Giờ giải lao...
- Oáp!
Lục Hàn Anh vươn mình ngáp như một thói quen.
- Sao không ngủ nữa?
Giọng nói trầm ấm đều đều vang lên. Hàn Anh lập tức cả người cứng ngắc quay đầu sang bên Ngôn Tử Minh. Chàng trai với khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh xảo này cũng đang quan sát đối phương. Đôi mắt đẹp khiến người ta nhìn vào như bị lạc đến vùng biển đêm lặng sóng, rất yên tĩnh. Lục Hàn Anh quên béng mất bây giờ bản thân không còn một mình tự tại. Phút chốc, mọi hành động lời nói của cô không tự nhiên như vừa rồi nữa. Quay lại câu hỏi, cô bình tĩnh đáp:
- Lớp ồn nên khó ngủ.
Rồi Lục Hàn Anh nhìn xuống mặt bàn, chợt nhớ ra:
- A, tờ giấy...
- Cậu nợ tôi. - Ngôn Tử Minh tiếp lời, nhìn bạn cùng bàn mà khóe miệng hơi cong lên, một nụ cười khẽ như gió.
Thái độ này làm Hàn Anh một thoáng kinh ngạc. Lạnh lùng nhưng không ra vẻ thanh cao, tự đại, cô cũng hiếm thấy. Mà cậu ta mới gặp chưa lâu nếu tỏ ra thân quen với cô cũng quá buồn cười. "Cậu ta thẳng thắn!" - Ý nghĩ này khiến Lục Hàn Anh bật cười, đáp gọn:
- Sẽ trả.
Vừa vặn, Lý Chương bị tiếng ồn đánh thức, ngồi dậy, xoa xoa mái tóc xù. Bộ dáng mới ngủ dậy xem ra vẫn rất dễ nhìn nên cậu ta vừa liếc mắt ra phía hành lang liền tạo nên một hồi trầm trồ kích động nữ sinh. Lý Chương nhíu mày, tự hỏi:
- Cái quái gì vậy?
Lục Hàn Anh nghiêng đầu quan sát biểu hiện của Lý Chương, lại xem thái độ hờ hững của Ngôn Tử Minh, cô tự nói với chính mình, giọng rất nhỏ:
- Không phải chứ? Cứ tưởng đã quen với cảnh này rồi.
- Đã gặp nhiều. - Giọng Tử Minh đều đều. - Đầu óc cậu ta mau quên.
"Vậy mà lại nghe thấy?" - Lục Hàn Anh hơi ngừng động tác.
- Một lũ phiền phức! - Lý Chương đánh giá, lại liếc Hàn Anh. - Gặp cô tôi còn tưởng trường này không có mấy kiểu náo nhiệt này.
Trang sách vẫn lật tiếp, Hàn Anh trả lời:
- Tự cậu tưởng vậy. Còn nữa, bạn học bây giờ định chạy cũng không kịp đâu.
Lời cô nói chính là tín hiệu. Vài nhóm nữ sinh bắt đầu tiến tới. Trên mặt Lý Chương là bốn chữ 'không có kinh nghiệm', cậu nói với Ngôn Tử Minh:
- Này, cậu tự dọn dẹp đi.
- Tự lo.
Ngôn Tử Minh đeo tai nghe lên, vất lại cho người anh em hai chữ đó, rất vô cảm. Lý Chương còn chưa kịp phàn nàn điều gì đã bị nữ sinh vây quanh, căn bản là không có đường chạy. Rất nhiều lời chào hỏi làm quen đầy tư vị ngọt ngào mà không hiểu sao cậu càng nghe càng dễ nổi nóng. Rầm! Lý Chương bất thình lình đập bàn dọa sợ các bạn nữ xung quanh, cậu ta trừng mắt, lớn tiếng:
- Đi ra! Phiền quá!
Nữ sinh hơi lùi lại, nhìn nhau cười hớn hở:
- Trời ơi! Ngầu quá!
- Phải đó! Nổi giận cũng đẹp trai nữa...v.v...
Trên đầu Lý Chương hình như bốc khói. Cậu rất ghét bị làm phiền mà đám nữ sinh này thì không ngừng khiến cậu bực mình vì phiền toái. Thấy Ngôn Tử Minh nhàn rỗi yên tĩnh ngồi nghe nhạc, không buồn nhấc mắt, lửa giận trong vị học tra càng cháy bừng bừng. Có tiếng gầm nhẹ:
- Cái tên này!... Tại sao cậu ta lại không bị đeo bám cơ chứ?
Lý Chương nhìn anh em tốt, gân xanh nổi lên. Lục Hàn Anh đáp thầm trong bụng: "Bị ánh mắt sắc lạnh, âm trầm của nam thần dọa sợ, nữ sinh làm sao dám lại gần? Uy áp của người này cũng lớn thật!" Bởi vậy mà dáng vẻ ung dung, thong thả lại cô độc, băng lãnh của Ngôn Tử Minh rất trêu người. Bỗng nhiên, có một giọng nói trong trẻo, ngọt dịu gây sự chú ý:
- Bạn học nhường chỗ cho mình được không?
Câu này nói với Lục Hàn Anh. Đồng loạt, Ngôn Tử Minh và Lý Chương liếc mắt sang. Hàn Anh ngẩng đầu quan sát nữ sinh đang nói chuyện với mình: Hương Đồng Liên - nữ thần của lớp A13. Đang đánh giá nên nhất thời cô chưa có phản ứng, thế nhưng lời ra nói vào đã xì xào không ngớt, đại loại như: "Mau nhường chỗ đi!", "Xấu xí còn không biết điều!"...v.v... Trước đôi mắt long lanh đầy thành ý và nụ cười thân thiện của Hương Đồng Liên, Lục Hàn Anh không nói câu gì, rời chỗ ngồi. Cô cầm theo quyển sách, đi vài bước chân rồi dựa vào thành cửa sổ. Cơn gió bên ngoài nhẹ nhàng làm lay động mái tóc cô, nụ cười nửa miệng họa khéo trên môi: "Mới giờ giải lao đã thấy khó mà yên bình rồi." Vẫn có ánh mắt dán vào người cô.
Thấy chỗ bên cạnh nam thần đã trống, Hương Đồng Liên nhanh nhẹn ngồi xuống, mỉm cười bắt chuyện:
- Bạn học, cậu là Ngôn Tử Minh nhỉ?
- Hỏi thừa! Lão sư mới giới thiệu, bộ điếc không nghe thấy à?
Giọng nói hùng hổ đập vỡ bầu không khí. Hương Đồng Liên sững sờ. Ngôn Tử Minh nhếch môi cười. Lục Hàn Anh nhất thời cạn lời. Và một loạt người chứng kiến như bị hóa đá, có người bụm miệng cười ha hả. Lý Chương vậy mà ngang nhiên làm hỏng chuyện tốt của người ta, đã thế còn không kiêng nể để lại cho người ta thể diện. Một nam sinh gương mặt ưa nhìn như cậu, suy cho cùng cũng là người không hiểu phong tình, làm cho cô gái xinh xắn như vậy thẹn đến đỏ mặt. Hương Đồng Liên lúng ta lúng túng, vô tội nhìn Lý Chương, ngập ngừng nửa ngày không hết một câu:
- Mình... Mình không... không có...
Rồi cô lại nhìn sang Ngôn Tử Minh mặt không biểu tình, bất lực phi thường. Soạt! Tử Minh bỏ chiếc headphone xuống, phá vỡ bầu không khí bế tắc. Cậu hơi nghiêng đầu, lơ đãng liếc nhìn bằng đôi mắt xanh lam băng lãnh, lịch sự mở lời:
- Bạn học có chuyện gì muốn nói?
Chất giọng trầm ấm dễ nghe mà lời nói ra lại xa cách, lạnh lùng. Đồng Liên thấy nam thần chịu mở lời thì vui mừng đáp:
- Mình muốn làm bạn với cậu. Ừm... Mình là Hương Đồng Liên. Chúng ta có thể trở thành bạn bè được không? Sau đó chúng ta trao đổi phương thức liên lạc. Mình rất...
- Xin lỗi, tôi từ chối. - Ngữ điệu bình tĩnh đối lập giọng điệu gấp gáp vội vàng, Ngôn Tử Minh tiếp lời - Nếu không còn chuyện gì phiền các bạn rời đi. Mọi người đang làm phiền đến bạn tôi và người bạn cùng bàn của tôi rồi đấy!
Kế đó là tiếng của Lý Chương:
- Mấy người này, nghe không hiểu à? Tránh ra!
Ngôn Tử Minh nghe nhạc, nhắm mắt dưỡng thần. Lý Chương rời khỏi lớp với bộ dạng vừa gặp phiền toái. Không còn gì để xem, đám đông tự động giải tán. Trước cửa sổ vẫn là dáng hình của Lục Hàn Anh. Cô dõi mắt theo bóng lưng Hương Đồng Liên, thấy khuôn mặt xinh xắn sắp khóc, chỉ khẽ lắc đầu: "Một người lạnh lùng như băng sơn, một người nóng nảy như lửa đốt. Đối mặt với bao nữ sinh, bên thì thẳng thắn từ chối, bên thì thẳng thừng đuổi người. Haiz... có lẽ nữ sinh sẽ suy nghĩ lại mà bỏ cuộc..." Cô vừa nghĩ vậy bỗng nghe thấy tiếng xì xào. Một bạn nữ trầm trồ vẻ ngưỡng mộ:
- Trời ơi! Cậu ấy thẳng thắn quá! Lạnh lùng rồi còn dứt khoát nữa, thật phong độ!
- Đúng! Đúng! Còn có bạn học Lý Chương, mạnh mẽ và soái ca!
...
Lục Hàn Anh giật giật khoé miệng, sửa lại suy nghĩ: "Mình đánh giá thấp sự nhiệt tình của bọn họ rồi!" Cô thôi quan tâm, gấp cuốn sách lại về chỗ ngồi.
- Tôi mượn quyển sách được không?
Giọng nói từ tính, ôn hòa và cả đôi mắt lặng yên như mặt hồ thu, Lục Hàn Anh kinh ngạc quá đỗi nhìn Ngôn Tử Minh. Song, rất nhanh cô đã quay lại thái độ cũ, đẩy quyển sách đến chỗ đối phương, thoáng mỉm cười, đáp:
- Không cần trả vội.
- Đọc xong rồi?
Tử Minh cầm sách lên đồng thời hỏi. Hàn Anh lắc đầu, tiếp lời:
- Còn trang cuối cùng.
- Cần đọc nốt không?
- Không vội.
Đáp xong thì cô cũng đã đeo tai nghe, vùi mặt nhắm mắt ngủ. Thì ra Lục Hàn Anh không vội đọc sách vì đang vội chuyện khác. Hết ồn rồi nên cô ngủ thôi. Kế bên, Ngôn Tử Minh lật trang bìa ra, trong trí thoáng qua suy nghĩ: "Yên tĩnh thật."