Dấu Vết Của Quá Khứ

Chương 39: Cuộc Điện Thoại




“Là An Thanh Phong mới đúng chứ.” - Tô Hân Nghiên sửa lại.

Một khoảng im lặng kéo dài. Cô định cúp máy thì bên kia lại lên tiếng: “Đúng thế. Xin lỗi vì đã lừa em.”

“Không phải sai lầm nào cũng chỉ cần nói xin lỗi là xong chuyện đâu.” - Tô Hân Nghiên đanh giọng.

“Anh biết. Có những sự thật rất khó chấp nhận.”

“Không. Tôi đã chấp nhận hiện thực này rồi. Những điều liên quan đến anh còn có thể kinh khủng hơn thế nữa mà.”

“Em bình tĩnh nghe anh nói nhé?”

“Cứ nói đi.” - Cô lạnh lùng đáp.

“Bây giờ anh sẽ nói thật với em tất cả mọi chuyện. Đầu tiên là về cái chết giả, chắc cảnh sát đã điều tra ra rồi nhỉ?”



“Phải. Tôn Kiến Thâm đã kể rõ với tôi rồi.”

“Còn một chuyện, anh nghĩ họ không biết được đâu, em được tuyển làm người giúp việc cho nhà anh không phải là ngẫu nhiên.”

“Cáo già như anh làm gì có chuyện ngẫu nhiên.” - Tô Hân Nghiên mỉa mai.

“Em không nói chuyện tử tế với anh được à? Cứ phải châm chọc anh như thế sao?” - Trương Hạo Hiên buồn bực. - “Mà thôi cũng được, nếu làm vậy khiến em thoải mái hơn.”

Hắn nói tiếp: “Khi định mệnh sắp đặt để anh gặp lại em, anh đã cho rằng mình là người đàn ông bao dung, sẵn lòng bỏ qua những lỗi lầm trước đây của em. Nhung sau đó anh mới biết, bản thân anh mới là người cần được em tha thứ.”

“Anh gọi đến chỉ để tâm sự như vậy thôi à?” - Tô Hân Nghiên bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Không phải. Anh chỉ muốn báo là anh đang chuẩn bị trốn sang nước ngoài, và anh mong em sẽ đi cùng anh.”

“Anh bị điên à?” - Tô Hân Nghiên không tin được là hắn dám đề nghị như vậy.

“Anh biết là vấn đề này hiện tại hơi khó chấp nhận. Nhưng em thử suy nghĩ lại đi, nếu anh đơn thuần là Trương Hạo Hiên thì em chắc chắn sẽ đồng ý đúng không?”

“Đừng có nếu với tôi.” - Tô Hân Nghiên nổi nóng. - “Anh là An Thanh Phong, điều đó sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi được. Anh tưởng chỉ cần thay đổi gương mặt và làm giả giấy tờ là có thể xoá sạch quá khứ à?”

“Chẳng phải chính em đã bảo sẽ quên hết quá khứ hay sao?” - Trương Hạo Hiên ra sức thuyết phục. - “Thử nghĩ mà xem, giả sử như thân phận của anh không bị bại lộ thì chúng ta hoàn toàn có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi, chỉ cần anh và em đừng nhớ đến những chuyện cũ đã qua nữa.”



“Phải. Đúng là tôi đã nói như thế, đúng là tôi đã quyết định gạt bỏ hết hận thù với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ quên đi những gì anh đã làm, hay có thể tiếp tục ở bên cạnh anh như thể anh là một người khác.” - Tô Hân Nghiên nói một cách dứt khoát. - “Đừng mơ mộng viễn vông nữa.”

“Anh đã cố gắng bù đắp cho em rồi mà.” - Trương Hạo Hiên bào chữa.

“Những chuyện này đều do anh gây ra thì anh phải có trách nhiệm sửa sai chứ. Anh nói cứ như anh đang làm thiện nguyện ấy nhỉ?” - Tô Hân Nghiên không chấp nhận nổi kiểu lý luận của hắn.

“Ý anh không phải thế…” - Trương Hạo Hiên chưa kịp nói hết câu thì cô đã bực bội cúp máy. Ít phút sau, cô mới chợt nghĩ, nếu khi nãy cô báo cho cảnh sát về cuộc gọi của Trương Hạo Hiên, có lẽ họ sẽ dò được sóng điện thoại và lần ra địa điểm hắn đang lẩn trốn.

Tô Hân Nghiên thử gọi lại vài lần nhưng đều không kết nối được, có khi Trương Hạo Hiên đã nhanh tay vứt số liên lạc này rồi. Thôi kệ vậy, cô thầm nghĩ, chắc cảnh sát sẽ có cách khác để tìm được hắn.

Trương Hạo Hiên bước trên đường với trang phục che chắn kỹ lưỡng và giữ dáng đi khoan thai để tránh không bị chú ý. Các phương tiện truyền thông đã phát lệnh truy nã hắn từ nửa tiếng trước. Theo kế hoạch ban đầu, hắn sẽ trở về nhà đón Tô Hân Nghiên cùng trốn ra nước ngoài, nhưng lúc này, có lẽ hắn đành phải từ bỏ giấc mơ đó.

Hắn tạt vào một quán nét để theo dõi tình hình cuộc điều tra. Tin tức trên mạng cho thấy quy trình làm việc của cảnh sát vẫn giống hệt như cũ, không khác gì những vụ truy nã mà Dương Vạn Lý từng giúp đàn em bỏ trốn. Hắn vẫn còn nhớ cách thức mà cha dượng đã dùng để đối phó với cơ quan chức năng, nếu thuận buồm xuôi gió, khả năng hắn tẩu thoát thành công là rất cao.

Bất chợt, hắn lướt thấy một bài viết với tựa đề: “Gửi Trương Hạo Hiên/ An Thanh Phong”, ảnh minh hoạ đính kèm là tấm hình chụp mặt tiền căn biệt thự của hắn.

“Cái gì đây?” - Tôn Kiến Thâm cũng vừa nhìn thấy bài viết, anh nhấp vào xem nội dung.

[Gửi Trương Hạo Hiên/ An Thanh Phong.

Chắc mày đã biết người đang ở bên trong ngôi biệt thự này là ai, và cũng đã đoán được tao là ai.

Nếu muốn người phụ nữ của mày được an toàn, đến gặp tao tại địa điểm ngày 12/8 bảy năm trước.

Đừng trông chờ vào cảnh sát. Bọn chúng có thể bảo vệ cô ta một thời gian nhưng không thể kè kè bên cạnh cô ta suốt đời.]

Đọc xong, Tôn Kiến Thâm vô cùng bực tức: “Dám coi thường cảnh sát đến thế luôn cơ à? Tất nhiên là không cần bám theo cô ấy cả đời rồi, vì hắn sẽ nhanh chóng bị tóm cổ thôi.”

Anh liên lạc với Trình Viễn để hỏi thăm tiến triển vụ truy lùng tên đầu sỏ. Trình Viễn uể oải đáp: “Không khả quan lắm. Bọn chúng hành động không để lại chút dấu vết nào. Có vài đối tượng khả nghi nhưng không có bằng chứng buộc tội.”

“Ngày 12/8 bảy năm trước An Thanh Phong đã ở đâu? Chúng ta có thể đến đó phục kích.” - Tôn Kiến Thâm nêu ý kiến.

“Chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, có lẽ khó lòng điều tra ra được.” - Trình Viễn không lạc quan nổi trước tình hình hiện tại.

Bình Đại Thạch đã cho người đăng bài viết lên mạng bằng một tài khoản ăn cắp. Xác xuất Trương Hạo Hiên đọc được không cao và gã cũng không chắc liệu hắn ta có sẵn sàng liều mạng vì người mình yêu hay không.

Kế hoạch kiểu “ôm cây đợi thỏ” thế này, nếu không phải vì hết cách, Bình Đại Thạch cũng không muốn dùng. Tuy nhiên, gã có cảm giác lần này nhất định sẽ thành công.