Đây Chốn Bình Yên

Chương 30




Lục Hàn Anh ngồi dưới tán cây, đắm mình trong cơn gió thoảng nhẹ và giai điệu bài hát dịu êm. Những bước chân dần tiến lại gần, cô không chú ý. Dồn dập. Vội vã. Một cái bóng mờ đổ xuống người Hàn Anh. Đồng thời, một bàn tay vươn ra muốn giật dây tai nghe xuống.

Pặp!

Rốt cuộc bị chặn lại.

- Làm vậy với người đang ngủ không được lịch sự đâu, bạn học Kiều.

Kiều Mẫn Nhi giật mình sửng sốt, sợ hãi nhìn Ngôn Tử Minh. Nửa phút trôi qua vẫn chưa hết rùng người. Thật lạnh, cũng thật nhẹ bẫng, giọng nói ấy bắt chẹt trái tim lo sợ của Kiều Mẫn Nhi.

Kì thực, đeo tai nghe cũng không phải hoàn toàn không nghe thấy. Lục Hàn Anh bị ồn, mở mắt xem có chuyện gì lại thấy Ngôn Tử Minh đang cản tay thư kí hội học sinh.

- Làm sao vậy? - Cô vừa hỏi vừa phủi quần đứng dậy.

Ngôn Tử Minh rất nhanh đã rút tay về bỏ túi quần. Kiều Mẫn Nhi bình ổn tâm trạng, hít sâu một hơi mới mở lời:

- Tôi muốn nói chuyện với cậu. Chúng ta ra chỗ khác đi.

Căn bản là cô gái nhỏ này không chịu nổi ánh nhìn lơ đãng sắc lạnh của chàng trai dựa cây phía sau. Trước không phát hiện ra Ngôn Tử Minh lại lãnh cảm đến vậy. Thật khác biệt so với chàng trai ấm áp, trầm tính đã trấn an cô hôm trước. Cô nhìn người đối diện chưa phản ứng gì có hơi sốt ruột. Vì Lục Hàn Anh còn lặng nghe, lông mi khẽ động, tầm mắt vu vơ rơi vào người Tử Minh.

Đằng xa, đám con trai chơi bóng rổ đang réo tên Ngôn Tử Minh:

- Này Tử Minh, ra đây đánh bóng!

Hàn Anh tắt nhạc trên điện thoại, tiện thể nhắc nhở:

- Cậu không được đi đâu đấy.

Ngôn Tử Minh nghe chừng khó hiểu, hỏi ngược lại:

- Cậu quản tôi à? - Nói câu này nhưng bằng chất giọng đầm ấm, êm êm với nụ cười như gió.

- Tùy cậu.

Đáp rồi Hàn Anh xoay người ra hiệu cho Kiều Mẫn Nhi đi thôi. Đằng sau, Tử Minh nhìn theo bóng lưng xa dần, liếc sang thư kí hội học sinh đồng thời thu lại ý cười. Cậu cảm giác được một chuyện phức tạp.

...

Trước lúc đi tìm Lục Hàn Anh, Kiều Mẫn Nhi vẫn còn ở phòng Hội đồng. Sự việc đánh nhau mấy hôm trước có Kiều Mẫn Nhi can dự và chịu chấn thương tâm lí, nên giáo viên cùng hội trưởng, hội phó sắp xếp hỏi thăm tình hình sức khỏe học sinh. Cô Hà Mỹ Hương động viên Kiều Mẫn Nhi rất nhiều, sau đó mới khuyên bảo nhẹ nhàng:

- Lần này em không sao là rất may mắn. Nhưng hành động bộc phát của em là vô cùng nguy hiểm. Việc em cần làm là báo cáo cho giám thị và giáo viên để các thầy cô can thiệp chứ em không thể xông vào một trận đánh nhau liều lĩnh như vậy. Em hiểu ý cô không, Mẫn Nhi?

Lâm Mộc Sơn và Vương Thành Hân chuyên chú nghe. Hai anh nhìn nhau gật đầu, cũng mong cô bé thư kí hiểu được. Nhưng Kiều Mẫn Nhi lại có vẻ chưa phục. Cô siết lấy gấu áo, ngẩng mặt hỏi:

- Cô ơi em không hiểu! Em làm vậy là sai nhưng tại sao Lục Hàn Anh cũng hành động tương tự lại không bị nhắc nhở? Em thấy... thấy cô còn rất tán dương bạn ấy!

Giáo viên Hà nghe vậy giật mình, chợt nhận ra có một sự cố chấp ở đây. Cô lại hạ giọng, ôn tồn:

- Em hiểu sai ý cô rồi. Kiều Mẫn Nhi, cô hi vọng một thành viên hội học sinh như em khi làm việc luôn đưa ra quyết định chính xác và tỉnh táo nhất, không thể tùy tiện hành xử. Còn về Lục Hàn Anh, cô đã nghe hội trưởng báo cáo, là hội trưởng nhờ em ấy can dự. Lâm Mộc Sơn biết phán đoán và hành động có mục đích, cô tin là vì Mộc Sơn biết Lục Hàn Anh giúp được gì đó nên mới nhờ cậy.

Kiều Mẫn Nhi cúi đầu, mím chặt môi, trong lòng nổi giông bão: "Hàn Anh?! Hàn Anh?! Lại là Hàn Anh!" Cô hít sâu, hết sức kiềm chế, nhẹ giọng nói:

- Em biết rồi ạ!

Hà Mỹ Hương nghe xong, nhìn hội trưởng, hội phó gật đầu.

- Vậy, chuyện này kết thúc ở đây!

Nói rồi cô rời khỏi phòng. Lâm Mộc Sơn nhận thấy tâm trạng Kiều Mẫn Nhi sa sút, anh lên tiếng an ủi:

- Không sao đâu! Giáo viên nhắc nhở là vì muốn tốt cho em thôi. Bạo lực học đường có hệ lụy rất xấu, không ai muốn em gặp rủi ro cả. Thế nên đừng buồn nhé!

Song Kiều Mẫn Nhi không phản ứng gì. Vương Thành Hân khoát tay nãy giờ bất ngờ tiếp lời hội trưởng, thuận thế đặt cằm lên vai người kia. Vì anh xem xong một màn này, hơi híp mắt. Giọng điệu lên xuống tự nhiên, hết thảy chỉ là ngẫu nhiên xen lời:

- Cậu nói tôi mới nhớ ra. Hàn Anh của chúng ta phải cận mặt tiếp xúc với đám học sinh nổi loạn, chẳng biết có gặp áp lực, nguy cơ nào không. Hình như cũng đáng lo đấy!

Lâm Mộc Sơn ngẫm nghĩ, nét mặt hơi ngưng trọng:

- Cậu nói không sai. Tôi sợ vụ việc vừa rồi đã gây ảnh hưởng không tốt tới em Lục.

- Vậy tôi với cậu sắp xếp đi xem em ấy, thế nào?

Vương Thành Hân đề xuất, Lâm Mộc Sơn tán thành. Còn Kiều Mẫn Nhi đã không nghe nổi nữa. Cô khó khăn mở miệng, hỏi một chuyện đã uất nghẹn từ lâu:

- Các anh có phải rất xem trọng Lục Hàn Anh đúng không?

Hội phó cười:

- Ừ!

- Bạn ấy làm việc hiệu quả rất tốt nhỉ?

- Không sai! - Vẫn là Thành Hân đáp.

Kiều Mẫn Nhi đột nhiên bật cười. Ngặt nghẽo. Giễu cợt. Cô nhìn hội phó đang ngồi trên bàn, lại vươn mình ra gác cằm lên hội trưởng, hết sức mỉa mai:

- Ha ha ha... Thật tiếc quá! Lục Hàn Anh chẳng phải người hội học sinh. Cái chức thư kí này em giữ mất rồi! Mọi người đừng ảo tưởng nữa!

Giỏi giang thì đã sao? Còn không phải chỉ là hư danh à? Suy cho cùng nếu không có gì xác thực trong tay thì nói đến mấy vẫn là vô dụng. Cô vẫn thắng!

Vương Thành Hân không gấp. Anh thản nhiên hỏi người trước ngực, chỉ dùng một câu cũng có thể đánh gục đối phương:

- Tôi nhớ không nhầm thì cô Hà từng bàn với cậu chuyện đưa Hàn Anh lên làm thư kí đúng không?

Đùng!

Một kích trúng đích.

Tức thì cô gái nhỏ ngẩng mạnh đầu. Một đôi mắt tròn to, đồng tử co rút. Làm sao... Sao có chuyện vô lí như thế được? Cô đang làm thư kí cơ mà! Không xảy ra sơ suất nào thì thay người giữa chừng thế nào được?! Kiều Mẫn Nhi không tin, nhất quyết không tin.

Thế nhưng cô không ngăn nổi cái gật đầu của Lâm Mộc Sơn.

- Đúng vậy! - Hội trưởng khẳng định. - Cô đã từng đề xuất việc này.

Sét đánh ngang tai!

Kiều Mẫn Nhi bần thần cả người, trong chốc lát đã bị rút cạn khí lực. Tai cô ù đi, cứ đinh ninh là mình nghe nhầm. Ý thức không tỉnh táo, Mẫn Nhi chẳng biết mình ra khỏi phòng thế nào, điên cuồng chạy đi đâu.

Sầm! Cửa đóng.

Lâm Mộc Sơn nghiêng cổ, tránh khỏi cái đầu xù nằm trên vai mình. Mỗi lần cậu ta nói, hơi thở phả ra làm tai anh thấy ngứa.

- Cậu cố tình kích thích em ấy làm gì?

Vương Thành Hân ngoan ngoãn ngửa người ra sau, cười cười:

- Cứ cầm mãi một li nước đầy mà không thể uống, cổ tay chịu không nổi rất nhanh sẽ hỏng khớp. Đổ bớt đi chẳng phải tốt hơn à?

- Dùng phương thức này có phải hơi quá đáng không?

- "Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng". Chúng ta chỉ nói sự thật, hơn nữa thuốc này Kiều Mẫn Nhi nhất định phải uống.

...

Lục Hàn Anh... Lục Hàn Anh... Lục Hàn Anh...

Cảm giác khi mình làm bất cứ chuyện gì nhưng đều có một cái tên xen vào đẩy tên mình xuống cuối là như thế nào? Ngỡ tưởng mình đã cố gắng rất nhiều thì sẽ được đền đáp, nào có phải. Thời khắc bản thân đã đi qua sóng gió, đó lại là lúc xuất hiện một kẻ vô cớ chen ngang ngáng đường vô cùng đáng ghét.

Mà đã ghét ai rồi thì chỉ sự tồn tại của người đó thôi cũng là nguyên nhân để bản thân ghét cay ghét đắng một người.

Thứ mình dốc hết tất cả giành lấy lại bị người khác dễ dàng đoạt đi... Có uất ức không? Có đố kị không?

Vô cùng ghen tị.

Sao lại may mắn như thế?

Sao lại dễ dàng thành công như thế?

Đến mức có cố gắng đến mấy cũng không thể theo kịp dấu chân của người ta trên sa mạc mù mịt gió cát.

Kiều Mẫn Nhi chạy đi trong hỗn loạn. Càng trốn chạy càng không thấy đường đi, chỉ càng tiến vào một nơi vô cùng tăm tối. Nơi mà chỉ cần bước tiếp là đã tự nhốt mình vào bóng đêm, rơi xuống vực sâu vô tận, mặc cho tiêu cực bao vây nhấn chìm.

Cô chạy mãi cho tới khi nhìn thấy Lục Hàn Anh trong giờ thể dục an tĩnh ngồi dựa mình dưới bóng cây và bị đôi mắt lạnh lẽo của Ngôn Tử Minh làm cho giật mình kinh hãi, sực tỉnh.