lớn cao vài mét, sau khi bộ phim công chiếu vào năm ngoái, không biết cô đã làm bao nhiêu người ngạc nhiên.
Ba năm trước, cô liên tục dốc sức vào nhiều bộ phim, vào lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ từ từ biến mất, nhưng ai có thể ngờ tới chỉ có mấy tháng thôi, chỉ dựa vào một bộ phim mà cô lại lần nữa xông vào tầm nhìn của công chúng, mạnh mẽ quay về.
Mà trong Lễ trao giải Hoa Quế tối nay, cô cũng dựa vào "Sương Khói" mà đạt được đề cử cho giải nữ chính xuất sắc nhất.
-
Chờ lễ trao thưởng kết thúc, thời gian đã rất khuya.
Con đường bên ngoài bị cánh truyền thông đang chờ phỏng vấn lấp kín, mà Lương Âm Dạ chính là một trong số đối tượng chủ yếu bọn họ muốn phỏng vấn. Chỉ chờ cô lộ diện là sẽ bị vây quanh chật như nêm.
... Chỉ vì buổi lễ trao thưởng vừa kết thúc có thể nói là xuất sắc ngoạn mục này. Lần nãy, Lương Âm Dạ tiếc nuối thua bởi một sao nữ khác cũng được đề cử, mà sao nữ kia lại là nữ chính trong tác phẩm mà hôm nay Văn Yến mang đến đây.
Tình cảnh này không khỏi khiến cho người ta thổn thức. Người trong giới giải trí cũng đang cảm thán, sao lại là hai vị này nhỉ?
Phải biết là vào mấy năm trước, Lương Âm Dạ cũng là nữ chính của Văn Yến, hơn nữa còn làm nữ chính mấy lần. Sau này, chẳng biết tại sao mà hai người lại đường ai nấy đi. Giờ đây, nhìn người khác làm nữ chính của anh, còn thắng cô mà nhận được giải thưởng, chuyện này...
Nên là tất cả truyền thông đều nghẹn một hơi, chờ lúc cô đi ra, bọn họ có thể hăng hái vọt tới phía trước nhất.
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng xách làn váy đứng ở một bên, cô còn chưa rời đi, vẫn đứng chung một chỗ với đoàn phim của cô để nói chuyện.
Bọn họ đã rất lâu không tụ họp nhau, lần này là một cơ hội hiếm có, mọi người đều không chịu đi về.
Tuổi của đạo diễn "Sương Khói" còn lớn hơn ba cô, tính tình cởi mở hào phóng, yêu ghét rõ ràng. Ông ấy rất thích cô, lúc này, an ủi cô xong, lén lút thương lượng với cô về lần hợp tác lần sau.
Cảm giác mà Lương Âm Dạ mang đến trong quá trình đóng phim, ông ấy không tìm được người thứ hai. Thưởng thức mà lại trân trọng, ông ấy cũng hi vọng cô gái này có thể đi được càng cao, càng xa hơn nữa.
Nam chính Kiều Việt đứng ở bên cạnh cô.
Anh ấy mặc một bộ tây trang màu đen đứng chung một chỗ với cô, một đen một trắng. Đạo diễn lớn tuổi rồi, nhìn thấy như vậy, cũng có một thoáng cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng tân hôn. Nhưng cho dù không phải là vợ chồng, đứng chung một chỗ cũng vô cùng bổ mắt.
Ông ấy cười híp mắt, vỗ vai Kiều Việt: “Có phải hai người đều độc thân không? Nếu có cơ hội, cũng có thể phát triển.”
Lương Âm Dạ ngẩn ra, chợt bật cười. Dường như người lớn tuổi một chút đều rất thích làm mối.
Văn Yến và mấy người khác đi ngang qua bọn họ.
Bọn họ đi rất nhanh, mơ hồ mang theo một cơn gió.
Có người trong đoàn phim "Sương Khói" cảm thán: “Tối nay đoàn phim bọn họ đúng là vui vẻ đắc ý.”
Không chỉ là giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất bị bọn họ bỏ vào túi, tối nay bọn họ còn cầm thêm mấy giải thưởng khác nữa.
"Sương Khói" cũng giành được giải thưởng, nhưng không nhiều bằng bọn họ. Vả lại, điều mấu chốt là... ít nhất thì “nữ chính xuất sắc nhất” rơi vào túi đối phương, bọn họ đều cảm thấy tiếc nuối thay cho Lương Âm Dạ.
Lương Âm Dạ cụp mắt, từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Chờ mọi người tan cuộc, Kiều Việt nhìn cô rồi lắc lắc điện thoại di động, ra hiệu sẽ lại hẹn cô.
Lần này vất vả lắm họ mới tụ họp trong cùng một thành phố, nói thế nào thì cũng phải ăn chung bữa cơm.
"Sương Khói" là một bộ phim đô thị hiện đại rất đau lòng.
Từ lúc công chiếu cho đến nay, không biết bao nhiêu người đã khóc vì nó.
Người xem còn là như vậy, thật ra thì người làm diễn viên như bọn họ cũng tốn rất nhiều thời gian để thoát ra khỏi bộ phim.
Lương Âm Dạ đứng ở xa nhìn anh ấy gật đầu, chuẩn bị rời đi dưới sự hộ tống của vệ sĩ và trợ lý.
Mặc dù còn chưa đi ra ngoài, nhưng nghĩ thôi cũng biết là lát nữa chắc chắn sẽ là một trận đánh ác liệt, cho nên đoàn đội của cô đã chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Quả nhiên...
Cô chỉ mới ló mặt ra thôi, tất cả mọi người ở bên ngoài ùa lên, ngay cả một tấc đất cô cũng không cách nào di chuyển được.
Tối nay, tình trạng còn kịch liệt hơn trong tưởng tượng.
Không ngừng có micro bị đưa đến trước mặt cô, cái này nối tiếp cái kia.
Mà câu hỏi phỏng vấn đã được định sẵn là sẽ không dịu dàng và kín đáo là bao.
Trừ việc hỏi cô có cảm tưởng gì khi bị nữ chính trong phim của Văn Yến đánh bại, thì là câu hỏi có cảm thấy tiếc nuối hoặc là không cam lòng hay không.
Âm thanh huyên náo lại một lần nữa truyền đến từ phía sau... Lại là một nhóm người đi ra ngoài.
Có người tranh thủ nhìn sang, vừa nhìn đã không bình tĩnh được nữa... “Đoàn phim Văn Yến ra rồi!”
Quả thực thời cơ này quá trùng hợp, sau tiếng này, chỉ trong nháy mắt, một nửa truyền thông đã đổ ập sang đó.
Muốn phỏng vấn bên này, nhưng cũng không thể bỏ qua cho bên kia!
Đám người Đào Đào thở phào, vội vàng nhân cơ hội dẫn Lương Âm Dạ xông ra khỏi vòng vây, thành công lên xe rồi nhanh chóng quả quyết rời khỏi hiện trường.
Xe chạy nhanh như bay.
Nhóm truyền thông ở phía sau đuổi cũng không đuổi kịp, toàn bộ truyền thông nhanh chóng đưa ra quyết định, đổi sang ập về phía Văn Yến.
...
Ngồi lên xe về nhà, gáy của nhóm người Đào Đào đã đổ đầy mồ hôi.
Trong Lễ trao giải Hoa Quế tối nay, từ lúc mới bắt đầu cho đến hiện tại, độ chú ý không ngừng tăng cao, liên tiếp chiếm hot search, thậm chí giưa chừng còn nhiều lần lên đến đỉnh điểm.
... Mà trong số mấy lần lên đến đỉnh điểm, tất cả đều có liên quan đến Văn Yến và Lương Âm Dạ.
Hiện tại, tất cả hot search đều là về lễ trao giải, độ chú ý dâng cao mãi không tụt xuống, trong đủ loại phần mềm lớn tất cả đều là video liên quan đến lễ trao giải.
Mà tần suất hai người bọn họ xuất hiện ở trong đó là cực kỳ cao.
Đủ loại video cắt ghép, không có một video nào là bỏ qua cho bọn họ. Cắt ghép cảnh trước kia, hiện tại, tối nay của bọn họ... cắt ghép đến hừng hực khí thế. Mà fans CP của hai người bọn họ rõ ràng đã yên lặng lâu rồi, tối nay lại như măng mọc sau cơn mưa, lục tục không ngừng ló đầu ra, còn càng lúc càng nhiều, cho nên đến cuối cùng mơ hồ có dấu hiệu chiếm top đầu.
Nhưng còn có fans only của hai nhà khống chế tình hình, hi vọng duy trì hòa bình, đừng biến thành kẻ thù vì buổi tối hôm nay... cảnh tượng là một đống hỗn loạn.
Đúng vậy, trước kia.
Hễ là người lăn lộn trong giới giải trí lâu một chút thì không có người không nhớ đến năm đó.
Lúc ấy, CP của Văn Yến và Lương Âm Dạ cực kỳ nổi, fans CP mọc lên, khí thế như chẻ tre, tai tiếng giữa hai người đã xôn xao một thời, đè cũng không đè xuống được.
Chỉ cần một phía trong số hai người bọn họ tùy ý thêm một chút lửa vào trong đó, “CP Dạ Yến” cũng có thể hot đến mức độ khó vượt qua được.
Nhưng vào ngay lúc đó, hai người đột nhiên mỗi người một ngả. Ban đầu, người hâm mộ cho rằng chỉ là nhất thời tách ra làm việc, song, thời gian bọn họ tách ra càng ngày càng lâu, càng ngày càng dài, hai người chưa bao giờ tái hợp tác, trái tim của bọn họ dần dần chết đi.
Thời gian thoáng qua, đã năm năm trôi qua. Uy lực của fans CP Dạ Yến lần lượt giảm xuống, cho đến lúc này cũng sắp bị người ta quên lãng.
Nhưng tối nay, hai người cùng đứng chung một khung hình sau một thời gian dài, cùng xuất hiện ở hiện trường Lễ trao giải Hoa Quế...
Kể từ khoảnh khắc danh sách được công bố, fans CP Dạ Yến yên lặng đã lâu lại tái xuất giang hồ.
Bọn họ đã chờ lâu lắm rồi... Dường như cuối cùng cũng chờ được một chút hi vọng.
Những năm qua đã có rất nhiều người rời đi, người còn ở lại vẫn cẩn thận bắt lấy một chút hi vọng này, rất sợ nó giống một giấc mơ, bể tan tành chỉ trong một khoảnh khắc.
Tối nay, có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường lễ trao thưởng, mỗi một khoảnh khắc, mỗi một chi tiết đều có vô số người đang dõi theo.
Bọn họ định tìm kiếm ngọt ngào, dù chỉ là một chút ngọt ngào từ trong khung hình chung đã lâu mới có.
Mà hiện tại, lễ trao thưởng vừa kết thúc, bọn họ cũng rảnh rỗi, lúc này, dĩ nhiên trên mạng càng bàn tán ầm ĩ hơn.
Đào Đào ngồi bệt trên ghế lướt điện thoại di động, vừa xử lý công việc vừa ríu rít nói về chuyện gì đó.
Lương Âm Dạ nghe không quá nghiêm túc, đóa hoa hồng vừa rồi còn ở trong tay cô. Trước đó tiện đà bỏ vào túi xách, cho nên đến bây giờ, nó còn được bảo tồn rất hoàn hảo.
Hàng mi dài hơi rũ, tầm mắt cũng rơi trên nhành hoa. Lông mi nhẹ nhàng chớp lên xuống giống cây quạt nhỏ, không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút sâu xa.
Hình như vừa rồi đầu ngón tay anh cũng dừng ở chỗ này.
Cô nhắm mắt lại, bàn tay kia hiện ra ở trong đầu. Làn da trắng mà lạnh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay tùy ý nhặt cành hoa lên.
Chạm vào chỗ cô từng cắn không lâu trước đó.
Lúc Đào Đào gọi cô, cô nhẹ nhàng nuốt nước miếng. Mở mắt ra nhìn qua.
Trên mạng bàn luận sục sôi ngất trời, cô lại giống như cô đứng ngoài thế giới. Đào Đào cảm thấy vào giờ phút này cô hơi ngăn cách với đời, có cảm giác siêu thoát.
Cái gì mà bình luận hay không bình luận, nhận thưởng hay không nhận thưởng, vào giờ khắc này, hình như đều là chuyện không quan trọng.
Cô ấy toét miệng cười, hỏi: “Dạ Dạ à, Tết Trung thu chị có về nhà không? Hoặc là có sắp xếp gì không?”
Lương Âm Dạ đoán được cô ấy muốn nói gì, chỉ nói: “Có công việc gì thì cứ sắp xếp theo như thường là được, không cần hoãn lại.”
Đào Đào: “Được, có một việc không chắc là có phải làm đến ngày Trung thu hay không, nếu vậy thì em sẽ nhận giúp chị.”
Ở bên kia, toàn bộ đoàn phim của Văn Yến bị kéo ở lại hơn nửa tiếng. Tất cả hỏa lực của truyền thông tại hiện trường rót hết lên trên người bọn họ, bọn họ bị bao vây chật như nêm.