Đây Chốn Bình Yên

Chương 26: Sóng ngầm sâu trong lòng biển




Ngay mặt đường toạ lạc một căn biệt thự nhỏ, thiết kế đơn giản mà sang trọng. Từ ngoài cổng nhìn vào trong có thể thấy bóng dáng một người phụ nữ trung niên đang đi đi lại lại trước cửa. Trên khuôn mặt đôn hậu, khắc khổ lộ vẻ lo lắng, không yên. Bất chợt, két một tiếng, cổng bị đẩy ra. Người phụ nữ tức thì nhìn về phía người nọ, trái tim đang treo cao mới dần được hạ xuống:

– Cậu chủ, ông chủ vừa gọi điện thông báo lát sẽ về đây ạ!

Dứt lời, thân ảnh một cậu thanh niên đứng ngược sáng khựng lại. Ánh nắng dịu dàng, ấm áp tôn lên sườn mặt tinh tế. Nhưng trái ngược, trên gương mặt chỉ có thần sắc lạnh lùng cùng trầm ổn. Ngôn Tử Minh vừa đi tập thể dục về, nghe tin tức thì hơi nhíu mày. Cậu kéo cổ áo lau đi chút mồ hôi, đồng thời tản đi tia lạnh lùng nơi đáy mắt. Sau đó mới cất giọng trầm ấm như cũ trả lời:

– Con cảm ơn dì, dì Trần. Dì không cần lo, lát nữa dì xin nghỉ học giúp con ạ.

– Được! - Dì Trần gật đầu, trong lòng lại xót cho đứa nhỏ hiểu chuyện.

Sáng hôm đó, trong mảnh sân trước xuất hiện thêm một chiếc ô tô sang trọng, căn nhà vốn bình thường yên tĩnh lại có một trận ồn ào to nhỏ xáo trộn. Dì Trần đứng dưới nhà nghe tiếng động lớn trên lầu chỉ muốn chạy lên can ngăn. Nhưng dì không thể, cậu chủ đã nhiều lần căn dặn dì không cần có liên quan vào cơn giận của ông chủ. Vì thế, dì cứ thấp thỏm lo âu cả buổi trời.



Rầm! Tiếng cánh cửa bật tung đập mạnh vào tường. Dì Trần vội vàng chạy ra, thấy rõ cảnh tượng trước mắt liền sợ hãi tột độ. Ngôn Tử Minh vững vàng bước đi, ngay tức khắc bị ông chủ cầm roi quất vào lưng. Nháy mắt máu đã loang ra áo trắng như bao vết thương khác trên người. Ông chủ vô cùng giận dữ, quất một roi xuống sàn cảnh cáo:

– Thằng mất dạy! Mày dám rời đi à? Mày tưởng mẹ mày không dạy được mày thì không ai dạy nổi mày sao?

Ngôn Tử Minh vẫn luôn âm trầm, im lặng đột nhiên cười lạnh thành tiếng:

– Còn không phải nhờ ông ban cho hay sao?

Ông Ngôn giật mình vì đôi mắt xanh lam như đá quý đang găm chặt vào ông, trút lên ông toàn bộ âm u, lạnh lẽo. Đôi mắt ấy xinh đẹp ngàn vạn lần từng thuộc về một cố nhân. Ông Ngôn không kiềm chế được nhất thời giận run:

– Hỗn xược!

Một tiếng quát này chấm dứt cuộc bão giông vần vũ. Tiếng bước chân nặng nhọc nhanh chóng rời đi. Tiếng động cơ ô tô phóng vụt ra cổng rồi mất hút. Từng đợt âm thanh ồn ã kéo nhau bỏ đi, trả lại cho căn nhà chút bình yên còn sót lại. Có tiếng dì Trần xuýt xoa, lo lắng. Có âm giọng của Ngôn Tử Minh thanh lãnh, xa cách cắt ngang mây mù giắng đêm:

– Con không sao. Dì mang giúp con hộp thuốc lên phòng.

Dì Trần sụt sịt nghĩ, cậu chủ lại một mình chịu đựng rồi. Song, dì lau vội nước mắt, nhanh chân đi lấy đồ. Còn lại Ngôn Tử Minh đứng đó, đơn độc, thẳng tắp. Đôi đồng tử tinh xảo cẩn thận giấu dưới hàng mi rủ xuống, lặng lẽ, một mảnh ảm đạm, rét buốt.



Đừng có trông đợi, như một kẻ ngốc lạc giữa sa mạc chờ trời đổ mưa, vô vọng.

Cậu lặng lẽ lên phòng. Tựa một con sói hoang sau một hồi vùng vẫy vô ích, chỉ biết cuộn mình lại, độc lai độc vãng, ấp ủ vết thương chờ ngày thành sẹo.

Dì Trần cứ nghĩ cậu chủ lại khoá cửa ở trong phòng nhưng được một lúc, cậu chủ đã vội vàng đến trường. Thậm chí, cậu còn lấy chiếc motor quý báu hiếm khi sử dụng của mình ra dùng. Dì nhìn theo nghĩ, hẳn là chuyện này rất nghiêm trọng. Dì vừa nghĩ ngợi, đôi bàn tay đầy vết chai của dì vừa xoắn lại với nhau. Dì Trần làm việc cho nhà họ Ngôn ít nhiều cũng đã hơn hai mươi năm trời, từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cậu chủ dì đều chứng kiến, gắn bó. Là một tay dì nuôi lớn Ngôn Tử Minh. Từ lâu, dì Trần đã coi đứa bé chập chững theo đuôi dì như đứa con ruột. Mà đứa con bị đau đớn, sao dì có thể không đau?

Buổi chiều, cậu chủ phải đến bệnh viện khám. Vết thương hình như rất nặng, vì vậy dì Trần nhất quyết muốn đi theo. Dì kiên quyết một hồi khiến cậu chủ không thể cứng rắn từ chối được nữa, đã gật đầu. Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ thông báo kết quả. Vết thương của cậu chủ khá nghiêm trọng, cần phải điều trị cẩn thận nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng, sốt cao. Dì Trần chuyên chú lắng nghe căn dặn của bác sĩ, còn ghi chép lại vào quyển sổ nhỏ. Mà Ngôn Tử Minh ngồi bên cạnh, đầu cúi thấp, khoé miệng hơi mỉm cười. Cậu nói:

– Cảm ơn dì!

Về nhà chưa được bao lâu, cậu chủ lại chuẩn bị đến trường đón người như thường lệ. Cậu sợ muộn, chỉ kịp cầm điện thoại rồi vội ra ngoài. Mặc dù dì Trần không biết vị bạn học kia là ai, cũng chưa từng gặp mặt qua nhưng dì chắc chắn đó là một người đặc biệt, có thể khiến cậu chủ coi trọng, có được đãi ngộ đối xử khác biệt. Bởi vì mỗi lần đi đón người nọ, tâm tình cậu chủ lại phấn chấn, vui vẻ. Khi ấy, đôi mắt xanh lam sẽ trở nên sinh động như biển xanh rì rào sóng vỗ, hiền hoà, yên bình kì lạ. Nhưng hôm nay hình như cậu chủ không đón được người. Lúc về đến nhà, ánh mắt cậu chủ luôn trùng xuống.

Ngôn Tử Minh không biểu hiện quá nhiều tâm tư ra mặt, nhẹ nhàng nói với dì:

– Dì lấy giúp con hộp thuốc.

Nghe vậy, dì Tràn đâm lo. Hẳn là vì vội ra ngoài, miệng vết thương còn non lại rách ra rồi. Dì nhanh chóng mang dụng cụ y tế lên phòng cho cậu chủ, trước lúc đóng cửa có hỏi thăm:

– Tối nay cậu muốn ăn món gì để tôi làm, hay tôi nấu mấy món nhiều dinh dưỡng một chút nhé?

Ngôn Tử Minh hơi ngừng động tác, khoé môi vô thức nhích lên:

– Cảm ơn dì! Tối nay cháu ăn ở nhà bạn. Dì xong việc cứ nghỉ sớm đi.

Dì Trần không nói gì thêm, gật đầu một cái rồi xuống lầu.

Không lâu sau đó, ngôi nhà lặng lẽ tắt đèn.