Dấu Vết Của Quá Khứ

Chương 14: Người cảnh sát bị thương




Khung cảnh buổi tối ở thành phố B vẫn nhộn nhịp như nhiều năm về trước. Một xúc cảm thân thuộc và thoải mái chiếm lấy tâm trí của Tô Hân Nghiên.

Cô dạo bước qua Trường Đại học Minh Châu, nó không có thay đổi gì đáng kể. Đối diện cổng chính vẫn là quán ăn Mỹ Vị Nhân Gian mà ngày xưa cô thường hay đến.

Việc thăm lại những địa điểm cũ trong quá khứ khiến Tô Hân Nghiên có cảm giác như được sống lại thời sinh viên, khi mà cuộc sống của cô vẫn êm đềm và đẹp đẽ.

Rồi cô lại nghĩ đến An Thanh Phong, kẻ đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ. Tô Hân Nghiên cũng không dám chắc, quyết định đi tìm hắn ta có khiến tâm hồn cô được thanh thản hơn hay không.

Nhưng cô thật sự tò mò, một An Thanh Phong làm gì cũng sặc mùi tiền sau khi phá sản sẽ trông như thế nào? Càng nghĩ cô càng thấy tức, một thủ đoạn đơn giản như thế mà hắn ta cũng bị đánh lừa.

Nếu gặp được An Thanh Phong, cô nên xỉ vả hắn ta như thế nào, đối xử ra sao, rồi sau đó làm gì tiếp theo? Mải mê với những câu hỏi trong đầu, đến khi sực tỉnh, Tô Hân Nghiên thấy mình đang đứng ở một khu vực xa lạ.

"Đây là đâu đây?" - Cô nói thành tiếng với bản thân và quan sát xung quanh, trông thấy toà nhà khách sạn mình đang ở cao cao phía xa.



Có lẽ đến lúc phải trở về rồi, chuyến đi dạo không thể giúp cô lảng tránh vấn đề tiêu cực trong lòng.

Nếu đi đường lớn thì phải vòng một đoạn khá xa, gần chỗ cô đứng lại có một con hẻm có thể đi thẳng sang phía bên đó. Tô Hân Nghiên ngó nghiêng xem xét, con hẻm vắng tanh không một bóng người, nhưng có camera giám sát nên có lẽ nó an toàn.

Tô Hân Nghiên quyết định chọn lối đi tắt này để tiết kiệm thời gian. Bước dọc theo con hẻm, cô cẩn trọng quan sát hai bên và thoáng giật mình khi thấy trong một ngách nhỏ có một bóng đen lớn nằm sõng soài trên nền đất.

Cái gì đây? Sao lại có người nằm ở chỗ này?

Do xung quanh khá tối nên Tô Hân Nghiên không thấy rõ lắm. Cô nheo mắt để nhìn kỹ hơn.

Hình như anh ta mặc sắc phục, bên cạnh còn có những vệt lờ mờ giống vết máu.

Tô Hân Nghiên vội vàng đến gần để xem tình hình, đúng là một cảnh sát vừa bị bắn, có lẽ do mất nhiều máu nên đã bất tỉnh. Cô cúi xuống kiểm tra hơi thở của anh ta, xác định người này vẫn còn sống.

Vết thương trên bụng đã được quấn băng để cầm máu tạm thời, Tô Hân Nghiên đoán là anh ta chỉ kịp sơ cứu cho bản thân trước khi gục ngã ở đây vì kiệt sức.

Cách đó vài bước chân có một chiếc điện thoại di động bị vỡ. Dựa vào hiện trường có thể suy luận được, nó đã nằm trong túi áo khoác của người cảnh sát, nơi viên đạn xuyên qua.

Điều đó đồng nghĩa với việc anh ta đã không thể gọi cấp cứu. Tô Hân Nghiên lập tức lấy di động của mình liên lạc đến số của bệnh viện.

"Mong là mọi chuyện đều ổn." - Tô Hân Nghiên thầm cầu nguyện, cô không muốn vừa trở về thành phố B lại gặp phải người chết.



May mắn là bệnh viện ở gần khu vực này nên lực lượng y tế nhanh chóng có mặt. Người cảnh sát được đỡ lên cáng để di chuyển đến xe cứu thương đậu ở đầu hẻm.

Tô Hân Nghiên đi theo đến bệnh viện, cô muốn biết liệu người cảnh sát có qua khỏi hay không. Vì có giấy tờ đầy đủ, bệnh viện đã tiến hành liên lạc với người quen của anh ta.

Trong lúc ngồi đợi ở hành lang, một nam cảnh sát trẻ tuổi đến gần Tô Hân Nghiên và hỏi: "Cô là người đã gọi cấp cứu cho cậu cảnh sát trong đó đúng không?"

"Phải, là tôi." - Tô Hân Nghiên gật đầu. - "Mong rằng anh ta không sao."

"Tôi là Trình Viễn." - Người đàn ông mặc sắc phục tự giới thiệu. - "Người đồng đội bị thương kia là Tôn Kiến Thâm. Chúng tôi đang truy bắt một tên tội phạm, nhưng lúc hắn sa lưới thì tôi mất liên lạc với anh ấy. Sau đó trụ sở cảnh sát nhận được thông báo Tôn Kiến Thâm đã được đưa đến bệnh viện."

Trao đổi được vài câu thì bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra. Ông ta dùng mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán rồi nói: "Vết thương không quá nghiêm trọng. Chúng tôi đã xử lý và truyền máu cho bệnh nhân, hiện tại không còn nguy hiểm gì nữa."

Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Đợi sự cho phép của bác sĩ, Tô Hân Nghiên theo Trình Viễn vào phòng nội trú thăm Tôn Kiến Thâm.

"Cô ấy là Tô Hân Nghiên, cũng là người đã gọi cấp cứu cho cậu." - Trình Viễn nói.

"Cảm ơn cô. Nếu không có cô thì tôi xong đời rồi." - Người đàn ông nằm trên giường bệnh lên tiếng, sắc mặt của anh ta đã hồng hào hơn nhiều.

"Không có gì. Việc nên làm thôi mà." - Tô Hân Nghiên đáp.

"Tôi có thể làm gì để đền ơn cô không?" - Tôn Kiến Thâm hỏi.

Tô Hân Nghiên đã định sẽ từ chối nhưng rồi bất chợt cô nghĩ đến một yêu cầu: "Anh có thể giúp tôi tìm tung tích của một người được chứ?"

Mặc dù Trương Hạo Hiên đã thuê thám tử điều tra nhưng cô cho rằng có thêm một nguồn tin nữa cũng không mất mát gì. Hơn nữa, cảnh sát có lẽ sẽ biết được vài chuyện mà người ngoài ngành không thể tiếp cận.

"Người thân mất tích à?" - Trình Viễn hỏi. Anh từng có một quãng thời gian đi tìm người bạn gái mất tích nhiều năm nên rất tự tin rằng bản thân có nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này.

"Không hẳn là mất tích. Chỉ là tôi không có cách nào liên lạc với người đó thôi." - Tô Hân Nghiên đáp.

"Vậy cô nói thử xem, người đó là ai? Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô." - Tôn Kiến Thâm nói. Sau vụ truy bắt vừa rồi, tạm thời đội của anh sẽ không có nhiều việc lớn, có thể tranh thủ thời gian rảnh để tìm người.

"Tôi muốn biết tung tích của một người tên là An Thanh Phong." - Tô Hân Nghiên trả lời.

"An Thanh Phong?" - Trình Viễn ngạc nhiên. - "Hình như tôi có nghe qua cái tên này rồi."