Ngày 21 tháng 9 năm XXXVIII
Hóa ra Estelle có trùng ngày sinh nhật với tôi.
Tin được không, tôi đã mười ba tuổi rồi đấy.
Hai năm trôi qua nhanh như một cơn gió khiến tôi không khỏi nghĩ rằng vì đây là thế giới trong tiểu thuyết nên có khi thời gian trôi nhanh hơn bình thường.
Trong khoảng thời gian này chẳng có gì đáng chú ý xảy ra cả, ngoại trừ việc tôi được bổ nhiệm làm chân chạy việc cho bà chủ tiệm bánh ngọt gần nhà nên thường có thêm đồ ăn vặt để nhâm nhi và hai người bạn mới để tám chuyện, Aurelia vẫn tiếp tục công việc có vẻ nhàm chán của cô bé ở nhà thờ thủ đô. Chuyện to lớn nhất có lẽ là Elisa đã được một gia đình tử tước sống ở ngoại ô nhận nuôi và cô bé luôn luôn gửi thư cho chúng tôi để kể về cuộc sống của mình ở nhà mới.
"Chúc mừng sinh nhật Estelle!!"– Lũ nhóc năm ấy-giờ không còn loắt choắt như hồi đó nữa mà đã dần trở thành những cô cậu thiếu niên–gào rõ to bài ca chúc mừng sinh nhật trong một buổi tối mùa thu gió mát trăng thanh. Chẳng để cho tôi kịp làm gì, ngay khi những ngọn nến nhỏ bị thổi tắt, tụi nhóc đã ào lên cắt bánh rồi ồn ào chia phần cho nhau.
"Của Estelle đây, phần to nhất nhé!"– Aurelia vui vẻ nói to rồi đưa cho tôi miếng bánh phủ socola thơm lừng do chính cô bé tự vào bếp làm. Gần đây Aurelia luôn trong trạng thái hạnh phúc vì nhà trẻ có thêm vài nhóc tì cần người chăm sóc, cô Wellstone thì bận rộn với công việc kinh doanh đồ thủ công và điều đó đồng nghĩa với việc cậu ấy có thể gác lại việc đến đền thờ để ở nhà làm nhiệm vụ trông trẻ.
"Được rồi, cảm ơn mọi người rất nhiều."– Đội trên đầu cái mũ sắc màu làm từ giấy và gắn vài bông hoa nhỏ, tôi đang ăn mừng sinh nhật tuổi mười ba cho Estelle và cũng là sinh nhật tuổi hai mươi hai của chính mình. Thành thực mà nói thì tôi không thích ngày sinh nhật cho lắm, từ hồi nhỏ cũng chẳng được tổ chức nên tôi vốn đã quen với việc coi cái ngày trọng đại trong năm này là ngày bình thường. Lớn lên rồi thì lại thấy phiền.
Nhưng mà vì lũ nhóc đáng yêu, nên tôi đành gác lại cái sự khó ở của mình vậy.
"Mở quà đi nào!!"–Đám trẻ lại reo lên ầm ĩ rồi vỗ tay thúc giục tôi mở quà. Tôi thở dài một hơi rồi giơ tay đầu hàng và bước tới góc phòng nơi đang để chồng chất những hộp giấy to nhỏ màu sắc.
Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật, và cũng là lần đầu tôi được tặng nhiều quà như vậy.
Cảm giác được đón sinh nhật cùng bạn bè hóa ra là như thế này.
Nếu có mặt ở đây, hẳn là em sẽ vui lắm nhỉ, Estelle?
Cô bé ở phòng đối diện, Mathilda, kém chúng tôi hai tuổi và là con gái của cô Wellstone cùng người chồng đã mất vì bạo bệnh vào bảy năm trước, tặng cho tôi một cái váy đầm có hình hoa đậu biếc vì cô bé nghĩ rằng nó sẽ hợp với màu mắt của tôi. Anh em sinh đôi Sam và Sean, con của bác chủ tiệm bánh ngọt mà tôi đang làm thêm thì tặng hai chiếc vòng tay có họa tiết ngôi sao.
Quà của cô hiệu trưởng Wellstone là sợi dây chuyền có đính đá màu xanh dương được cô chú thích là đá quý fake mà mẹ tặng cô hồi nhỏ. Quà của Aurelia là một cuốn sổ nhỏ mới tinh mà có lẽ cô bé dã dành dụm tiền thưởng để mua tặng tôi.
"Tớ biết Estelle thích vẽ, nên đã mua cuốn sổ này cho cậu đó!"– Cô bé híp đôi mắt xanh lấp lánh rồi cười thật tươi–"Từ giờ cậu không cần vẽ lên tường phòng nữa nhé!"
"Siêu siêu cảm động luôn, Aurelia tuyệt vời quá!"–Tôi sắp hết giấy viết nhật ký và giờ đã có ngay một cuốn sổ mới, còn gì vui mừng hơn nữa chứ?
"Đây nè, quà của mình! Một cái nơ kẹp tóc siêu đẹp đó nha!"–Là quà của cậu bé tên Sebastian, bằng tuổi tôi, người đã sớm được nhận vào đội kỵ sĩ thủ đô và sẽ gia nhập khóa huấn luyện vào tháng Mười tới.
Sebastian trông gầy gò và nhỏ con nên ban đầu thằng nhóc đã bị từ chối mấy lần khi gửi đơn đăng ký tham gia huấn luyện.
Chẳng biết tại sao lần này lại được duyệt nữa, có lẽ người ta bị cảm động bởi tinh thần nhiệt huyết của cậu nhóc này rồi cũng nên.
"Cảm ơn nhé Ses. Mình sẽ gửi quà sinh nhật tới doanh trại huấn luyện cho cậu nha."– Vì sinh nhật của Sebastian là vào tháng Mười Hai, cho nên lúc đó chúng tôi chỉ có thể gửi thư chúc mừng chứ không còn được tổ chức như thế này nữa rồi.
Rất lâu sau này, ở trong lâu đài hoàng gia, khi vô tình lướt qua nhau, sẽ có người nói với tôi: "Xin chào công tước Klaine."
Và tôi sẽ đáp lại rằng: "Thời tiết hôm nay thật đẹp phải không, đại tướng quân?"
Người lãnh đạo cả đội quân của đế chế Windermere chẳng còn loắt choắt như hồi đó nữa, sẽ mỉm cười với tôi mà nói–"Mừng là cậu vẫn sống tốt, Estelle."
"Cậu thích cuộc sống này chứ, Sebastian?"
"Tớ thích những ngày chúng ta còn ở trại trẻ hơn."