Đây Chốn Bình Yên

Chương 22: Sáng tỏ




- Được rồi! - Thầy hiệu trưởng hắng giọng - Theo như nhà trường điều tra, chuyện này xuất phát từ hai phía. Cả hai em học sinh đều có lỗi cả.

- Con tôi thì có lỗi gì chứ? - Ông Bác hùng hổ phản đối - Các ông nhìn gương mặt nó mà bảo nó đánh người à?

Lý Chương nghe nhiều chối tai, cười khẩy:

- Con trai là đầu gấu có tiếng trong trường mà vẫn bênh vực mù quáng, đúng là cha nào con nấy mà. Chả trách... Chậc! Chậc!... Em cũng nói rõ rồi đấy thầy hiệu trưởng. Là Bách Nhật Tinh tìm đến em gây sự trước. Không chỉ một lần, cậu ta kéo đàn em chặn em nhiều lần, gây rối đến em, nhiều bạn học có thể làm chứng. Sự thật là như thế, thầy đừng vì lời đe doạ của phụ huynh mà không phân rõ trắng đen.

Bị động chạm đến, ông Bách quay ngoắt sang:

- Này cậu kia! Cậu đánh con trai tôi ra nông nỗi này còn có mặt mũi, có tư cách phê bình phụ huynh à? Cậu không có giáo dưỡng phải không?

Lý Chương trừng mắt, trong con ngươi nổi dậy từng đợt sóng ngầm phẫn nộ. Giáo dưỡng? Cậu không có giáo dưỡng, vậy con trai ông ta có sao? Dạy dỗ nên thằng con trai chuyên đi bắt nạt như thế thì ông ta có tư cách phán xét cậu sao? Nực cười!

Hiệu trưởng phất phất tay:

- Lý Chương, không được có thái độ hỗn hào với người lớn. Tôi còn chưa nhắc đến những vụ ồn ào của em từ lúc vào trường tới giờ đâu. Em cũng nên xem lại mình đi, đánh bạn như thế em có áy náy không?

Bách Nhật Tinh liếc Lý Chương cười trái khoáy, yên tâm núp mình dưới vỏ bọc nạn nhân.

- Thầy à! Em cũng là học sinh của thầy mà thầy lại không suy xét cho thấu đáo, đi thiên vị một cách trắng trợn như vậy không sợ... Mất luôn cái ghế hiệu trưởng sao?

- Em! - Hiệu trưởng đập bàn đứng dậy. Nếp nhăn trên trán xô nhau ép lại theo hàng lông mày nhíu chặt. Đôi mắt long sòng sọc đầy giận dữ. Thế mà dám uy hiếp đến cái ghế hiệu trưởng của thầy.

Cuộc tranh luận còn kéo dài và thêm gay gắt hơn nữa. Lục Hàn Anh đứng ngoài, lắc đầu thấy không ổn.

- Tôi nhắc lại lần nữa. - Hiệu trưởng tuyên bố - Vụ đánh nhau hôm nay phải do cả hai bên chịu trách nhiệm. Em Bách về viết bản kiểm điểm 5000 chữ cho tôi. Em Lý viết bản kiểm điểm 8000 chữ, sáng thứ hai đọc trước toàn trường, bị đình chỉ học ba ngày, đồng thời, phải đền bù tiền thuốc men cho nhà em Bách.

- Cái gì? - Lục Hàn Anh chỉ đứng ngoài nghe không khỏi buột miệng bất bình.

Lý Chương cười lạnh, không nói không rằng.

Ông Bách nhìn cậu bằng nửa con mắt:

- Thế còn tạm được!



Bách Nhật Tinh vui mừng ra mặt. Hiển nhiên kết quả này chỉ đem lại lợi ích cho nhà trường và nhà họ Bách, còn bao nhiêu lầm lỗi do Lý Chương gánh tất.

Ngay lúc này, hội trưởng Lâm Mộc Sơn và hội phó Vương Thành Hân gõ cửa. Lâm Mộc Sơn nói vọng vào:

- Quyết định như vậy em e là không ổn đâu, thưa thầy.

Thầy hiệu trưởng thấy học sinh ưu tú của trường thì dịu đi thái độ nóng nảy, hỏi:

- Mọi chuyện đã rõ ràng, các em nói không ổn chỗ nào?

Lâm Mộc Sơn rất bình tĩnh đưa ra lí lẽ:

- Thưa thầy, chuyện này trước đó bọn em đã điều tra. Quả thật là do Bách Nhật Tinh gây chuyện trước. Bạn học Bách đã nhiều lần tìm tới Lý Chương làm ra hành vi bạo lực học đường.

Ông Bách lập tức bác bỏ:

- Các cậu nói có chứng cứ không? Tùy tiện buông vài câu là buộc tội người khác như vậy à?

Vương Thành Hân không nhanh không chậm lấy ra một chiếc USB cắm vào máy tính. Trên màn hình hiện ra cảnh camera ghi lại. Lý Chương sau khi tan trường, bị Bách Nhật Tinh đem người chặn đường. Hai bên nói không quá mấy câu đã nhanh chóng xảy ra tranh chấp. Lý Chương ra tay sau, hơn nữa chỉ né đòn. Rất rõ ràng, Lý Chương là nạn nhân.

- Mời thầy và mọi người cùng xem.

Bách Nhật Tinh nhất thời thấy run rẩy, trong lòng lộp bộp lo lắng: "Rõ ràng... rõ ràng mình đã chọn góc khuất camera, hơn nữa khi đó camera đã hỏng... Sao có thể?" Ông Bách nghiêng người lườm con. Ngoài miệng, ông ta một mực phủ nhận chứng cứ:

- Chỉ một đoạn camera thì chứng tỏ cái gì? Hoàn toàn có thể là Lý Chương hẹn nó ra trước. Nó vì sợ hãi mà cầu cứu bạn bè. Dù sao thì nhìn đi, trong đó con tôi đã đánh người chưa? Cậu kia có bị thương không? Không hề. Các người còn muốn biện giải thế nào?

Đúng là khoảng thời gian đó Lý Chương không hề đánh nhau, đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ không để trên người mình xuất hiện thêm vết thương nào. Ai ngờ, ông Bách viện cớ này bao che cho cậu con trai.

Lâm Mộc Sơn đẩy gọng kính, giọng từ tốn song đầy kiên quyết:

- Thưa bác, hành vi của Lý Chương trong hoàn cảnh này được coi là tự vệ chính đáng. Còn con trai bác khi đã gọi người tới tức là đã mang ý gây gổ đánh nhau. Hành vi của bạn học Bách theo luật đều bị cấm.

- À à, tôi hiểu rồi. Các cậu là bao che cho thằng nhóc kia chứ gì? Con trai tôi gọi người để bảo vệ bản thân thì các người cho là nó cố ý gây bạo lực học đường? Mấy cậu hiểu đạo lí không vậy?

Vương Thành Hân tức thì đáp trả:

- Gặp rắc rối, bạn học Bách hoàn toàn có thể nói cho chúng cháu biết. Bọn cháu là người của hội học sinh sẽ báo cáo lên ban giám hiệu nhà trường. Hoặc bạn học có thể trực tiếp nói với thầy cô. Đằng này, bạn học Bách không ít lần kéo người tìm Lý Chương trước. Như vậy bác còn bảo con trai bác không đánh người sao? Bác à, là người lớn thì phải phân rõ trắng đen, đúng sai, không nên dung túng cho cái xấu, càng không nên làm gương xấu cho con cháu của mình.

- Cậu! Cậu!... Được lắm!...

Ông Bách nghẹn họng, hết chỉ tay rồi vung tay bực bội. Thầy hiệu trưởng đã bắt đầu thấy quyết định của mình quá vội vàng. Thức thời, thầy yêu cầu phụ huynh em Bách Nhật Tinh cẩn thận lời nói, sau đó lật lại sự việc lần nữa. Điều đáng nói là trong những cuộc ẩu đả của Bách Nhật Tinh, cậu ta đều không nhúng tay vào. Toàn do đàn em của cậu ta thực hiện các hành động trấn lột, bắt nạt. Camera ghi lại hình ảnh cùng lắm thì Bách Nhật Tinh chỉ xuất hiện trong đó và là người chứng kiến sự việc nhưng không báo cáo. Còn Lý Chương, chuyện cậu ta hẹn người tới đánh không ít người biết. Có chối đằng trời cũng không được, mà cậu còn chẳng định chối.

Ông Bách nói chắc nịch:

- Được, coi như nó giao du với đám đầu gấu, nhưng có bằng chứng gì chứng minh nó bạo lực học đường người khác không?

Lâm Mộc Sơn tìm kiếm ánh mắt của Vương Thành Hân, những điều phức tạp khó nói trong anh chỉ cần Vương Thành Hân nhìn vào đều có thể hiểu. Bằng chứng tất nhiên có, nhưng có điều... Vương Thành Hân hơi cúi đầu, nói nhỏ:

- Không cần lo. Sắp tới rồi.

- Ừ! - Lâm Mộc Sơn nhẹ giọng đáp.



Lục Hàn Anh tựa tường, nhìn giờ trên điện thoại rồi khẽ thở ra. Trong đầu cô vang vọng một giọng nói nam từ tính: "15 phút nữa, chờ tôi."

...

- Sao rồi? Mấy người không có bằng chứng xác thực đúng không? Nhưng tôi nói cho ông biết, ông hiệu trưởng, con trai tôi bị bạn học đánh là thật, chuyện nó có liên quan đến bạo lực học đường hay không chưa rõ ràng, các ông không có quyền buộc tội nó. Bồi thường vẫn phải bồi thường. Bằng không, tôi lôi chuyện này đem đi kiện.

- Phụ huynh em Bách à! - Hiệu trưởng cau mày nghiêm nghị - Ông muốn kiện cũng cần bằng chứng, tôi lại muốn xem kiện rồi con trai ông, gia đình ông rồi danh tiếng nhà họ Bách có thoát khỏi liên can không.

Mùi thuốc súng đã ngập đầy căn phòng.

- Không cần mất công chờ. Ở đây em có bằng chứng cụ thể mọi người cần. - Một chất giọng trầm ấm nam tính cất lên, lành lạnh đóng băng bầu không khí gay gắt nảy lửa.

Ngôn Tử Minh xuất hiện ở ngưỡng cửa, phía sau còn đem theo người. Lý Chương im lặng lúc lâu giờ mới bật cười một tiếng sảng khoái: "Người anh em, cuối cùng cũng tới rồi!" Ông Bách chạm phải tia nhìn sắc lạnh của nam sinh thì dấy lên lo lắng bất an trong lòng. Giống như là, đôi mắt kia sẽ xé rách lớp vỏ bọc ngụy trang sự thật. Ngôn Tử Minh bước vào trong, người đi đằng sau cậu làm Lâm Mộc Sơn rơi vào kinh ngạc:

- Kiều Mẫn Nhi?! Tôi còn tưởng sau chấn động tâm lí em ấy sẽ không xuất hiện.

Kiễu Mẫn Nhi khép nép đứng sau lưng Tử Minh, ánh nhìn yếu ớt của cô cứ chạm phải Bách Nhật Tinh là sẽ thu về hoảng sợ. Nhìn qua liền biết cơ bản mọi chuyện ra sao. Ngôn Tử Minh không nhiều lời, trực tiếp diễn giải mọi chuyện:

- Đây là bạn học Kiều Mẫn Nhi, một thành viên của hội học sinh. Khi Lý Chương và Bách Nhật Tinh xảy ra va chạm, bạn ấy là người trực tiếp can thiệp và chứng kiến.

Bách Nhật Tinh vội vàng cắt lời:

- Đúng rồi! Chính là cô ta! Cô ta đã bị Lý Chương đánh dập vào tường. Những ai có mặt ở đó đều có thể làm chứng. Này cô kia, tôi nói đúng không? Cô nói nhanh để mọi chuyện còn sáng tỏ.

Ánh mắt hắn ta như thể muốn gặm nát phản ứng của Kiều Mẫn Nhi. Đáng tiếc, sự đe doạ ngầm của cậu ta không có uy lực bằng một câu nói trầm thấp của Ngôn Tử Minh:

- Có phải hay không, cậu nói đi.

Kiều Mẫn Nhi được trấn an, chầm chậm kể:

- Bạn học Lý... không đánh em, nhờ bạn ấy em mới tránh được một đòn của Bách Nhật Tinh. Lý Chương đã cứu em, bạn ấy không có lỗi gì cả. Bách Nhật Tinh mới là người gây sự trước.

- Cô ta nói dối! - Bách Nhật Tinh như muốn gào lên.

- Em có thể khẳng định bạn Kiều Mẫn Nhi đang nói thật!

Mọi người đồng loạt nhìn Lục Hàn Anh vừa lên tiếng. Bách Nhật Tinh thấy cô đang nghim ánh mắt vào người mình thì không nhịn được rùng mình, run rẩy. Lục Hàn Anh tiếp lời:

- Bách Nhẩt Tinh không chỉ muốn đánh bạn Kiều, còn muốn đánh em. Ngoài ra, nguyên nhân khiến Lý Chương xuống tay với Bách Nhật Tinh là vì Bách Nhật Tinh đã buông lời lăng mạ đến Lý Chương.

- Cái gì? - Mọi người bao gồm cả Lý Chương đều kinh ngạc.

Lý Chương vẫn hoài nghi: "Cuộc đối thoại đó, Hàn Anh nghe thấy được sao?"

Biết chắc ông Bách sẽ đòi bằng chứng, Lục Hàn Anh tiếp lời:

- Trùng hợp khi đó, điện thoại của em đang ghi âm.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, phát một đoạn ghi âm:



Tiếng hét của Kiều Mẫn Nhi thất thanh vang lên. Kế đến, tiếng va đập vào tường và rồi là giọng của Bách Nhật Tinh.

- Thằng côn đồ còn muốn ra vẻ anh hùng.

- Thằng hèn! - Lý Chương đáp trả.

...

- Mày với tao chưa xong đâu! Cái thằng ăn bám bố mẹ!

- Mày đang tự chửi mày đấy, thằng hèn! - Tiếng Lý Chương cười lạnh.

- Thằng không có cha mẹ dạy dỗ!

...

Binh! Binh!... Bốp!... Chát!...

Rầm!

- Ư... A!... Chết tiệt!... Đ*t m* mày! Đánh nó cho tao! Thằng khốn kiếp, mày sẽ biết tay tao!

Một loạt âm thanh đánh nhau nối truyền.

- Dừng tay! - Lục Hàn Anh can ngăn.

- Đánh cả con nhỏ đó!...

Tiếp theo chỉ còn lại tiếng đánh nhau liên hồi, Bách Nhật Tinh không còn cất tiếng được nữa. Lục Hàn Anh vươn tay tắt điện thoại.

Chứng cứ đã rõ ràng.

Không chỉ thế, Ngôn Tử Minh còn đưa một số nạn nhân bị bắt nạt của Bách Nhật Tinh tới làm chứng. Bách Nhật Tinh không thể thoát tội. Còn Lý Chương, chuyện cậu ta có đánh nhau hay không được Lục Hàn Anh đảm bảo từ lúc cậu ta vào trường tới giờ vẫn chưa thật sự gây thương tích đến một ai.

Bách Nhật Tinh hết đường chối cãi, ông Bách không còn lí lẽ bao che cho con trai. Chuyện còn lại do nhà trường xử lí. Lý Chương qua chuyện này coi như trắng án.