Sau hơn một tiếng nằm trong phòng phẫu thuật, Trương Hạo Hiên được chuyển sang khu nội trú. Vết thương của anh không nguy hiểm đến tính mạng.
“Bác sĩ bảo nhát dao chỉ đâm trúng phần mềm, sau khi được xử lý đã không còn gì đáng lo ngại. Anh nằm theo dõi khoảng một tuần chờ cắt chỉ là có thể xuất viện.” - Tô Hân Nghiên thuật lại những gì đã được thông báo trước đó.
“Vậy thì yên tâm rồi.” - Trương Hạo Hiên nói. - “Xem như có lý do chính đáng để nghỉ ngơi. Mà cô không sao đấy chứ?”
Khi Nhiếp Cao hướng mũi dao về phía Tô Hân Nghiên, Trương Hạo Hiên đã đẩy cô sang một bên và đỡ thay nhát dao đó. Cô nói: “Chỉ là té ngã một chút thôi mà. Anh bị dao đâm trúng mới đáng lo chứ.”
“À, tôi cứ sợ mình mạnh tay quá.”
“Thật là… Anh cứ phải nghĩ cho người khác như thế ư?”
“Có gì không tốt đâu. Chẳng phải lúc nhỏ tất cả chúng ta đều được dạy là phải biết quan tâm đến người khác sao?” - Trương Hạo Hiên cười nói.
“Cũng đúng.” - Tô Hân Nghiên bị lập luận của anh thuyết phục. - “Xem ra tôi lại nợ anh thêm một chuyện nữa rồi.”
“Sao cô nhắc đến chuyện nợ nần mãi thế, cứ thoải mái đi.” - Trương Hạo Hiên nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Hựu Hựu Tiêu Nham
3. Tìm Được Điều Đã Mất
4. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh
=====================================
“Sao làm vậy được chứ? Có ơn là phải trả, chúng ta cũng được dạy như thế mà.” - Tô Hân Nghiên cãi lại.
“Cô đang dùng lập luận của tôi đấy à? Thôi được, thế thì nhờ cô chăm sóc tôi thật tốt trong khoảng thời gian này vậy.” - Trương Hạo Hiên nói.
“Đó vốn là chuyện người giúp việc phải làm mà. Không tính! Nếu có việc gì khác cần giúp đỡ thì anh cứ nói với tôi.” - Mặc dù vậy, Tô Hân Nghiên cũng không biết có điều gì Trương Hạo Hiên không thể làm mà cô lại làm được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có một chuyện, tôi muốn cô làm giúp, không biết ý cô thế nào?”
“Anh cứ nói đi, nếu làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” - Tô Hân Nghiên đáp.
“Làm bạn gái tôi, em thấy sao?” - Trương Hạo Hiên nói.
Trước đề nghị này, Tô Hân Nghiên vô cùng bất ngờ. Tuy cô không nhận thấy điểm xấu nào ở Trương Hạo Hiên nhưng kinh nghiệm từ cuộc tình trước với An Thanh Phong nhắc nhở cô không nên chấp nhận bước vào mối quan hệ yêu đương với một người quen biết chưa đủ lâu. Hơn nữa, cô cũng đã xác thực được suy đoán ban đầu của mình, không phải tự dưng mà anh lại đối xử tốt với cô quá mức cần thiết như thế.
Thấy Tô Hân Nghiên đứng sững người không đáp, Trương Hạo Hiên nói thêm: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất đặc biệt rồi. Nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa hiểu gì về đối phương cả và bản thân em cũng chưa thể quên được mối thù với An Thanh Phong. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, quá khứ đã nằm lại phía sau, chúng ta cũng đã tiếp xúc được một thời gian. Anh nghĩ lúc này chính là thời điểm thích hợp. Tất nhiên, anh giúp đỡ em là vì em xứng đáng, đừng xem đó là điều kiện buộc em phải đồng ý.”
Câu nói cuối cùng của anh khiến Tô Hân Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đáp: “Về vấn đề này, tôi không có lý do gì để phản đối, nhưng có thể cho tôi thêm vài tháng suy nghĩ có được không?”
Vài tháng có lẽ là một khoảng thời gian dài đối với Trương Hạo Hiên, nhưng anh vẫn vui vẻ trả lời: “Được thôi.”
Ngay lúc đó, Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm bước vào. Sau khi chào hỏi, Trương Hạo Hiên nói với Tôn Kiến Thâm: “Tôi không hiểu nổi vì sao ngày hôm trước anh vừa bị bắn mà qua hôm sau vẫn đi làm bình thường được. Tôi chỉ bị đâm một nhát mà đã chẳng tha thiết làm gì nữa sất.”
“Bị nhiều sẽ quen thôi.” - Tôn Kiến Thâm nghiêm túc trả lời. Là một người luôn tiên phong trong công cuộc bắt tội phạm, anh đã nhiều lần đối đầu với các nhóm đối tượng có vũ khí. Với bốn lần bị bắn, chín lần bị đâm, ba lần nặng, mười lần nhẹ, chuyện bị thương không phải là vấn đề quá kinh khủng đối với Tôn Kiến Thâm.
“Thôi xin kiếu. Một lần là đủ sợ rồi.” - Trương Hạo Hiên nói.
“Người tấn công chúng tôi là ai? Và tại sao các anh lại có mặt ở tỉnh E?” - Tô Hân Nghiên đã thắc mắc điều này từ nãy đến giờ.
“Nói ra cũng khá dài…” - Trình Viễn kế tóm tắt câu chuyện của Nhiếp Cao.
“Đúng là một tên biến chất.” - Tô Hân Nghiên phê phán, dù biết gia đình An Thanh Phong không phải người tốt, nhưng cô không đồng tình với cách làm cực đoan của Nhiếp Cao. - “Nhưng tại sao ông ta lại muốn giết tôi chứ?”
“Tôi không biết. Có thể vì cô từng quen với An Thanh Phong chăng?” - Trình Viễn nói. - “Cảnh sát tỉnh E đang thẩm vấn ông ta trước khi đưa áp giải về thành phố B.”
“Chúng tôi đến để lấy lời khai cơ bản thôi. Diễn biến vụ án thì chúng tôi đã nắm khá rõ rồi.” - Tôn Kiến Thâm lấy sổ và bút ra chuẩn bị ghi chép.
Trương Hạo Hiên và Tô Hân Nghiên kể lại quá trình họ đến làng Thiên Hoa và cuộc đụng độ với Nhiếp Cao, mọi thứ đều ăn khớp với toàn cảnh vụ án.
Sau khi hoàn tất, hai cảnh sát viên tạm biệt ra về. Lúc lên xe, Tôn Kiến Thâm nói: “Vậy là vụ án này kết thúc rồi nhỉ?”
“Chưa đâu. Còn một vấn đề nữa.” - Trình Viễn nói. - “Vẫn chưa xác định được gã tài xế trong vụ va chạm. Nếu Nhiếp Cao không chịu khai ra thì hồ sơ vẫn chưa thể đóng lại được.”
“À, phải rồi. Cả cái tên đến làng Thiên Hoa tìm An Thanh Phong bốn năm trước, nếu hắn không phải một người trong nhóm của Nhiếp Cao thì rắc rối lắm đây.” - Tôn Kiến Thâm khởi động xe.
Điện thoại của Trình Viễn đổ chuông, anh nhận cuộc gọi đến từ sếp. Giọng Thái Bình Dương phát ra trên loa: “Nghe nói các cậu đang xử lý vụ án ở tỉnh E. Đã giải quyết xong chưa?”
“Chỉ còn khâu áp giải đối tượng về thành phố B nữa thôi, thưa đội trưởng.” - Trình Viễn báo cáo.
“Tốt. Các cậu về thành phố B ngay. Có một vụ án khác đang cần giải quyết đây.” - Thái Bình Dương nói.
Mấy hôm trước thì không có việc gì làm, hôm nay thì vụ án kéo đến ồ ạt, Trình Viễn cảm thấy công việc của cảnh sát quả là thất thường.
“Vâng. Chúng tôi sẽ lập tức về ngay.”
“Phương Hòa đã đến hiện trường để khám nghiệm rồi.” - Thái Bình Dương thông báo. - “Địa điểm là khu chung cư Bồng Lai. Nạn nhân là một người đàn ông tên Đỗ Hàm.”