Dấu Vết Của Quá Khứ

Chương 8: Kế hoạch chia rẽ




Bà Triệu Hà - mẹ của An Thanh Phong - đang ngồi uống trà trên chiếc sô pha giữa căn phòng khách sang trọng.

Người trợ lý thân tín ngồi đối diện, thông báo cho bà được biết: "Đúng là gần đây cậu chủ đang qua lại với một nữ sinh học cùng trường."

Triệu Hà gật đầu tiếp nhận thông tin, hỏi thêm: "Gia cảnh con bé đó như thế nào?"

Người trợ lý đáp ngay: "Ba mẹ cô ta có một cửa hàng quy mô nhỏ. Mức sống cao hơn mức trung bình không nhiều."

Triệu Hà đặt tách trà xuống bàn kính trước mặt, nhếch môi cười khinh bỉ: "Loại người đó chỉ làm con đĩa hút máu thôi, chẳng có giá trị gì."

Buồn cười thay, Triệu Hà chính là kiểu phụ nữ mà bà đang nói đến. Trước khi lấy người chồng hiện tại - chủ tịch Dương Vạn Lý, bà chỉ là một người thuộc tầng lớp trung lưu.

Câu chuyện đã xảy ra cách đây mười ba năm, trong tiệm ăn nhỏ của hai vợ chồng An Thiện Vương bỗng xuất hiện một vị khách ăn mặc sang trọng tương phản với không gian bình dân xung quanh. Mượn cớ thức ăn ngon hợp khẩu vị, chủ tịch Dương thường xuyên lui đến. An Thiện Vương không ngờ rằng, chỉ vài tháng sau, người vợ đầu ấp tay gối của mình sẽ bỏ đi theo vị khách quen đó.



Sau khi tái hôn, Triệu Hà một bước lên mây, chạm đến đỉnh cao của sự tung túc. Bà nhận thức được rằng, những kẻ thuộc tầng lớp thấp hơn luôn nhăm nhe đến tài sản của những người lắm tiền như Dương Vạn Lý, hòng đổi đời. Thế nên, Triệu Hà không muốn bất kỳ một ai lợi dụng con trai bà để nuôi tham vọng trèo cao.

Cũng vì sự việc năm xưa, Triệu Hà phản bội chồng mình dan díu với người đàn ông khác, An Thanh Phong rất ghét mẹ ruột bởi sự không chung thủy trong hôn nhân của bà. Tuy nhiên, tiền của cha dượng thì anh vẫn sử dụng. Triệu Hà vẫn thường mỉa mai, anh là đứa con có hiếu nửa mùa.

Khi ly dị, chồng cũ của bà đã cố ra sức giành quyền nuôi con nhưng không thể thắng nổi quyền lực của Dương Vạn Lý.

Chủ tịch Dương vốn không thể có con, từ lâu đã có ý định nhận một đứa con nuôi, chi bằng chọn luôn con riêng của vợ. Ông cũng sắp xếp để An Thiện Vương phải chuyển đến sinh sống ở một thành phố khác.

Từ lúc nhỏ, An Thanh Phong đã toát ra khí chất bất phàm, tài giỏi hơn người. Do đó, Dương Vạn Lý rất ưng, đối xử với anh như con ruột.

"Vậy chúng ta nên làm thế nào đây ạ? Có nên cho ông chủ biết chuyện này không?"

"Để làm gì chứ? Ông ấy chẳng quan tâm đến xuất thân của con dâu đâu." - Triệu Hà biết rõ, bởi nếu Dương Vạn Lý đặt nặng vấn đề đó thì ông đã không chọn bà làm vợ. - "Chúng ta phải tự xử lý vụ việc này thôi."

"Phải làm thế nào, thưa bà chủ?"

"Tôi đang suy nghĩ." - Triệu Hà trầm ngâm.



"Biết đâu cậu chủ chỉ nông nổi nhất thời, vui chơi qua đường thôi thì sao ạ?" - Người trợ lý nêu ý kiến.

"Không có đâu. Tôi biết rõ tính cách con trai mình. Thứ mà An Thanh Phong coi trọng nhất là lòng chung thủy. Nó sẽ không đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn đâu." - Triệu Hà cau mày, dáng vẻ đăm chiêu. - "Cậu hãy tiếp tục theo dõi chúng nó. Tôi sẽ từ từ tìm cách ly gián."

Tin tức hẹn hò với An Thanh Phong nhanh chóng lan khắp Đại học Minh Châu khiến Tô Hân Nghiên trở thành nhân vật được mọi người săn đón và chú ý. Đột nhiên có nhiều người đối xử tốt và muốn kết thân khiến cô có cảm giác choáng ngợp.

Thì ra cuộc sống của người có địa vị cũng không thoải mái cho lắm, lúc nào cũng phải nghe những lời xu nịnh, Tô Hân Nghiên cảm thán trong lòng, cô đã không lường trước được mọi chuyện sẽ thành ra thế này.

"Gần đây mọi người đối xử với em khác quá. Những người vốn dĩ rất thân thiết đột nhiên giữ khoảng cách và khách sáo quá mức. Còn những người không quen không biết chẳng hiểu từ đâu cứ chạy đến bắt quàng làm họ." - Tô Hân Nghiên tâm sự khi An Thanh Phong chở cô về nhà.

"Chuyện thường tình thôi mà. Từ từ rồi em sẽ quen." - Anh an ủi cô. - "Điều kiện lúc trước của anh cũng không tốt như bây giờ nên anh có thể hiểu được một phần nào đó vì sao họ lại hành động như vậy."

"Em biết chuyện này không có gì là lạ. Nhưng bọn họ không cảm thấy làm thế rất kỳ cục à? Nói thẳng ra là khá phiền phức." - Tô Hân Nghiên phàn nàn, bỗng cô nhận ra con đường trước mặt không phải lối dẫn về nhà mình. - "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Em phát hiện rồi à? Đây là một bất ngờ đấy." - An Thanh Phong cười nói.

Chiếc Mazda màu cam dừng bánh trong bãi đỗ xe của một công ty giải trí. Sau khi đưa bạn gái bước vào thang máy, bấm thẳng lên tầng mười hai, An Thanh Phong chậm rãi nói: "Em từng kể ước mơ của em là được trở thành một vũ công chuyên nghiệp, đúng chứ? Hôm nay anh sẽ giúp em biến điều đó thành hiện thực."

"Anh nói thật ạ?" - Tô Hân Nghiên vô cùng ngạc nhiên.

Khi cả hai cùng bước vào một căn phòng, cô nhận ra những người đang có mặt đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới giải trí. Nếu nhận được sự hậu thuẫn của bọn họ, con đường trở thành ngôi sao nhất định sẽ thênh thang rộng mở.

"Đúng là em đã nói muốn trở thành một vũ công, nhưng em chưa từng nghĩ anh sẽ làm thế này." - Tô Hân Nghiên vẫn chưa hết bối rối.

"Đừng lo lắng. Em hoàn toàn xứng đáng mà." - An Thanh Phong mỉm cười, nắm lấy hai bên vai của cô khẽ đẩy về phía trước. - "Những người này muốn biết năng lực của em đến đâu. Hân Nghiên, chứng minh cho họ thấy tài năng của em đi."

"Khá thật đấy! Còn muốn nâng đỡ cho con bé đó nữa cơ à?" - Triệu Hà tức giận sau khi nghe người trợ lý thông báo sự việc.

"Như thế có gì không tốt ạ? Nếu cô ta trở thành vũ công nổi tiếng thì chẳng phải sẽ xứng đôi với cậu chủ hay sao?" - Người trợ lý nhẹ giọng hỏi.

"Nói năng vớ vẩn. Vẫn là để cô ta cậy vào tiền bạc và quyền lực của chúng ta mà được à?" - Triệu Hà day day thái dương, nhắm mắt lại suy tính trước khi khoé môi hiện lên một nụ cười nham hiểm. - "Tôi đã nghĩ ra rồi. Chúng ta sẽ lợi dụng ý tốt đó của An Thanh Phong để thực hiện kế hoạch."