Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đầu Xuân - Tui Phải Giảm Xuống Còn 40 Kg

Chương 55




Trần Tịch sợ bị nhìn ra chỗ khác thường, đi ra ngoài mà không dám thẳng lưng, cũng may dọc đường đi không gặp ai. Lý Tử Khâm và Hoàng Tinh ngồi ghế lái phụ cũng không để ý, hai người lên xe là lái vụt đi, Trần Tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lệnh Tân nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, ánh mắt ý bảo "Anh đã nói là không nhìn ra mà", cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ mặc kệ anh.

Lý Tử Khâm nhìn anh từ gương chiếu hậu, trêu: "Má, ông đi du học mấy năm mà lớn lối quá ha? Gặp anh em cũng không lên tiếng chào hỏi à? Làm gì mà mãi mới thò mặt xuống thế? Biết thế đã không đến đón!"

Hoàng Tinh thấy Trần Tịch đỏ mặt qua gương chiếu hậu, áy náy mà lại không nhìn họ, vỗ đầu cậu ta một cái, mắng: "Anh thì lớn lối ha chờ mấy phút cũng không được à? Thế sao anh không chào hỏi anh em mình đi?"

Lý Tử Khâm rụt cổ xin tha: "Ai da đừng đánh, anh đang lái xe mà! Anh sai anh sai, đùa thôi, nhiều năm không gặp lại anh em ấy mà, muốn gặp quá chứ sao! Ông nói đúng không Lệnh Tân? Ông cũng muốn nhanh gặp tôi đúng không!"

Lúc này Hạ Lệnh Tân mới chậm rãi mở miệng: "Không, dăm bữa nửa tháng gọi video, chẳng có gì muốn gặp."

Lý Tử Khâm:... Hóa ra bị qua cầu rút ván là cảm giác này.

Cậu ta uy hiếp Hạ Lệnh Tân: "Ông tin tôi tố cáo ông không?"

Hạ Lệnh Tân tựa vào người Trần Tịch, mặc kệ cậu phản đối ôm hông cậu, một tay vuốt ve cánh tay mềm mại, như là tìm được món đồ chơi mới, chẳng sao cả: "Tùy ông." Trần Tịch đỏ mặt giùng giằng muốn tách khỏi Hạ Lệnh Tân, ở trước mặt người khác chim chuột chẳng ra làm sao cả.

Lý Tử Khâm không tin, "tố cáo" hành vi phạm tội của anh: "Tiểu Tịch Tịch, cậu biết không? Tên biến thái Hạ Lệnh Tân này đi rồi là ép tớ và Chương Khải ngày nào cũng phải báo tin tức của cậu, còn muốn cách hai ngày chụp ảnh của cậu, mà không để bị cậu phát hiện. Hồi lớp 12 có một lần quên gửi, hơn hai giờ sáng cậu ta gọi điện thoại mắng, tức chết mà! Mình biến thái thì thôi, làm tớ và Chương Khải cũng giống tên biến thái, mỗi ngày vắt hết óc lén lút chụp hình của cậu... a vợ ơi anh đối em là một mảnh lòng son, chụp ảnh tiểu Tịch Tịch chỉ là chăm sóc hộ anh em thôi, em đừng hiểu lầm đó... ồ đúng rồi, tiểu Tịch Tịch yên tâm đi, tớ xóa hết ảnh của cậu rồi. Lệnh Tân tên biến thái này mỗi lần tớ gửi ảnh xong là ép tớ xóa đi, độc chiếm ghê quá đấy..." 

Hoàng Tinh biết Lý Tử Khâm từng chụp ảnh Trần Tịch. Lúc trước cô phát hiện ra, cậu ta cứ năn nỉ cô không nói cho Trần Tịch mãi, cô lại thoáng đoán được tại sao cậu ta phải chụp ảnh. Sau đó Lý Tử Khâm cứ hay đến bắt chuyện với cô, sau đó lại theo đuổi cô. Giờ phút này nghe Lý Tử Khâm kể chi tiết, cô cũng chỉ lườm cậu ta, hừ: "Anh dám có ý với Trần Tịch thử xem?"



Lý Tử Khâm đột nhiên cảm thấy gáy lành lạnh, Hạ Lệnh Tân ở đằng sau mặt không biến sắc nhìn cậu ta, hai người không hẹn mà cùng nhớ đến lời trêu đùa của cậu ta lúc mới quen Trần Tịch. Cậu ta ngượng ngùng cười: "Không dám không dám."

Trần Tịch trung tâm đề tài lại không biết có chuyện gì, vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Biết Lý Tử Khâm và Chương Khải nói chuyện của mình cho Hạ Lệnh Tân, nhưng cậu lại không ngờ ngày nào anh cũng biết tin về mình. Cậu không có cảm giác bị mạo phạm, ngược lại cảm thấy lòng vô cùng ngọt ngào, biết mấy năm này Hạ Lệnh Tân chưa từng quên mình làm cho cậu nháy mắt rất có cảm giác an toàn, lòng kiên định vô cùng. Vì thế cậu nghiêm túc cảm ơn Lý Tử Khâm: "Cảm ơn cậu nha Tử Khâm, còn Chương Khải nữa, làm phiền các cậu, ngại quá."

Lý Tử Khâm cạn lời: "... Không phải chứ tiểu Tịch Tịch, cậu xin lỗi cái gì? Cậu nghe mà không thấy tức hả?" Hoàng Tinh đỡ trán, làm bộ không biết kẻ ngốc này.

Hạ Lệnh Tân cong khóe môi, ngữ khí ẩn chứa mấy phần đắc ý: "Cục cưng nhà tôi biện minh cho tôi, có sao không?" Trần Tịch đỏ mặt lườm anh một cái, "Cục cưng" gì đó sao ở ngoài cũng gọi thế. Anh mỉm cười cầm tay cậu lên hôn.


Nghe vậy Lý Tử Khâm hầm hừ liếc nhìn gương chiếu hậu bất cẩn thấy cảnh này: "... Hai ông đủ rồi đấy, làm gì thế, ai mà không có cục cưng? Em nói đúng không cục cưng?" Hoàng Tinh im lặng không đáp.

Lý Tử Khâm liếc nhìn Hoàng Tinh: "Cục cưng? Vợ ơi? A Tinh? Nữ vương? Ai da làm gì mà lại bơ anh thế? Chúng ta cũng đáp trả, làm như cả thế giới có mỗi cậu ta có người yêu ấy!" Ngữ khí khó chịu thật sự.

Hoàng Tinh lườm cậu ta, dạy dỗ: "Ai là cục cưng của tên ngốc nhà anh? Anh là trẻ con mẫu giáo à? Tập trung lái xe cho em, đừng có mà hết nhìn Đông rồi nhìn Tây!" Lý Tử Khâm ấm ức "A" một tiếng, im lặng thành thật lái xe.


Trần Tịch ở đằng sau mím môi cười không ngừng, mỗi lần đi cùng đôi hoan hỉ oan gia Lý Tử Khâm Hoàng Tinh cũng có thể làm cho cậu thả lỏng, sau khi thả lỏng là cực kỳ hâm mộ và cô đơn. Cậu quay đầu nhìn Hạ Lệnh Tân, bây giờ anh đã về, cậu không cần hâm mộ người khác nữa.

Hạ Lệnh Tân vẫn nhìn cậu, thấy cậu quay đầu nhìn mình, đoán được cậu đang nghĩ gì, lòng mềm nhũn. Mấy năm trước cục cưng của anh nhìn người khác ngọt ngào mà mình thì lại cô đơn như vậy. Anh hôn má cậu, khẽ dỗ dành: "Về sau chúng ta mỗi ngày ngọt ngào để bù lại mấy năm nay." Trần Tịch cười cong mắt, khẽ gật đầu một cái.