Đây Chốn Bình Yên

Chương 4: Trái táo chín




Rất nhanh hai người đã xuất hiện trong phòng hội học sinh. Tất nhiên, phòng quản lí hồ sơ bây giờ không có người. Lục Hàn Anh lẳng lặng dẫn người đi vào mà không ai chú ý.

Trước tiên, cô lấy đồng phục đưa cho nam sinh kia. Đáp lại chỉ là một cái gật đầu. Lúc nhập thông tin, cô biết sơ sơ tên tuổi học sinh mới. Cậu bạn tóc đen lạnh lùng này tên là Ngôn Tử Minh, còn cậu bạn tóc vàng kim nóng tính tên Lý Chương. Trường trước họ học cùng nhau, bằng tuổi Lục Hàn Anh và lần này cả hai đều vào học lớp cô. Trái Đất quả thật rất tròn. Tuy nhiên Lục Hàn Anh có hơi băn khoăn: Điểm số, thành tích của nam sinh Ngôn Tử Minh rất cao, không hiểu sao có nguyện vọng vào học lớp khá; nam sinh Lý Chương thành tích trung bình, không rõ nguyên nhân không đánh giá hạnh kiểm. Hẳn là có liên quan đến gia thế được bảo mật đi. Kì thực với suy đoán trong đầu, Lục Hàn Anh khó mà liệt hai người họ vào danh sách học sinh nghiêm túc. Còn chuyện gia thế, Hàn Anh vốn dĩ không để ý. Cô phiền não chuyện khác: "Hai đại nhân vật xuất hiện, muốn ngày tháng sau này yên bình thật khó khăn!..." Ài... một tiếng thở dài.

Ngôn Tử Minh thay đồ xong bước ra ngoài, khắp người vẫn là phong thái ung dung tự tại nổi bật lên bản tính lạnh lùng. Cậu kiệm lời đến đáng nể, từ lúc gặp nhau đến giờ chưa nói câu nào. Lục Hàn Anh không định bắt chuyện, chỉ thấy bầu không khí đôi phần kì dị, có chút ngập ngừng. Ngôn Tử Minh đến gần bàn làm việc, chân đi không phát ra tiếng động. Cậu dừng mắt trên tập sách Lục Hàn Anh mượn ở thư viện.

- Cậu biết bút danh "Hàn Tinh Nguyên Anh"?

- Hả?

Đúng là dọa người. Lục Hàn Anh một phen giật mình, rời màn hình máy tính, tự hỏi giọng nói kia là của ai. Trong đầu cô không khỏi nghi hoặc: "Ngôn Tử Minh? Cậu ta đứng đó lúc nào?" Bản tính lạnh lùng vậy mà lại sở hữu chất giọng trầm ấm, thập phần dễ nghe. Quay lại câu hỏi kia, Lục Hàn Anh ngây ngốc đối diện đôi đồng tử màu lam ngọc hệt như mặt hồ lặng phản chiếu cả bầu trời đêm chứa dải ngân hà. Vài giây thôi, cô hạ mắt nhìn xuống mà hình máy tính, chớp chớp mắt, giọng đều đều đáp:

- Từng đọc qua.

Rồi liền tay kéo tập sách về phía mình, chầm chậm tiếp tục câu chuyện.

- Bạn học cũng đọc truyện người này viết rồi?

Khẽ mím môi, Lục Hàn Anh ngẩng đầu chờ một phản ứng. Ngôn Tử Minh mặt không biến sắc, gật nhẹ một cái. Liền đó, cô thở lén một hơi nhẹ cả lòng nhưng lập tức đến giây tiếp theo thì cứng người.

- Truyện không tệ! - Cậu ta cảm thán một câu.

Lục Hàn Anh không phản ứng, cúi đầu nói sang chuyện khác:

- Cậu học lớp A13.

- Ừ.

Rồi cậu xoay người. Lục Hàn Anh chợt nhớ ra, hỏi:

- Cậu biết đường chứ?

Một cái gật đầu, Ngôn Tử Minh rời phòng. Cạch! Đến khi cánh cửa khép lại, Lục Hàn Anh mới vô lực ngả người tựa vào ghế. Cô thở mạnh một hơi, đồng thời vuốt ngược đám tóc mái đằng trước ra sau. Một khuôn mặt đỏ bừng lộ ra, trông sinh động như một quả táo chín. Lục Hàn Anh tự nói một mình:

- Thật là! Ai cần... chứ?!

Đặc biệt, đôi mắt đen long lanh dâng lên tầng tầng cảm xúc phức tạp. Vô tình bắt gặp, người ta còn tưởng đôi mắt ấy biết cười.

~*~*~*~​

Sân trường ồn ào, nào nhiệt, đặc biệt có những đám đông tụm lại khác biệt mọi ngày. Có cả nam sinh lẫn nữ sinh nhưng đại đa số vẫn là nữ sinh. Cả khoảng sân rầm rộ, đại loại như: "Trời ơi!... Trường mình có học sinh mới, là nam thần, nam thần đấy!... Hai anh đẹp trai quá!...v.v..." nhiều không kể xiết. Bên nam sinh lại náo nhiệt vì tin khác: "Ê, kia có phải là quân át chủ bài của đội bóng rổ và bóng đá đối thủ trường mình không? Chính là bọn họ... Nghe nói hai tên nhóc ấy đều giành quán quân giải cá nhân... Thật đáng gờm!..." Tin này chồng tin kia, miệng truyền miệng, trường học liền hỗn loạn chung quy vì một nguyên nhân: Trường xuất hiện những đại nhân vật. E rằng với quy mô hiện nay, nhẹ thì hội học sinh, nặng thì giáo viên trực tiếp can thiệp.

Đối lập với nhiệt độ hưởng ứng của toàn bộ học sinh có mặt ở đây, hai nhân vật chính rất chi là không hưởng ứng. Trên những gương mặt không một góc chết biểu hiện rõ mồn một tầng mây u ám, khó chịu, có cả ánh mắt chết chóc nổi lửa. Ngôn Tử Minh trông vẻ bình thản như không, lạnh lùng xỏ túi quần, nhắm mắt dưỡng thần, đứng không nhúc nhích. Bên cạnh, Lý Chương tức giận, cố gắng kìm nén, quay sang nói với Ngôn Tử Minh:

- Này, cậu mau giải quyết đám côn trùng này đi. Nếu không tôi cam đoan sẽ đánh nhừ tử lũ người này. Cũng không quên kéo cậu theo đâu, anh em tốt!

Không báo trước, đột ngột Ngôn Tử Minh mở mắt, trừng một cái thật đáng sợ, ngữ khí lạnh lẽo làm người ta không rét mà run:

- Biến!

Tự động, mọi người đều lùi ra xa. Mấy người đứng ở đầu còn không tự chủ được bất giác hoảng loạn, sợ hãi. Thế nhưng, không có nghĩa cả đám đông sẽ giải tán. Một khoảng lặng. Vừa hay, người của hội học sinh xuất hiện, mau chóng dọn dẹp sự hỗn loạn.

Ngôn Tử Minh ném một ánh mắt lãnh đạm, pha chút khinh thường về phía Lý Chương đang túm cổ áo một nam sinh thì bị can ngăn. Cậu ta bực dọc bước đến chỗ Ngôn Tử Minh, bức bách đấm liên tiếp mấy quyền vào lòng bàn tay. Ngôn Tử Minh nhấc tai nghe đặt xuống cổ, ngữ khí không khác là bao, nửa phần ôn hòa cũng không có, hỏi:

- Sáng giờ chưa phóng thích tính khí?

Lý Chương chính là vào ngày mới không được giải tỏa, đánh đấm đã tay là ngày hôm ấy tâm tình không thể bình yên, điển hình của một đầu gấu không nên động vào. Tất nhiên, phóng thích tính khí cậu không ngại ra tay đánh người dù ở nơi đâu, bách vô cấm kị. Thế nên, khi nghe Ngôn Tử Minh phát hiện điểm dị thường, Lý Chương không ngại thể hiện tính khí lên mặt, cộc cằn đáp:

- Bị phá đám!

Rồi không báo trước cậu ta đấm một phát mạnh vào tường như thể tay không hề biết đau, nghiến răng:

- Càng nghĩ càng tức!

- Ai?

Ngôn Tử Minh có chút hiếu kì, không nghĩ có người phá hỏng chuyện tốt của Lý Chương xong mà vẫn an ổn cho tới giờ. Rốt cuộc ai có bản lĩnh khiến tính khí nóng nảy này phải nhịn? Lý Chương không tự giác hồi tưởng lại, hàng lông mày giãn ra, trả lời:

- Một nữ sinh xấu xí, mập ú và vô cùng đáng ghét với cái dáng vẻ giả vờ lãnh đạm, thanh cao.

Nghe xong, Tử Minh không còn lời nào để nhận xét cách miêu tả này. Cậu hỏi cái khác:

- Phá đám thế nào?

Lý Chương nhướng mày hồi tưởng rồi nhớ gì nói đó:

- Gặp ở thư viện. Một tên nhóc rảnh rỗi lo chuyện bao đồng. Trông không thuận mắt. Chưa kịp đánh, cô ta xuất hiện, kêu nhường đường. Lãnh đạm như tảng băng, nhặt sách lên rồi đi. À, còn kêu chú ý nội quy.

Nói rồi cậu ta quay sang nhìn Ngôn Tử Minh, thấy bạn mình cạn ngôn mà không hiểu. Thật ra, nếu hai người không phải bạn bè lâu năm thì với vài thông tin vụn vặt này, người ta chẳng hiểu vị học tra đây vừa nói cái gì đâu. Ngôn Tử Minh yên lặng nghĩ ngợi rồi ngắn gọn phân tích vấn đề:

- Nhìn qua, nữ sinh kia không có ý định xen vào. Tên nhóc nhân cơ hội mà thoát. Là muốn gây chú ý?

Lý Chương lắc đầu, nói:

- Thử rồi, không phải! Trước đó không có quen biết. Cô ta nhìn ra thân phận học sinh mới, cứ thế bỏ đi, tên không để lại.

Trong đầu Ngôn Tử Minh nghĩ đến một người, bất giác bật cười nói với Lý Chương:

- Không nghĩ cậu có ngày này.

Lý Chương đuối lí, chỉ có thể ra sức trừng mắt như muốn nhìn thủng người trước mặt. Sử dụng bạo lực với Ngôn Tử Minh không phải giải pháp. Bất chợt, một chai nước còn hơi lạnh ném về phía cậu ta kèm theo một ánh mắt như bảo rằng: "Đừng nhìn nữa! Uống nước hạ hỏa." Ngôn Tử Minh bình thản nhấc tai nghe, đeo vào tai. Còn Lý Chương mở nắp chai, dốc ngược chai nước, tu một hơi dài. Hết nửa chai. Tâm tình cậu nhẹ đi không ít.

Đang nắp chai, vừa ngẩng đầu lên, Lý Chương hơi ngừng động tác. Liền đó, Ngôn Tử Minh nhíu mày vì bị cậu ta bỏ tai nghe xuống. Lý Chương hất cằm, ném ánh mắt về phía cuối hành lang, nói:

- Là cô ta!

Ngôn Tử Minh liếc mắt theo. Trong đôi mắt, hình như có một tia nắng ấm vô tình rơi xuống thảo nguyên băng.