Đấu Trường Sinh Tử

Đấu Trường Sinh Tử - Chương 27




Tiếng quốc ca vang lên, và sau đó là tiếng Caesar Flickerman chào mừng khán giả. Liệu ông ấy có biết từ lúc này trở đi phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói? Ông ấy phải biết. Flickerman sẽ muốn giúp chúng tôi. Đám đông bắt đầu vỗ tay khi ông giới thiệu đội chuẩn bị. Tôi có thể tưởng tượng Flavius, Venia và Octavia đang tán dóc với nhau và đeo những chiếc nơ bướm lố lăng, kệch cỡm. Họ thực sự chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Rồi đến lượt Effie. Bà ấy đã đợi thời khắc này từ rất lâu rồi. Tôi hy vọng Effie còn đủ tâm trí để có thể tận hưởng giây phút này, bởi vì, dù là người dẫn đường tồi, bà vẫn có một bản năng rất sắc bén và chắc hẳn, bà cũng đang nghi ngờ rằng chúng tôi đang gặp rắc rối. Portia và Cinna đón nhận những lời chúc mừng rôm rả, tất nhiên, bởi vì họ đều có tài năng và đã có một năm ra mắt khiến mọi người há hốc mồm. Bây giờ thì tôi đã hiểu lựa chọn của Cinna về bộ váy của tôi tối nay. Tôi cần trông càng trẻ con, càng ngây thơ càng tốt. Sự xuất hiện của Haymitch kéo theo một tràng pháo tay kéo dài ít nhất năm phút. Ông là người đầu tiên làm được điều này. Giữ mạng sống của không chỉ một mà cả hai đấu thủ. Điều gì sẽ xảy ra nếu như lúc nãy ông không cảnh báo tôi? Liệu tôi sẽ hành động khác? Khoe khoang vô tư việc nhổ mớ dâu vào mặt Capitol? Không, tôi sẽ không thế. Nhưng tôi sẽ dễ dàng thiếu cân nhắc hơn nhiều so với lúc này. Ngay lúc này. Bởi tôi cảm thấy tấm kim loại đang đưa tôi lên sân khấu.

Những ánh đèn lấp lóa. Tiếng reo hò đinh tai nhức óc làm rung cả tấm kim loại dưới chân tôi. Rồi Peeta đứng cách đó chỉ vài mét. Cậu trông thật tươm tất, khỏe mạnh và tuấn tú, tôi gần như không thể nhận ra. Tuy nhiên nụ cười của cậu vẫn thế, dù có ở trong bùn hay ở Capitol, và khi nhìn thấy cậu cười, lập tức tôi chạy tới sà vào vòng tay cậu. Peeta loạng choạng bước lùi lại do mất thăng bằng và lúc đó tôi mới nhận ra, rằng trên tay cậu là một dụng cụ mỏng bằng kim loại, trông như chiếc gậy chống. Cậu đứng vững lại và chúng tôi ôm chặt lấy nhau, trong khi khán giả phát cuồng lên. Cậu hôn tôi, trong khi tôi không ngừng nhủ thầm, Cậu có biết không? Cậu có biết chúng ta đang trong thế nguy hiểm thế nào không? Sau khoảng mười phút, Caesar Flickerman vỗ vào vai Peeta để tiếp tục chương trình, nhưng Peeta để mặc ông ấy đứng đó, đến một cái lướt mắt cũng không. Khán giả điên loạn. Dù vô tình hay cố ý, như mọi lần, Peeta rất biết dẫn dắt đám đông.

Cuối cùng Haymitch cắt ngang và lịch thiệp mời chúng tôi ngồi vào ghế dành cho người chiến thắng. Mọi năm, có một chiếc ghế đơn lộng lẫy, nơi người thắng cuộc ngồi xem một đoạn phim ghi lại những điểm chính của Đấu trường, nhưng vì chúng tôi có hai người, Ban Tổ chức đã cho đặt một chiếc đi văng đỏ bọc nhung. Chiếc ghế khá nhỏ, chắc mẹ tôi sẽ gọi nó là ghế tình yêu. Tôi ngồi sát Peeta, mà thực ra là ngồi vào lòng cậu, nhưng ánh nhìn của Haymitch bảo rằng như thế chưa đủ. Tay cậu thoải mái vòng qua người tôi làm tôi có cảm giác mình đang trở lại hang đá, cuộn tròn vào cậu và tìm cách giữ ấm. Chiếc áo cậu mặc cũng có cùng thứ chất liệu màu vàng với chiếc váy của tôi, nhưng Portia để cậu mặc một chiếc quần dài màu đen. Không mang xăng đan, nhưng đôi giày đen cứng cáp giúp Peeta luôn đứng vững vàng trên sân khấu. Ước gì Cinna cho tôi mặc bộ tương tự, tôi cảm thấy quá yếu đuối trong bộ váy mỏng manh này. Nhưng tôi nghĩ Cinna đã tính đến điều đó.

Caesar Flickerman nói vài câu bông đùa, sau đó là chương trình chính. Chương trình kéo dài đúng ba tiếng, tất cả người dân Panem buộc phải xem. Khi ánh đèn mờ dần và con dấu xuất hiện trên màn hình, tôi nhận ra mình chưa sẵn sàng để xem đoạn phim. Tôi không muốn nhìn cảnh bỏ mạng của hai mươi hai người cùng đấu với tôi. Nhìn họ chết một lần đã là quá đủ. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch và trong tôi dâng lên một niềm thôi thúc mạnh mẽ: bỏ chạy. Làm sao những người thắng cuộc có thể một mình đối diện với điều này? Suốt đoạn phim, thỉnh thoảng họ lại chiếu phản ứng của người thắng cuộc trong cái ô nhỏ ỏ góc màn hình. Tôi nhớ lại những năm trước đây... một số dương dương tự đắc, vung nắm tay lên không khí, đấm ngực thình thịch. Còn hầu hết có vẻ sốc. Điều duy nhất giữ tôi trong chiếc ghế tình yêu này là Peeta - cậu choàng qua vai tôi, hai tay tôi giữ chặt tay còn lại của cậu. Tất nhiên, những người thắng cuộc trước kia không phải lo rằng Capitol đang tìm cách tiêu diệt họ.

Thu gọn vài tuần vào ba tiếng phim quả là kỳ công, nhất là khi có nhan nhản máy quay làm việc cùng một lúc. Những người làm đoạn phim này phải xác định câu chuyện họ muốn kể là gì. Năm nay, lần đầu tiên, họ kể một câu chuyện tình. Tuy đã biết Peeta và tôi đã chiến thắng, nhưng vẫn có một thời lượng không hợp lý tập trung vào chúng tôi, ngay từ khi bắt đầu. Mặc dù vậy, tôi vui mừng vì đoạn phim ủng hộ cái sự si-mê-vì-tình-yêu mà tôi đang dùng để phản bác Capitol, với lại, điều đó nghĩa là chúng tôi không phải xem nhiều những cảnh đẫm máu.

Nửa tiếng đầu tập trung vào những sự kiện tiền Đấu trường: ngày chiêu quân, cỗ xe chạy qua Capitol, điểm tập luyện và buổi phỏng vấn. Nhạc đệm xập xình khiến đoạn phim còn kinh khủng hơn nữa bởi vì, tất nhiên, hầu hết những người trên màn hình đều đã chết.

Khi chúng tôi đã có mặt trong trường đấu, có một đoạn chiếu lại chi tiết cảnh tắm máu, mà sau đó bộ sậu làm phim chỉ đơn giản là luân phiên chiếu các cảnh quay về những đấu thủ đã chết và về chúng tôi. Hầu hết là về Peeta, rõ ràng cậu mang trên vai trọng trách lớn trong chuyện tình cảm này. Giờ thì tôi có thể thấy được những gì người xem đã thấy, Peeta đã dẫn lạc đường bọn Nhà nghề thế nào, rồi thức cả đêm dưới gốc cây có tổ ong bắt-là-cắt, đánh Cato để tôi trốn thoát ra sao, và ngay cả khi nằm dưới thảm bùn, cậu vẫn thì thào gọi tên tôi trong lúc ngủ. Ngược lại tôi xuất hiện với vẻ vô cảm - nhảy tránh những quả cầu lửa, thả tổ ong và làm nổ tung đống đồ - cho đến khi tôi đi tìm bọn còn lại vì Rue. Họ quay toàn cảnh cái chết của con bé, cú đâm lao, nỗ lực giải cứu bất thành của tôi, mũi tên xuyên qua cổ họng thằng bé Quận 1, cảnh Rue trút hơi thở cuối cùng trên tay tôi. Và bài hát. Tôi hát theo từng nốt của bài này. Có cái gì đó đè nặng trong lòng làm tôi lặng người đi, đến nỗi không còn cảm nhận được thứ gì. Tôi như đang xem những kẻ hoàn toàn xa lạ ở một Đấu trường Sinh tử khác. Nhưng tôi để ý thấy họ đã cắt bỏ đoạn tôi phủ hoa lên người con bé.

Đúng. Bởi điều đó có mùi nổi loạn.

Hình ảnh của tôi có vẻ khá hơn khi đến đoạn họ thông báo hai đấu thủ ở cùng một quận có thể sống và tôi la lớn tên Peeta, rồi bụm miệng mình lại. Nếu tôi có vẻ thờ ơ với cậu trước đó, sau thời điểm này tôi đã khác, đi tìm cậu, chăm sóc cậu lành chấn thương, chạy đến bữa phá cỗ để tìm thuốc, và không còn dè dặt trong những nụ hôn. Với tôi, chưa có gì khủng khiếp bằng cảnh bầy mút và cái chết của Cato, nhưng một lần nữa, tôi lại thấy trên màn hình những người dường như tôi chưa từng gặp.

Và rồi khoảnh khắc với những quả dâu đã đến. Tôi có thể thấy khán giả im thin thít, không muốn bỏ lỡ thứ gì. Tôi thầm cảm ơn những người làm phim khi họ không kết thúc bằng việc thông báo chiến thắng của bọn tôi, mà với việc tôi đấm thình thịch vào chiếc cửa kính trên phi thuyền, gào tên Peeta khi người ta đang cố cứu sống cậu.

Thế là tôi đã qua khỏi. Đây là khoảnh khắc dễ chịu nhất của tôi trong tối nay.

Quốc ca cất lên lần nữa, chúng tôi đứng dậy khi Tổng thống Snow bước lên sân khấu, theo sau là một cô gái nhỏ mang theo một chiếc khay phủ khăn, dưới là vương miện.

Dù vậy, chỉ có một vương miện duy nhất, và tôi có thể nghe thấy tiếng đám đông thắc mắc - ai sẽ là người đội nó? - cho đến khi Tổng thống Snow xoay nó tách ra thành hai nửa. Ông ta đặt chiếc đầu tiên lên trán Peeta với một nụ cười. Ông ta vẫn cười khi đặt chiếc còn lại lên đầu tôi, nhưng mắt ông ấy, chỉ cách tôi vài xăng ti mét, trông hiềm khích như một con rắn độc.

Khi đó tôi hiểu rằng dù cả hai đều ăn những trái dâu, tôi là người đáng trách vì đã nghĩ ra ý tưởng. Tôi là kẻ chủ mưu. Tôi mới là kẻ phải bị trừng phạt.

Tiếng kèn và tiếng hoan hô vẫn tiếp tục. Tay tôi đã mỏi nhừ vì vẫy, trong khi Caesar Flickerman chúc khán giả ngủ ngon và nhắc nhở họ xem chương trình phỏng vấn cuối cùng vào ngày mai. Làm như thể họ được lựa chọn không bằng.

Peeta và tôi được đưa tới căn biệt thự của Tổng thống dự Tiệc Mừng công, nơi chúng tôi có rất ít thời gian ăn, khi các quan chức Capitol và đặc biệt là những nhà tài trợ hào phóng chen nhau để được chụp hình với chúng tôi. Gương mặt tôi cứ phải tươi cười rạng rỡ, đến mức càng lúc càng phờ phạc cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp ánh mắt động viên của Haymitch và cái nhìn đáng sợ của Tổng thống, nhưng tôi vẫn cười nói, cảm ơn mọi người và mỉm cười mỗi khi chụp ảnh. Chỉ duy nhất một điều là tôi chưa hề buông tay Peeta.

Mặt trời chỉ còn lấp ló ngang đường chân trời vào lúc chúng tôi uể oải trở về tầng mười hai của Trung tâm Huấn luyện. Tôi nghĩ lúc này đã có thể nói chuyện riêng với Peeta, nhưng Haymitch lại cho cậu đi cùng Portia để chọn đồ cho buổi phỏng vấn và ông hộ tống tôi đến cửa phòng.

“Tại sao cháu không thể nói chuyện với cậu ấy?” tôi hỏi.

“Còn rất nhiều thời gian để nói khi chúng ta trở về nhà,” Haymitch nói. “Lên giường đi, cháu được lên ti vi lúc hai giờ.”

Mặc dù Haymitch ngăn cản, tôi vẫn quyết định sẽ gặp riêng Peeta. Sau vài giờ thao thức, tôi lẻn ra ngoài sảnh. Tôi kiểm tra mái nhà trước tiên, nhưng không có ai. Ngay cả đường phố bên dưới cũng vắng tanh sau cuộc ăn mừng vào tối qua. Tôi trở lại giường, nằm một lúc rồi quyết định đi thẳng đến phòng cậu, nhưng khi vặn nắm cửa phòng mình tôi mới phát hiện phòng ngủ đã bị khóa ngoài. Ban đầu tôi nghi ngờ Haymitch, nhưng sau đó tôi cảm giác một nỗi sợ sâu xa hơn, rằng Capitol có thể đang canh chừng và giam hãm tôi. Tôi đã không thể trốn thoát kể từ khi Đấu trường Sinh tử bắt đầu, nhưng cảm giác này khác hẳn, nó mang tính cá nhân nhiều hơn. Cảm giác này giống như thể tôi đang bị giam hãm vì trọng tội và đang chờ xét xử. Tôi nhanh chóng về giường và giả vờ ngủ cho đến khi Effie Trinket đến đánh thức tôi để bắt đầu “một ngày quan trọng, cực kỳ quan trọng!”

Tôi có khoảng năm phút để ăn hết tô ngũ cốc nóng và phần thịt hầm trước khi đội chuẩn bị đi xuống. Tôi chỉ cần phải nói, “Đám đông yêu các bạn!”, rồi không cần nói gì thêm suốt vài tiếng đồng hồ sau đó. Rồi Cinna đi vào, xua họ ra và diện cho tôi một bộ đầm màu trắng, mỏng nhẹ cùng đôi giày màu hồng. Anh tự mình trang điểm lại cho tôi cho đến khi khuôn mặt tôi trông thật nhẹ nhàng và tươi tắn. Chúng tôi tán gẫu trong lúc rảnh, nhưng tôi không dám hỏi anh một chuyện gì thật sự quan trọng bởi sau sự cố cánh cửa, tôi không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mình đang bị theo dõi liên tục.

Cuộc phỏng vấn diễn ra ở sảnh dưới bên phải của phòng khách. Khu vực này được được lau chùi sạch sẽ, chiếc ghế tình nhân được chuyển vào và xung quanh là những bình hoa đỏ và hồng. Chỉ có một vài máy quay ghi hình sự kiện này. Thậm chí không có khán giả xem trực tiếp.

Caesar Flickerman ôm tôi nồng ấm khi tôi bước vào. “Chúc mừng cháu, Katniss. Bữa ăn của cháu thế nào?”

“Tốt ạ. Cháu chỉ hơi lo về cuộc phỏng vấn,” tôi nói.

“Không sao đâu. Chúng ta sẽ có một buổi thật tuyệt,” ông nói, vỗ lên má tôi động viên.

“Cháu không giỏi nói chuyện về mình,” tôi nói.

“Không có gì cháu nói là sai cả,” ông nói.

Và tôi nghĩ, Ồ, Caesar, nếu đúng như thế thì hay biết mấy. Nhưng rõ ràng, Tổng thống có thể đang sắp đặt một “sự cố” nào đó dành cho tôi trong lúc nói chuyện.

Rồi Peeta, nhìn khá đẹp trai với tông màu đỏ và trắng, bước đến kéo tôi qua một bên. “Tớ suýt không kiếm nổi cậu nữa. Haymitch có vẻ muốn tách chúng ta ra.”

Thực sự Haymitch đang giữ chúng tôi sống sót, nhưng tai vách mạch rừng, tôi chỉ nói, “Ừ, gần đây ông ấy khá trách nhiệm.”

“Ừ, chỉ còn lần này thôi là chúng ta về nhà. Rồi ông ấy không thể theo sát chúng ta mọi lúc mọi nơi nữa,” Peeta nói.

Tôi rùng mình, và trong khi còn chưa kịp hiểu tại sao thì máy quay đã sẵn sàng. Chúng tôi ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế tình nhân, nhưng Caesar nói, “Ồ, tới đây và cuộn tròn vào cậu ấy nếu cháu muốn. Trông rất thắm thiết.” Thế là tôi co chân lên và Peeta kéo tôi nhích lại.

Có ai đó đếm ngược và điều đó có nghĩa là, chúng tôi đang được truyền hình trên toàn đất nước. Caesar Flickerman thật tuyệt vời, cợt nhả, hài hước, nhưng đến lúc cần là vào guồng ngay. Do ông và Peeta đã có mối quan hệ được thiết lập trong buổi phỏng vấn đầu tiên nên hai người có thể đùa với nhau dễ dàng, vậy là tôi chỉ cần cười thật nhiều và nói càng ít càng tốt. Ý tôi là, mặc dù cũng phải nói một chút, nhưng ngay sau đó tôi chuyển cuộc nói chuyện trở lại cho Peeta.

Mặc dù vậy, cuối cùng Caesar cũng đặt ra những câu hỏi cần câu trả lời hoàn chỉnh. “Nào, Peeta, chúng ta biết qua những ngày đầu tiên của hai cháu trong hang đá rằng, đó chính là mối tình từ cái nhìn đầu tiên từ lúc cháu năm tuổi, phải vậy không?” Caesar nói.

“Từ lúc cháu nhìn thấy cô ấy,” Peeta nói.

“Nhưng, Katniss, đó là một quá trình với cháu. Ta nghĩ điều hào hứng thật sự với khán giả là nhìn thấy cháu phải lòng cậu ấy. Khi nào thì cháu nhận ra rằng cháu yêu cậu ấy?” Caesar hỏi.

“Ồ, đây là một câu hỏi khó...” Tôi tỏ ra e thẹn, cười hắt và nhìn xuống hai tay. Cứu tôi với.

“Ta thì nhận ra ngay lúc đó. Cái đêm khi cháu hét tên cậu ấy từ trên cây,” Caesar nói.

Cảm ơn, Caesar! Tôi lựa nước đưa thuyền. “Vâng, cháu nghĩ thế. Ý cháu là, trước đó, cháu cố không nghĩ về cảm xúc của mình. Thành thật mà nói, quan tâm đến Peeta chỉ làm cháu rối trí và làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nhưng kể từ lúc trên cây, mọi thứ đã thay đổi,” tôi nói.

“Tại sao cháu nghĩ vậy?” Caesar hối thúc.

“Có thể... bởi vì lần đầu tiên... cháu có cơ hội có thể giữ cậu ấy lại,” tôi nói.

Đứng cạnh người quay phim, Haymitch thở phào nhẹ nhõm, còn tôi thì biết mình đã nói đúng. Caesar phải mất một lúc mới rút được chiếc khăn mùi soa vì quá xúc động. Peeta chạm trán vào đầu tôi và hỏi, “Bây giờ đã có tớ, cậu định làm gì với tớ đây?”

Tôi quay sang cậu. “Đưa cậu đến nơi nào đó, mà cậu không bị thương.” Và khi cậu hôn tôi, mọi người trong phòng đều thở dài.

Với Caesar, đây chính là lúc thích hợp làm bước đệm để chuyển sang phần tiếp theo, về những lần chúng tôi bị thương trong Đấu trường, vì phỏng, vì bị đốt, bị chém. Nhưng chưa đến đoạn chúng tôi gặp bầy mút tôi đã quên rằng mình đang được ghi hình. Đó là khi Caesar hỏi Peeta, rằng cậu cảm thấy “chiếc chân mới” vận động thế nào.

“Chiếc chân mới?” tôi hỏi, tự động chồm tới và lật ống quần cậu ấy lên. “Ôi, không,” tôi nói khẽ, chạm vào một công cụ làm bằng kim loại và nhựa thay thế cho chân cậu ấy.

“Không ai nói với cháu sao?” Caesar lịch sự hỏi. Tôi lắc đầu.

“Cháu còn không gặp được cậu ấy,” Peeta hơi nhún vai.

“Đó là lỗi của cháu,” tôi nói. “Vì cháu đã dùng chiếc ga rô đó.”

“Đúng, và lỗi của cậu đã cứu mạng tớ,” Peeta nói.

“Cậu ấy nói đúng,” Caesar nói. “Chắc chắn cậu ấy sẽ chết vì mất máu nếu cháu không làm vậy.”

Điều đó đúng, nhưng tôi không thể ngăn nỗi thất vọng khi thấy sự trầm trọng của nó, rằng tôi sợ mình sẽ khóc, và khi nhớ rằng mọi người trên cả nước đang nhìn mình, tôi chỉ biết úp mặt vào áo Peeta. Họ phải mất mấy phút mới vỗ về được tôi, bởi tôi muốn úp mặt thế này, để không ai nhìn thấy tôi. Khi tôi trở lại, Caesar không hỏi thêm gì nữa, giúp tôi lấy lại bình tĩnh. Thật ra, ông ấy không đả động gì đến tôi cho tới khi nhắc đến những trái dâu.

“Katniss, ta biết cháu vừa bị sốc, nhưng ta cần phải hỏi. Vào khoảnh khắc khi cháu lấy những trái dâu khỏi túi. Trong đầu cháu nghĩ gì... ừm?” ông hỏi.

Tôi dừng một lúc lâu trước khi trả lời, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Đó là một khoảnh khắc cốt yếu mà tôi vừa muốn thách thức Capitol vừa quá điên dại trước ý nghĩ sẽ mất Peeta, đến nỗi tôi không ý thức được việc mình làm. Dường như mọi người đều chờ đợi một câu trả lời dài, xúc động, nhưng tôi chỉ có thể nói được một câu lí nhí. “Cháu không biết, cháu chỉ... không thể chịu được cái ý nghĩ... sẽ mất đi cậu ấy.”

“Peeta ư? Còn gì nữa?” Caesar hỏi.

“Không à. Ta nghĩ phần phỏng vấn hai cháu đã kết thúc,” ông nói.

Caesar thở dài, và thế là xong. Mọi người nói cười, khóc lóc và ôm chầm nhau nhưng đầu óc tôi vẫn trống rỗng cho đến lúc gặp Haymitch. “Được chứ ạ?” tôi khẽ hỏi.

“Hoàn hảo,” ông đáp.

Tôi trở lại phòng để dọn đồ đạc và nhận ra trong đó không có gì để lấy, trừ chiếc ghim húng nhại mà Madge đã đưa cho tôi. Ai đó đã trả nó về phòng tôi sau Đấu trường. Chúng tôi băng qua đường phố trên chiếc ô tô có cửa kính đen, tới nơi chuyến tàu dài đang đợi. Chúng tôi hầu như không có thời gian chào tạm biệt Cinna và Portia, mặc dù tôi sẽ gặp họ sau vài tháng nữa, khi chúng tôi diễu hành qua các quận để làm lễ mừng chiến thắng. Đó là cách Capitol nhắc nhở mọi người rằng Đấu trường Sinh tử không bao giờ thật sự kết thúc. Chúng tôi sẽ được nhận hàng mớ những thẻ bài vô tích sự, và người dân ở các quận sẽ phải giả vờ tỏ lòng yêu mến chúng tôi.

Chiếc xe lửa cất bánh, đưa chúng tôi vào màn đêm cho đến khi ra khỏi đường hầm, nơi tôi cất hơi thở tự do đầu tiên kể từ ngày chiêu quân. Trở về cùng hai đứa là Effie, và tất nhiên, cả Haymitch nữa. Chúng tôi ăn một bữa tối hoành tráng, rồi tất cả ngồi im lặng trước ti vi để xem lại cuộc phỏng vấn. Thêm mỗi giây rời xa Capitol, tôi càng nghĩ về nhà nhiều hơn. Về Prim và mẹ. Về Gale. Tôi xin phép thay chiếc váy bằng áo thun đơn giản và quần dài. Chậm rãi tẩy trang và tết lại tóc, tôi dần dần trở lại chính mình. Katniss Everdeen. Cô gái sống ở khu Vỉa than. Săn bắn trong rừng. Mua bán trong chợ Hob. Tôi nhìn chằm chằm vào gương để cố nhớ tôi là ai, và tôi không là ai. Đến khi ra ngoài gặp mọi người, tôi cảm giác cái khoác tay của Peeta có cái gì đó xa lạ.

Khi tàu dừng một lúc lâu để bơm nhiên liệu, chúng tôi được phép ra ngoài để hít thở không khí. Không cần người canh gác nữa. Peeta và tôi đi dọc đường ray, tay trong tay. Khi chỉ có hai đứa thế này, tôi chẳng biết nói gì. Cậu dừng lại, hái cho tôi một bó hoa dại. Tôi thấy không thoải mái lắm khi nhận bó hoa. Bởi cậu đâu biết rằng, loài hoa trắng-hồng mọc trên ngọn của loài tỏi dại chỉ nhắc lại tôi về khoảng thời gian đi hái cùng Gale.

Gale. Nghĩ đến việc sẽ gặp lại Gale sau vài giờ nữa, dạ dày của tôi quặn lại. Nhưng tại sao lại thế? Tâm trí tôi không thể định hình được. Chỉ biết rằng, tôi có cảm giác như đang lừa dối một ai đó đã tin tưởng mình. Đúng hơn, là hai người. Tôi đã lờ đi điều đó khi ở Đấu trường. Nhưng sẽ không thể chạy trốn được mãi khi trở về nhà.

“Có chuyện gì thế?” Peeta hỏi.

“Không có gì,” tôi đáp. Chúng tôi tiếp tục đi, qua phần đuôi tàu, đến một nơi chắc chắn không có máy ghi hình nào, được giấu trong những bụi cây rậm rạp dọc đường ray. Nhưng vẫn không ai mở lời.

Tôi giật mình khi Haymitch đặt tay lên lưng tôi. Ngay cả bay giờ, khi đã ở chốn đồng không mông quạnh, ông vẫn hạ thấp giọng. “Làm tốt lắm, cả hai đứa. Cứ tiếp tục cho đến khi trở về quận, khi không còn máy quay nào nữa. Chúng ta sẽ ổn thôi.” Tôi nhìn ông trở lại con tàu và lảng tránh ánh mắt Peeta.

“Ông ấy có ý gì thế?” Peeta hỏi tôi.

“Đó là Capitol. Họ không thích trò đùa của chúng ta với những trái dâu,” tôi cất tiếng.

“Cái gì? Cậu đang nói về cái gì thế?” cậu hỏi.

“Làm như thế mang hơi hướm nổi loạn. Bởi vậy Haymitch đã trông chừng tớ trong những ngày vừa qua. Nên tớ đã không làm tình hình xấu đi,” tôi nói.

“Trông chừng cậu? Mà không phải tớ,” Peeta nói.

“Ông ấy nghĩ cậu đủ thông minh để làm tốt,” tôi nói.

“Tớ không biết phải làm tốt cái gì,” Peeta nói. “Vậy là, theo như cậu nói, những ngày qua và tớ đoán... cả trong Đấu trường... đó chỉ là chiến thuật gì đó mà hai người bày ra.”

“Không thể có chuyện đó. Ý tớ là, tớ còn không thể nói chuyện với ông ấy ở Đấu trường, đúng không?” tôi lắp bắp.

“Nhưng cậu biết ông ấy muốn gì, đúng không?” Peeta nói. Tôi mím môi. “Katniss?” Cậu buông tay, và tôi lùi một bước, như để giữ thăng bằng.

“Tất cả chỉ vì Đấu trường, những món tài trợ,” Peeta nói. “Việc cậu diễn trò.”

“Không phải tất cả,” tôi nói, nắm chặt những bông hoa.

“Vậy thì bao nhiêu? Mà thôi, bỏ đi. Tớ nghĩ câu hỏi thực sự, là sẽ còn lại gì khi chúng ta trở về nhà?” cậu nói.

“Tớ không biết. Càng về gần đến Quận 12, tớ càng rối trí,” tôi nói. Cậu chờ đợi những lời giải thích thêm, nhưng tôi không biết nói gì.

“Ừ, hãy cho tớ biết khi cậu nghĩ ra,” nỗi đau đớn trong giọng Peeta như sờ thấy được.

Tôi biết tai mình đã nghe tốt trở lại, dù tiếng động cơ rầm rập, tôi vẫn nghe rõ tiếng Peeta bước chân trở về tàu. Khi tôi lên tàu, Peeta biến mất về phòng cậu cho đến tối. Tôi cũng không thấy cậu vào sáng hôm sau. Thực ra, trong lần xuất hiện sau của cậu, chúng tôi đang trên đường vào Quận 12. Peeta chỉ gật đầu, gương mặt chẳng hề có chút cảm xúc.

Tôi muốn nói với cậu, rằng cậu thật không công bằng. Khi xem tôi như người xa lạ. Khi tôi đã làm những điều cần thiết để giữ mạng sống, giữ mạng sống cho cả hai trong Đấu trường. Khi tôi còn không thể giải thích những điều này với Gale, vì tôi còn không hiểu chính mình. Khi thật sự, sẽ không tốt cho cậu nếu yêu tôi, vì dù sao tôi sẽ không bao giờ lập gia đình và không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ ghét tôi. Khi thật sự, nếu tôi có cảm xúc với cậu, điều đó cũng không quan trọng vì tôi sẽ không bao giờ đeo đuổi thứ tình yêu sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình tôi, đến những đứa trẻ. Và cậu có thể làm gì? Cậu có thể làm gì sau những chuyện đã qua giữa chúng tôi?

Tôi cũng muốn nói, là tôi đã thực sự nhớ cậu như thế nào. Nhưng như vậy, tôi lại không công bằng với cậu.

Thế nên chúng tôi chỉ lặng im đứng đó, nhìn nhà ga dơ dáy của quận mình từ từ xuất hiện. Qua cửa sổ, tôi có thể thấy những máy quay mọc đầy sân ga. Mọi người đều hào hứng đón chúng tôi trở về nhà.

Bên cạnh tôi, Peeta đang chìa tay. Tôi nhìn cậu, do dự. “Lần cuối nhé? Vì khán giả?” cậu nói. Giọng cậu không hề giận dữ, mà còn còn tệ hơn thế, trống rỗng. Chàng trai với ổ bánh mì đang dần rời xa tôi.

Tôi nắm chặt tay cậu ấy, chuẩn bị bước ra ngoài máy quay, và tôi e sợ khi đứng trước cái khoảnh khắc, mà cuối cùng tôi cũng phải đối mặt.

***
Đọc tiếp: Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa