Dấu Vết Của Quá Khứ

Chương 35: Chân Tướng




Bình Đại Thạch đứng ở góc đường quan sát người người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc trước cửa tiệm ăn. Gã đã khá vất vả mới tìm được địa chỉ hiện tại của ông ta.

Sau khi bị thế lực của Dương Vạn Lý đuổi khỏi thành phố B, An Thiện Vương đã dọn đến tỉnh A mở một tiệm ăn kiếm sống qua ngày. Nhiều năm qua, cửa hàng mang lại cho ông ta một mức thu nhập khấm khá và ổn định.

“Đúng là người có bản lĩnh thì ở đâu cũng làm nên chuyện.” - Bình Đại Thạch đã nhận xét như thế.

Lúc này trời còn sớm, nhân viên tiệm ăn vẫn chưa có mặt. Chờ thêm ít lâu, một nam thanh niên trẻ tuổi mặc áo thun màu be xuất hiện. An Thiện Vương dụi tắt điếu thuốc, ném nó xuống đất rồi cùng cậu ta bắt đầu sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị đón khách.

Bình Đại Thạch thong thả tản bộ dọc vỉa hè, đến trước cửa tiệm ăn, gã giả vờ cúi xuống buộc dây giày, nhặt mẩu thuốc lá cho vào túi nhựa.

Khi biết được tin bên dưới ngôi mộ của An Thanh Phong hoàn toàn trống rỗng, Bình Đại Thạch liền hiểu ra hắn ta đã giả chết. Gã hạ lệnh cho tên đàn em tìm kiếm vết máu còn sót lại ở khu vực Nhiếp Cao tấn công Trương Hạo Hiên.

“Cái tên A Long này, nếu không phải hắn đã bị bắt thì nhất định phải phạt thật nặng mới đáng tội.” - Bình Đại Thạch vô cùng bực bội nhưng đồng thời cũng có chút phấn khích bởi thông tin này đã phần nào xác nhận suy đoán của gã.



Bình Đại Thạch mang mẩu thuốc lá có nước bọt của An Thiện Vương và mẫu đất dính máu của Trương Hạo Hiên lấy từ tỉnh E đến một phòng xét nghiệm tư nhân, sau đó kiên nhẫn ngồi đợi kết quả.

Tôn Kiến Thâm vừa được Trình Viễn kể lại sự việc trưởng làng Thiên Hoa giúp An Thanh Phong ngụy tạo cái chết giả.

“A Long vẫn không chịu khai ra kẻ đứng sau hắn là ai. Có người tiến hành đào mộ trước chúng ta, chứng tỏ bọn chúng cũng đang truy lùng An Thanh Phong.” - Trình Viễn nói qua điện thoại, giọng điệu khẩn trương.

“Cậu hãy tiếp tục điều tra về kẻ đó, tôi sẽ cố gắng tìm thấy An Thanh Phong sớm nhất có thể.” - Tôn Kiến Thâm đáp.

“Đã có manh mối gì chưa?” - Trình Viễn hỏi.

“Theo lời khai của Tô Hân Nghiên thì trước đây Trương Hạo Hiên và An Thanh Phong từng có quen biết nhưng đã lâu không còn liên lạc. Tôi đang kiểm tra tính xác thực của thông tin này. Nếu có phát hiện mới, tôi sẽ liên lạc với cậu.” - Tôn Kiến Thâm trả lời rồi cúp máy. Hiện tại, anh đang ở trong Sở Cảnh sát Tỉnh D chờ kết quả xét nghiệm từ mẫu tóc của Trương Hạo Hiên.

Kỹ thuật viên cầm tờ kết quả bước ra khỏi phòng, Tôn Kiến Thâm sốt ruột nhào đến hỏi: “Thế nào? Tôi đoán có đúng không?”

“Suy đoán của anh rất chính xác. ADN của những sợi tóc này trùng khớp với ADN của An Thanh Phong.”

Bên chỗ Bình Đại Thạch, gã cũng vừa nhận được kết quả: chủ nhân của hai mẫu ADN được xác định có quan hệ huyết thống cha con. Gã không cho rằng An Thiện Vương còn đứa con trai nào khác ngoài An Thanh Phong.

Bình Đại Thạch cười lớn, sau đó điên tiết vò nát tờ giấy trong tay: “Khá lắm! Thằng oắt con dám xỏ mũi mình suốt bốn năm trời.”

Tên đàn em ngồi đợi trong xe, nhìn sắc mặt của gã, không cần hỏi cũng đoán được kết quả xét nghiệm. Vừa ngồi vào ghế, Bình Đại Thạch đã quát to: “Đi tìm và tóm cổ tên Trương Hạo Hiên đó ngay lập tức. À không, phải gọi là An Thanh Phong chứ. Ta muốn bắt hắn phải trả giá vì dám chơi khăm Bình Đại Thạch này.”



“Sao cơ? Trương Hạo Hiên chính là An Thanh Phong ư?” - Trinh Viễn khá bất ngờ trước phát hiện này nhưng ngay sau đó liền cảm thấy đây chính là lời giải thích hợp lý nhất. An Thanh Phong bị A Long trừ khử vào bốn năm trước, một năm sau thì Trương Hạo Hiên bắt đầu nổi tiếng. Quá khứ của tay hoạ sĩ là một bí ẩn, chưa từng có ai biết được thông tin chính xác.

“Đúng vậy. Sau khi giả chết và thay đổi thân phận, hắn đã lột xác thành hoạ sĩ danh tiếng Trương Hạo Hiên. May mắn dựa vào tài vẽ tranh, một điều mà ít người biết về An Thanh Phong, hắn lại trở nên giàu có một lần nữa. Đúng là người có mệnh phú quý trời ban mà.” - Cảnh sát Tôn cảm thán.

“Chúng ta có mẫu ADN của hắn tại nhà Tiền Vinh, đã đủ căn cứ để bắt người rồi.” - Trình Viễn nói.

“Phải. Tôi đang trên đường đến chỗ hắn đây.” - Tôn Kiến Thâm đáp.

Trương Hạo Hiên vừa trở về nhà. Người vệ sĩ đứng gác báo lại với hắn lúc nãy có cảnh sát đến gặp Tô Hân Nghiên. Hắn hỏi: “Bọn họ đã nói chuyện gì thế?”

“Tôi không biết.” - Anh chàng vệ sĩ lắc đầu. - “Nhưng trước khi người cảnh sát ra về, cô giúp việc có lên phòng ông chủ một lát rồi quay xuống đưa cho anh ta một thứ gì đó.”

“Thứ gì cơ?” - Trương Hạo Hiên cảm thấy hơi lo lắng.

“Tôi không nhìn rõ. Nó có vẻ rất bé.”

Rất bé ư? Cảnh sát cần thứ bé nhỏ gì trong phòng của mình? Lẽ nào là tóc? Trương Hạo Hiên dần mất bình tĩnh, mồ hôi túa ra trên trán. Hắn nhớ lại cách đây nhiều năm, cảnh sát thành phố B đã thu mẫu ADN của hắn để phục vụ cho công tác điều tra vụ Tập Đoàn, có lẽ họ vẫn còn lưu giữ nó trong hệ thống.

Đúng lúc này, Tô Hân Nghiên từ trong bếp bước ra: “Chào anh, có cần tôi chuẩn bị gì không?”

“Lúc nãy có cảnh sát đến tìm à?” - Trương Hạo Hiên hỏi, cố đè nén cơn hoảng loạn trong lòng.

“Phải. Chỉ là xác nhận lại một vài thông tin liên quan đến vụ Nhiếp Cao thôi.” - Tô Hân Nghiên nói dối theo lời dặn của Tôn Kiến Thâm.

“Thế cô đã vào phòng tôi để lấy thứ gì?”

“Chuyện này… Không có gì đâu.” - Tô Hân Nghiên hơi lúng túng, cô nhận ra mình quên nhờ anh chàng vệ sĩ giữ bí mật.

“Sao có thể không có gì được? Thứ cô lấy là tóc của tôi phải không?” - Trương Hạo Hiên xẵng giọng.

“Ph… Phải. Việc gì anh phải căng thẳng như thế? Nếu không làm chuyện gì khuất tất thì đâu cần phải sợ.” - Tô Hân Nghiên cảm thấy ông chủ của cô thật sự đang che giấu uẩn khúc nào đấy.

Trương Hạo Hiên sững sờ, đứng bất động tại chỗ, dường như không còn nghe thấy lời cô nói. Suy nghĩ trong đầu hắn rối bời, từng chút một nhận thức được kết cục không thể tránh khỏi của bản thân.