- Nào! Vào đây!
- Hai tên nhóc con, võ miệng không tồi, đánh đấm cũng không tệ. Nhưng chúng mày cũng chỉ có thể vẻ vang huênh hoang tới đây thôi! Nhập viện mà chiêm nghiệm hậu quả của ngông cuồng chống đối đi, đám ranh con!...
- Phi! - Lý Chương khinh thường nhổ nước miếng, tiếp lời. - Bớt phí lời! Muốn đánh thì mau ra tay.
- Chúng bay, LÊN!
Cả hai phe lập tức muốn xông vào. Đột ngột:
Pí bo! Pí bo! Pí bo!.. Tiếng xe cảnh sát vang lên chói tai. Phút chốc, mọi thứ đều bất động. Rồi một giọng nói của nữ giới xé ngang tinh thần chiến đấu:
- Mau lên các chú cảnh sát! Ở đây có đánh nhau!
- M* kiếp! Con nhỏ đó... Anh em, bắt nó!
Trước mệnh lệnh này, Lý Chương muốn xông lên nhưng bị Ngôn Tử Minh cản lại. Tử Minh nhìn tên cầm đầu đám côn đồ, mặt lạnh nói một câu:
- Cảnh sát bảo vệ cô gái đó còn muốn bắt người, tự tìm chết!
Pằng!... Pằng!...
- Là tiếng súng! Chạy mau!
Chỉ một lát, con hẻm lại trở nên vắng vẻ. Mười tên côn đồ đã tẩu thoát trước. Lý Chương cả người ê ẩm, sức lực đột ngột bị rút sạch, vô lực khuỵ gối. Ngôn Tử Minh nhanh tay đỡ lấy. Nghe tiếng xe cảnh sát, Lý Chương nói với Tử Minh:
- Chạy đi!
- Không cần. - Đến bây giờ Ngôn Tử Minh mới mở miệng rồi cậu nhìn vào khoảng không, nói - Không còn ai, ra đi!
Lý Chương chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn theo. Đằng sau bức tường đối diện ẩn hiện thân ảnh của ai đó, có mái tóc dài.
- Lục Hàn Anh? - Cậu trố mắt kinh ngạc thốt lên.
Lục Hàn Anh bình thản lộ diện trong bóng tối. Khuôn mặt không biến sắc của cô đúng là làm người ta một phen thất kinh. Lý Chương chỉ chỉ ngón tay, vẻ không tin, hỏi:
- Sao lại là cô? Cảnh sát đâu?
Hàn Anh không định giải thích, trên tay cầm điện thoại hiện đang kết nối với chiếc loa mini. Cô tắt điện thoại, âm thanh chói tai của xe cảnh sát biến mất không dấu vết. Không gian im lìm tới mức nghe thấy tiếng thở. Lý Chương ngờ vực:
- Cảnh sát là giả, vậy tiếng súng?
Lục Hàn Anh vẫn không nói gì, trên mặt là biểu tình chợt nhớ ra, cô cúi người cầm hai chai nước bị bật nắp bỏ vào thùng rác ở dưới cột đèn. Dưới ánh đèn đường, Lý Chương nhận ra là nước gì liền tròn mắt:
- Coca?
- Là Coca và Mentos. - Ngôn Tử Minh bổ sung và lí giải - Bỏ một viên Mentos vào Coca, nắp chai lại. Bị xúc tác, khí Cacbon dioxide giải phóng, tống ra liên tục một lượng lớn bọt. Nghe qua thì, âm thanh của nó giống tiếng súng.
- Chỉ cần là nước có ga thì đều tạo ra phản ứng. - Hàn Anh tiếp lời - Nhưng mà như cậu nói, tôi muốn tạo ra tiếng súng. Để tiếng súng chân thật phải là nước Coca, vì thế trên người tôi bây giờ chẳng còn một xu nào. Đường bọc quanh kẹo Mentos đại khái cần 5 phút để tan, từ đó có thể canh thời gian.
Lục Hàn Anh đang ám chỉ mình đã mất tiền bạc và thời gian trên người hai học sinh mới. Ngôn Tử Minh đương nhiên hiểu.
- Tính chuẩn!
Câu này Tử Minh dành cho Hàn Anh. Cô chỉ cười vu vơ. Lý Chương liền nhếch miệng coi thường:
- Xí! Ba cái trò con nít! Ai cần cô nhiều chuyện xen vào?
Lục Hàn Anh cau mày, khoác cặp lên, trong đầu bình luận: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Vẫn ăn nói chẳng ra làm sao!" Không thèm bận tâm nữa, cô xoay người rời đi. Chưa được mấy bước, đằng sau lại vang lên giọng của Lý Chương:
- Này cô! Cứ vậy mà đi à?
- Chuyện gì?
Hàn Anh hơi nghiêng đầu hỏi lại. Lý Chương quay mặt đi, phần lớn trọng lượng cơ thể đều trụ trên người Ngôn Tử Minh. Cậu ta nói, ngữ điệu mất đi mấy phần hùng hổ:
- Giúp rồi thì giúp cho trót chứ!
...
Lục Hàn Anh lười nói nhiều với cậu ta. Cô liếc sang Ngôn Tử Minh mặt không biểu tình, chỉ có thể thở dài rồi xốc lại tinh thần. Mở điện thoại xem giờ, Hàn Anh bất ngờ lên tiếng:
- Đi!
- Đi đâu? - Lý Chương hỏi.
- Về nhà tôi. - Cô đáp, đầu không ngoảnh lại.
...
Cạch! Tiếng cửa mở...
Trong nhà bếp, một người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị bàn ăn, nghe thấy giọng của con gái trên môi liền nở nụ cười. Khuôn mặt ẩn hiện sương gió vì thế trở nên ôn nhu, hiền hòa, tôn lên đôi mắt lấp lánh yêu thương mà ngôn ngữ thông thường không tả hết được. Mẹ của Lục Hàn Anh rảo bước ra phòng khách, đáp lại:
- Con gái, về rồi à? Sao về muộn vậy con?
Lục Hàn Anh có gọi điện cho mẹ khoảng hơn một tiếng trước bảo sắp về. Nhưng niềm nghi hoặc không lấn áp được sự mừng rỡ, mong mỏi trong lòng một người mẹ.
Bà ngừng đột ngột khi thấy trong nhà không chỉ có riêng con gái mình. Ở cửa hiện lên hai thanh niên dáng người cao ráo, khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, quan trọng hơn là hai cậu này mặc đồng phục giống con gái bà và trên người có vết thương. Lục Hàn Anh thấy mẹ ngạc nhiên thì giải thích:
- Mẹ, đây là bạn cùng lớp với con. Tình cờ con gặp trên đường. Hiệu thuốc giờ đã đóng cửa, cũng không còn tiền nên con đưa về nhà, được không mẹ?
Mẹ cô còn chưa phản ứng, Ngôn Tử Minh và Lý Chương đã rất lễ độ, cúi người đồng thời, đồng thanh cất lời:
- Cháu chào bác!