Hai tiếng này lặp lại khiến Lý Chương sững sờ, vì đây là giọng con gái, một chất hơi trầm khó nhầm lẫn. Khóe miệng cậu ta giật giật, tâm trạng như bị bắt quả tang làm việc xấu vậy. Ngôn Tử Minh không nói, chỉ im lặng để đôi đồng tử xanh lam khắc lên hình ảnh của Lục Hàn Anh.
Sớm không đến, muộn không đến, Lục Hàn Anh chọn ngay lúc Lý Chương dứt lời nói xấu cô mà xuất hiện. Lời nói lên tới cổ đành nuốt lại vào trong.
Đây cũng chẳng phải lần đầu Lý Chương tỏ ra bất mãn điều gì trước mặt người cậu có thành kiến. Nhưng lần này lại khác, đó là Lục Hàn Anh người mà hôm qua mới giúp cậu. Lý Chương rơi vào sự hoang mang, chột dạ lạ lùng, không biết xử lí cảm xúc thế nào liền nổi giận vô cớ:
- Liên quan gì tới cô?
Hàn Anh hiện chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hành động vò tóc và ánh mắt oán trách của Lý Chương thu vào mắt cô càng thêm kì quái. "Cái gì vậy?" - Cô tự hỏi trong đầu, mình đã làm gì động chạm đến cậu ta sao?! Song, cô ngồi xuống ghế không để tâm nữa. Vừa lúc chuông reo. Trùng hợp ánh mắt của Ngôn Tử Minh và Lục Hàn Anh chạm nhau, hai người gật đầu ra ý chào. Sau đó, Hàn Anh rất nhanh đã chuẩn bị sách vở. Hiện giờ tinh thần của cô khá tỉnh táo, đôi mắt đen sáng thập phần tinh anh. Ngôn Tử Minh chủ động bắt chuyện:
- Trên đường đi có chuyện gì không?
Hàn Anh quay đầu nhìn cậu đầy kinh ngạc. Ngẫm lại vài giây cô bình thản đáp:
- Không có. Bạn học thắc mắc chuyện gì sao?
- Vì cậu không đi học sớm.
Ngôn Tử Minh đáp lại ánh nhìn của cô bằng một đôi mắt yên lặng điềm tĩnh, có ba phần ôn hòa lại không thiếu bảy phần thanh lãnh. Lục Hàn Anh hơi nghiêng đầu, trả lời:
- Thức nhiều tôi muốn ngủ bù nên dậy muộn. Mà sao bạn học khẳng định tôi thường tới trường sớm?
- Sáng tới thư viện vô tình biết được bạn học thường ở đó đọc sách khoảng ba mươi phút trước khi vào lớp.
- À. - Lục Hàn Anh bồi thêm câu - Tôi không nghĩ đám người hôm qua sẽ tới tìm người nhanh như vậy đâu.
Cũng tức là Lục Hàn Anh không bị chặn đường tính sổ rồi bằng cách nào đó thoát được và tới lớp muộn. Ngôn Tử Minh luôn dễ nói chuyện với người hiểu chuyện, tiếp lời:
- Nếu tìm được thì sao?
Nhớ lại tối qua cô cũng băn khoăn vấn đề này, song vì mệt mỏi liền ném hết mọi chuyện ra sau đầu, an tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu. Cô đáp:
- Tùy tình huống.
- Hình như cậu không lo lắng?!
- Lo chứ! Nhưng còn chưa biết chuyện thế nào tôi lười lo vội.
Ngôn Tử Minh không hỏi nữa, ngỡ tưởng cuộc nói chuyện dừng lại ở đây. Nhưng trong lòng Lục Hàn Anh còn một nghi vấn, không giấu gì cô cân nhắc rồi mới hỏi:
- Chuyện tôi có khả năng bị tấn công, bạn học sao lại quan tâm?
Ngay lúc đó lão sư bước vào, cả lớp đồng loạt đứng lên chào. Phải chăng Lục Hàn Anh hơi nhạy cảm mới thấy Ngôn Tử Minh hình như quan tâm cô nhanh quá mức rồi?! Có phải hay không chắc chỉ có Lý Chương bàn trên mới hiểu rõ. Cậu ta dựng tóc gáy vì tự dưng tảng băng bạn cậu ta nói hơi nhiều. Lục Hàn Anh ngồi xuống ghế, buông bỏ cảm giác kia, coi như vừa rồi cô chưa nói gì đi. Đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng nói:
- Quan tâm như vậy làm phiền đến Hàn Anh cậu sao?
Lại còn Hàn Anh...
Chính chủ được nhắc tới ngẩn ngơ một hồi rồi lắc đầu quay mặt đi. Không thấy biểu cảm của cô, người ta thường tưởng đấy là thái độ không bận tâm, là nét tính cách lãnh đạm, lạnh lùng.
Để ý chợt nhận ra vành tai người kia đang đỏ dần, nét cười trên mặt Ngôn Tử Minh muốn rộ lên.
Giải lao vừa bắt đầu, hội trưởng đã đích thân đến lớp tìm người khiến nhiều ánh mắt đổ dồn về. Tìm ai ư, đương nhiên là Lục Hàn Anh. Cô đứng dậy lặng lẽ ra ngoài, sau đó tới góc cửa sổ. Lâm Mộc Sơn rất áy náy:
- Xin lỗi em Lục! Danh sách này cần gấp, hết cách rồi anh mới làm phiền em. - Anh thấy băn khoăn liền nói thêm - Xong chuyện anh mời em đi uống nước, nhất định em Lục không được từ chối đâu đấy.
Lục Hàn Anh mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
- Không sao ạ. Trước khi vào lớp em sẽ mang tới cho anh.
- Cảm ơn! Cảm ơn em rất nhiều! Có em thật tốt!...
Lục Hàn Anh không nói gì thêm nhưng nhìn qua ánh mắt và nụ cười thì có thể thấy niềm vui đong đầy trong đó. Ngôn Tử Minh di dời ánh mắt, trong đầu cố lấp đi hình dáng đôi mắt rũ mi mềm mại với ánh nhìn rạng rỡ, hai má ửng hồng của người con gái nọ.
Từ lúc phát hiện, chỉ cần chạm nhẹ vào nơi mềm mại sâu thẳm trong Lục Hàn Anh, cô gái ấy sẽ dễ dàng ngượng ngùng, để lộ gương mặt hiếm ai được thấy, rất có thể lớp vỏ lãnh đạm sẽ bị xé rách. Một cái gì đấy dấy lên trong lòng chàng trai.
Rõ ràng Hàn Anh không sở hữu một gương mặt đẹp khiến ai cũng mê đắm; rõ ràng dáng người không thon gọn, gợi cảm; rõ ràng tính tình không dịu dàng hay cởi mởi; rõ ràng... rõ ràng cô là lớp sương mù ẩn ẩn hiện hiện, nhạt nhòa... cớ sao?! Ngôn Tử Minh nhíu mày, tâm không yên, tay cầm bút liền chọn một lèo đáp án hết trang đề tiếng Anh.
Thực không bình thường! Cậu chặt đứt nó.
Hàn Anh trở về chỗ ngồi, ngay lập tức cầm bút lên chuyên chú lập danh sách. Vô tình cục tẩy bị đánh rơi. Cô cúi đầu nhìn dưới chân bàn phát hiện cục tẩy rơi dưới chân Ngôn Tử Minh. Bàn tay đưa xuống định lấy, thế nào người bạn cùng bàn lại động chân đá đi, tẩy lăn đến gần bàn chỗ Lý Chương. Chen vào thì không tiện lắm, cô cất tiếng gọi:
- Bạn học.
...
Không ai trả lời, Lục Hàn Anh kiên nhẫn gọi:
- Ừm, bạn học Ngôn...
Ngôn Tử Minh vẫn không nhúc nhích. Cậu ấy là không nghe rõ cô gọi hay là cố tình phớt lờ? Lục Hàn Anh khó hiểu, nghĩ đến cục tẩy thì băn khoăn. Đột ngột, người bên cạnh quay sang làm cô thoáng giật mình.
- Cậu gọi tôi?
- Ừ.
Lục Hàn Anh gật đầu, nâng cặp mắt quan sát Ngôn Tử Minh. Hình như cậu ấy khó chịu, hàng lông mày nhíu lại rồi mặc dù giọng nói vẫn trầm ấm, vô cùng dễ nghe:
- Đừng gọi tôi là "bạn học". Chung chung như vậy tôi không biết cậu gọi ai. Tôi có tên mà.
A, ra là vì lí do này. Cô còn tưởng mình làm sai gì chứ. Lục Hàn Anh với biểu tình "đã hiểu rồi" trả lời:
- Được. Vậy bạn... à, Tử Minh, cậu giúp tôi nhặt cục tẩy dưới chân được không?
Hai tiếng "Tử Minh" thanh thuần, tinh túy phát ra như dòng suối nguyên thủy ẩn trong rừng sâu, chảy đến đoạn núi dốc thì thành thác nước đổ xuống tâm tình chàng trai, giúp ngọn lửa âm ỉ đáy lòng dễ chịu hơn nhiều. Ngôn Tử Minh cúi người nhặt cục tẩy đưa cho Lục Hàn Anh. Không hiểu sao sau đó tốc độ làm đề của cậu nhanh đến kinh ngạc.
...
- Sai số rồi. - Là giọng nói từ tính lơ đãng như mây lướt ngang trời.
Lục Hàn anh ngẩng đầu nhìn theo ngón tay Ngôn Tử Minh chỉ vào số liệu. Đúng là sai thật. Cô cảm khái thấy may mắn rồi khẽ cười, nói tiếng "cảm ơn". Một hồi Tử Minh lại mở lời:
- Tôi vẫn thắc mắc.
- Cậu nói đi.
Trang giấy lật sang bên kêu cái soạt.
- Hàn Anh cậu là người của hội học sinh?
- À, không hẳn như vậy. - Cô vừa viết vừa giải thích - Kiều Mẫn Nhi là thư kí, đây là vị trí của bạn ấy, một lần tham gia CLB vô tình bị gãy tay. Tôi hỗ trợ công việc hội học sinh vài hôm, mấy tuần tới bạn học Kiều đi học trở lại thì tôi hoàn trả, mỗi người mỗi việc không còn liên quan.
Ngôn Tử Minh buông một câu đánh giá:
- Làm việc không công, chưa chắc người khác biết ơn, khi không gặp họa.
Lục Hàn Anh nhất thời không biết nói gì. Cô chỉ thuật lại sự việc trong vài câu, cậu bạn thông minh tinh ý đã thẳng thắn chọc thủng lớp vỏ bên ngoài, suy luận tường tận nội tình bên trong. Đúng hết rồi, cô còn biết nói gì bây giờ? Hàn Anh cười trừ. Chắc cậu ta thấy cô ngốc lắm mới tình nguyện làm "từ thiện". Cô buông bút, đối diện với đôi mắt màu lam thanh lãnh chợt kinh ngạc. Không! Không có một chút ác ý hay coi thường.
- Không có lợi ích, cậu đâu cần phí công sức giúp đỡ hội trưởng. Là vì ngưỡng mộ anh ta?
Quan hệ giữa người với người dẫu tốt đẹp, tinh khiết thế nào cũng không thể buông bỏ hai chữ "lợi ích".
- Lợi ích thì có nha. - Giọng Lục Hàn Anh rất nhẹ, nụ cười càng thuần túy, nhẹ bổng như gió. - Hội trưởng mời tôi đi uống nước đó.
Một thoáng ngây ngẩn, niềm ngạc nhiên đáy mắt dần chuyển thành ôn nhu chưa bao giờ có.
Sẵn sàng cho đi nhưng khi nhận lại, dù chỉ được đền đáp một phần nhỏ bé thì cũng đã hài lòng mỉm cười thỏa mãn. Ừ, ngốc! Song, lại chính sự ngốc nghếch ấy khiến người ta lưu tâm, cất trong lòng.
Từ đâu, Lý Chương xuất hiện ném cho Hàn Anh một câu:
- Mập ú như cô uống nước cũng mập. Chi bằng đừng có uống!
Khắp người cậu ta toàn mồ hôi, trên cổ vắt chiếc khăn trắng, trong tay ôm quả bóng rổ ngang hông. Lý Chương vừa đánh bóng rổ về mặc mỗi áo thể thao ba lỗ. Thân người thoát khỏi chiếc áo đồng phục như được giải phóng hormone nam tính, đặc biệt nụ cười tươi rói vô cùng chói mắt như ánh nắng chói chang mùa hè gắt gao thu hút ánh nhìn. Cậu ta xuất hiện y rằng muốn đấu khẩu với Lục Hàn Anh. Mà Hàn Anh lần nào với Lý Chương cũng không nói quá năm câu. Cô đứng dậy cầm theo danh sách, lúc đi qua chỗ Lý Chương thì dừng lại. Hàn Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhếch môi cười:
- Không sai. Cơ thể của cậu rất đẹp được nhiều người thích, nhưng mùi cơ thể chưa chắc ai cũng thích đâu. Ít ra có tôi không ưa mùi mồ hôi của cậu.
Dứt lời Lục Hàn Anh rời đi. Lý Chương ngẩn người hồi lâu hiểu ra:
- Dám chê mình hôi ư?
Lý Chương tức giận, một mực không tin. Nhưng bán tin bán nghi, cậu ta vẫn kéo áo lên ngửi thử: "Làm gì có!"
Ngôn Tử Minh chạm phải ánh mắt Lý Chương nhìn mình, cậu đứng dậy mở cửa sổ cho gió lùa vào.
Anh em thế đấy!