[Trang đính kèm ảnh]
Ngày 2 tháng 5 năm XXXV
Thật khó để thuyết phục bản thân chấp nhận cái thực tại trước mắt khi thức dậy vào mỗi buổi sáng.
Chẳng có ai là hoàn hảo, kể cả Đức mẹ Wellstone.
Vậy mà đã được ba tháng.
Thời gian cứ nhàm chán nữa trôi qua và tôi luôn luôn mất khoảng năm phút mỗi sáng để lấy lại tinh thần, tiện thể xác nhận rằng bản thân vẫn đang mắc kẹt trong một cái thế giới nào đó vừa lạ vừa quen.
Hừm, tôi không muốn nói tôi đã thực sự mong muốn rằng đây là một thế giới lạ hoắc đâu.
Trong mấy tháng qua tôi biết được thêm khá nhiều khuôn mặt mới, và dần dần quen với việc phải diễn tả cảm xúc của mình giống như một đứa trẻ con mười tuổi thực thụ.
Cô Hiệu trưởng Wellstone có vẻ khá dịu dàng và thực sự yêu quý đám trẻ trong trại, cũng may là không có đứa nào thuộc thành phần ngỗ nghịch bất trị. Hàng ngày cô sẽ phân công việc làm cho từng đứa một, còn mình thì tiếp những vị quý tộc hiếm muộn muốn nhận con nuôi và giới thiệu cho họ đặc điểm của những đứa trẻ trong trại.
Vì những đứa trẻ đáng yêu hay cô hiệu trưởng ơn đức tựa thánh mẫu cùng vài người làm giúp cũng cần tiền để sống như bao người bình thường khác, và số tiền xin trợ cấp từ lãnh chúa của vùng hay từ các quý tộc hảo tâm không thể đủ để nuôi từng ấy miệng ăn. Thế nên những đứa trẻ khỏe mạnh lanh lợi như tôi và Aurelia đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Đây có được coi là bóc lột sức lao động của trẻ em không nhỉ?
"Hôm nay cậu được phân công đi đâu vậy, Aurelia?"
Tôi đánh tiếng hỏi cho có lệ vì cô bé Aurelia trông có vẻ buồn bã, và hai đứa đã giữ cái bầu không khí im ắng này cũng phải hơn hai mươi phút rồi.
"Lại là đền thờ."– Aurelia đáp lại tôi bằng giọng lí nhí như sắp khóc vậy. Chuyện là bắt đầu từ sinh nhật mười tuổi của Aurelia, hiệu trưởng Wellstone luôn luôn sắp xếp cho cô bé tới đền thờ để học việc, tiện thể giúp đỡ vài chuyện vặt vãnh cho các thần quan ở đó. Và mọi người thì chẳng chịu nói cho cô bé biết lý do của việc ấy.
Vì sao nhỉ? Tôi tự hỏi.
Well, tỉnh lại đi Mei, mày biết lý do mà.
Ừ, chính xác thì tôi có lẽ là đứa duy nhất biết về lý do vì sao Aurelia luôn luôn được đặc cách xếp tới học việc ở đền thờ mà không cần nghe lỏm người lớn nói chuyện.
Ở thế giới này, con người sinh ra đều có Thần lực, một thứ sức mạnh thần thánh gì đó mà người ta tin là có tác dụng vận hành mọi thứ trong cơ thể, có lẽ giống như máu vậy. Nhưng chỉ có một số ít người có thể sử dụng được nó, những người này sẽ được gửi tới các đền thờ để trở thành thần quan, hay linh mục.
Nghe không vui lắm, nhưng mà nhiều tiền nhiều danh vọng.
Thần lực có khả năng chữa lành bệnh tật, ít nhất thì mọi người ở đây đều tin như vậy, thế nên về cơ bản thì thần quan giống như là bác sĩ đa khoa vậy. Nhưng có thể sử dụng thần lực để chữa bệnh hay ban phát điềm lành thì là đặc quyền riêng của Đại thần quan, tức là người đứng đầu đền thờ, được kính trọng ngang hàng với lãnh chúa.
Người thứ hai là Thánh nữ, sứ giả truyền tin, hòm thư di động của các vị thần. Thánh nữ được tin là người con gái sở hữu Thần lực tinh khiết hay cái quỷ gì đó đại loại vậy, và những người như vậy thường rất hiếm thấy. Thế nên sự xuất hiện của một Thánh nữ thường được coi là điềm lành, ngôi sao hi vọng cho cả vương quốc, đôi khi là cả đại lục.
Và vì Windermere là đế chế to nhất trong cái đại lục này, thế nên một Thánh nữ xuất hiện và được đào tạo trong đền thờ thủ đô ở đây thường sở hữu quyền lực ngang hàng với hoàng đế. Vì thật không may là cả cái đại lục này rất mê tín, thế nên đối với họ, vương quốc sập thì còn có người xây lại, chứ Thánh nữ mà xảy ra mệnh hệ gì thì chẳng biết nói sao với Thần linh.
Còn một chuyện nữa là, đền thờ nào có thể tìm ra hay khai phá Thần lực cho một Thánh nữ thì danh tiếng, uy tín lẫn tiền bạc sẽ tăng lên chóng mặt. Thế nên có thể dễ dàng thấy rằng cô hiệu trưởng Wellstone lẫn vị Đại thần quan ở đền thờ thủ đô có vẻ đang sốt sắng lắm.
Và, Aurelia sẽ trở thành Thánh nữ của đế quốc này vào năm mười sáu tuổi.
Chỉ vài năm nữa thôi, cô bé này sẽ trở thành đại diện cho Công Lý và Điềm Lành của cả một đại lục rộng lớn, là niềm tự hào của cả Windermere chứ chẳng riêng gì cô hiệu trưởng Wellstone nữa.
"Tớ muốn được đi treo vòng hoa cùng Estelle cơ!"–Aurelia kêu lên đầy bức bối, cô bé có lẽ chưa thể thích ứng nổi với cái guồng quay công việc nhàm chán trong đền thờ.
Mà cũng đúng, ánh sáng nhỏ Aurelia thích hợp với việc chạy nhảy chiếu sáng cho thế giới bên ngoài hơn.
"Đừng buồn Aurelia, cố gắng lên và rồi sau này cậu sẽ không phải thấy hối hận về những chuyện đó đâu."
Vì sao tôi biết ấy à?
Bí mật.