Đấu Trường Sinh Tử

Đấu Trường Sinh Tử - Chương 21




Trong mấy tiếng đồng hồ trước khi trời tối hẳn, tôi nhặt đá về, cố sức ngụy trang cửa hang. Công việc thật khó khăn và chậm chạp, nhưng sau khi mất kha khá mồ hôi sắp xếp mọi thứ, tôi khá hài lòng với kết quả. Giờ đây cái hang đã được giấu sau một đống đá lớn, như bao đống đá khác ở xung quanh. Tôi vẫn có thể chui vào chỗ Peeta bằng một cái lỗ thông nhỏ, nhưng nhìn từ bên ngoài thì thật khó phát hiện. Điều này cần thiết, vì tôi cũng cần dùng chung chiếc túi ngủ vào tối nay. Còn nếu tôi không thể trở về sau bữa phá cỗ, Peeta sẽ được vẫn có một chỗ ẩn thân an toàn mà không phải bị nhốt hoàn toàn trong hang. Mặc dù tôi e là cậu ấy không thể chờ được lâu nếu thiếu thuốc. Nếu tôi chết, Quận 12 khó có thể có người nào chiến thắng.

Tôi lót dạ bằng một con cá nhỏ xương xẩu bắt được dưới suối, hứng đầy rồi lọc các chai nước, cuối cùng là lau chùi vũ khí. Tôi còn lại chín mũi tên. Tôi định để lại con dao cho Peeta để cậu có thứ tự vệ, nhưng thực sự là không cần thiết. Cậu đã đúng khi nói ngụy trang là cách tự vệ cuối cùng của mình. Còn tôi thì có thể vẫn phải cần đến dao. Ai biết được là tôi sẽ đối mặt với những gì?

Có mấy điều tôi gần như chắc chắn. Đó là ít nhất Cato, Clove và Thresh sẽ có mặt khi bữa phá cỗ bắt đầu. Tôi không chắc về Mặt cáo, bởi chiến đấu trực diện không phải lối đánh và cũng không là sở trường của nó. Mặt cáo còn bé người hơn cả tôi và không có vũ khí, trừ trường hợp nó vừa nhặt được thứ gì đó. Có thể nó sẽ ẩn náu ở một nơi gần đó và rình mót được gì thì mót. Nhưng ba đứa kia thì... Tôi cần trang bị đầy đủ. Tuy sở trường của tôi là khả năng sát thương từ xa, nhưng lần này tôi biết mình phải vào thẳng cái nơi xôm tụ đó mới mong lấy được chiếc ba lô có số 12 mà Claudius Templesmith đã nói.

Tôi nhìn lên bầu trời, hy vọng bớt được đi một kẻ thù trước lúc bình minh, nhưng tối nay chẳng có ai xuất hiện. Đến tối mai nhiều gương mặt sẽ xuất hiện ở trên đó. Bữa phá cỗ luôn kết thúc đẫm máu.

Tôi chui vào trong hang, tìm lấy chiếc kính đêm rồi nằm cuộn lại cạnh Peeta. May mắn là hôm nay tôi đã có một giấc ngủ dài thoải mái. Lúc này tôi cần phải tỉnh táo. Tôi thực sự không nghĩ ai đó có thể tấn công vào hang tối nay, nhưng tôi không thể đánh liều chợp mắt để lỡ mất bình minh.

Tối nay lạnh quá, lạnh cắt da cắt thịt. Như thể Ban Tổ chức đã thổi một luồng không khí đại hàn vào trường đấu vậy, mà có lẽ đúng thế thật. Tôi nằm cạnh Peeta trong túi ngủ, cố hấp thu hơi nóng tỏa ra từ cơ thể đang nóng rực của cậu. Cảm giác nằm cạnh một người đang ở đâu đó xa vời quả thực rất lạ. Lúc này Peeta có thể đang phiêu du tại Capitol, Quận 12 hay trên mặt trăng, và thật khó lòng nắm bắt. Chưa bao giờ tôi thấy cô đơn hơn thế kể từ khi Đấu trường bắt đầu.

Cứ chấp nhận đây sẽ là một đêm tồi tệ đi, tôi tự nhủ. Tôi cố lờ đi, nhưng không thể không nghĩ tới mẹ và Prim, không biết tối nay họ có chợp mắt được chút nào không. Đến giai đoạn cuối của Đấu trường, với một sự kiện quan trọng như bữa phá cỗ như thế này, học sinh có thể được nghỉ. Hai người họ có thể xem qua chiếc ti vi cũ kỹ ở nhà hoặc tham gia vào đám đông ở quảng trước màn hình lớn và sáng rõ. Ở nhà thì kín đáo hơn nhưng ở quảng trường họ sẽ nhận được sự ủng hộ. Mọi người sẽ dành cho họ những lời tốt lành, hoặc cho một ít đồ ăn dự trữ. Không biết ông chủ tiệm bánh đã tìm thấy họ, đặc biệt là lúc này khi Peeta và tôi đang chung một đội, và thực hiện lời ông ấy hứa sẽ giúp em tôi không bị đói chưa?

Dân chúng Quận 12 hẳn đang phấn chấn lắm. Hiếm khi nào chúng tôi có ai đó vào đến sâu như vậy ở Đấu trường. Chắc chắn mọi người rất phấn khởi về Peeta và tôi, đặc biệt là lúc này khi chúng tôi sát cánh bên nhau. Nhắm mắt lại, tôi có thể tưởng tượng họ đang la hét cổ vũ hai đứa trước màn hình lớn. Tôi có thể thấy những gương mặt đang hò hét tên chúng tôi, như Greasy Sae, Madge và cả những người trong Đội Trị an vẫn mua thịt lậu nữa.

Và cả Gale. Tôi hiểu anh. Anh sẽ không la hét. Nhưng anh sẽ theo dõi, từng phút giây, từng khúc quanh và ngã rẽ, khao khát tôi trở về nhà. Không biết anh có hy vọng Peeta cũng trở về hay không. Gale chưa phải bạn trai tôi, nhưng nếu tôi mở cánh cửa trái tim, liệu anh sẽ thế nào? Anh đã nói về việc chúng tôi bỏ trốn cùng nhau. Liệu đó chỉ đơn giản là chúng tôi có thêm cơ hội sống sót nếu ra khỏi quận? Hay là điều gì đó lớn hơn?

Tôi không biết anh nghĩ gì về những nụ hôn trong trường đấu.

Qua khe hở giữa những tảng đá, tôi nhìn mặt trăng treo trên bầu trời. Để có mặt ở đó ba tiếng trước bình minh, tôi bắt tay chuẩn bị những việc cuối cùng. Tôi cẩn thận để nước và hộp sơ cứu bên cạnh Peeta. Trong trường hợp tôi không trở về thì chẳng thứ gì có ích nữa cả, và dẫu có chăng thì cũng chỉ giúp cậu cầm cự thêm một thời gian ngắn mà thôi. Sau một chút đắn đo, tôi cởi áo khoác của Peeta rồi mặc vào. Cậu không cần nó. Ít ra là lúc này, khi đang nóng hừng hực trong chiếc túi ngủ mà nếu mai tôi không có đây để cởi ra, hẳn cậu sẽ bị quay chín trong đó mất. Do tay đã cứng đơ vì lạnh, tôi lấy đôi tất dự phòng của Rue, cắt lỗ cho những ngón tay rồi đeo vào. Dù sao thì chúng cũng có ích. Tôi chất vào chiếc túi nhỏ của con bé thức ăn, một chai nước và băng gạc, gài dao vào thắt lưng rồi cầm lấy cung tên. Sắp sửa khởi hành, tôi lại chợt nhớ tới tầm quan trọng của hình tượng cặp tình nhân Romeo và Juliet nên liền cúi người trao cho Peeta một nụ hôn lâu hơn thường lệ. Tôi hình dung những tiếng thở dài hắt ra từ Capitol, rồi giả vờ lau nước mắt. Rồi tôi lẻn qua khe hở của hang và bước vào màn đêm.

Mỗi khi thở ra, luồng hơi từ miệng tôi tạo ra một làn khói trắng đục. Trời rét như trong một tối tháng Mười một ở quê tôi vậy. Hồi đó tôi, một tay xách đèn lồng, thường lẻn vào rừng để đến gặp Gale ở một nơi hẹn trước. Chúng tôi ngồi bó gối cùng nhau, hớp những ngụm trà thảo mộc từ chiếc bình dẹt bằng kim loại có phủ bông bên ngoài, hy vọng sẽ tóm được một con mồi khi bầu trời sáng dần. Ôi Gale, tôi nghĩ. Giá như lúc này anh ở cạnh tôi...

Tôi đi nhanh hết sức. Cặp kính đêm thật hiệu nghiệm, nhưng việc mất khả năng nghe bên tai trái vẫn khiến tôi khó chịu. Tôi không biết vụ nổ gây ra những gì, nhưng nó đã phá hỏng thứ gì đó ở sâu bên trong đến độ không thể khắc phục. Kệ nó. Nếu có thể trở về nhà, tôi sẽ giàu sụ, sẽ có thể thuê ai đó chữa lành tai cho mình.

Rừng luôn rất khác vào ban đêm. Ngay cả khi có kính, trông mọi thứ vẫn không mang dáng vẻ quen thuộc. Như thể cây cối, cỏ hoa và sỏi đá của ban ngày đã yên giấc ngủ, thay vào đó là bản sao u ám hơn của chúng. Tôi không chọn cách mạo hiểm, như tìm lối đi tắt chẳng hạn. Tôi trở lại con suối và theo đường cũ đến nơi ẩn náu của Rue cạnh hồ. Suốt dọc đường, tôi không hề thấy dấu vết của các đấu thủ khác, không một hơi thở, không một tiếng cây cối lao xao. Hoặc tôi là người đầu tiên đến đó, hoặc chúng đã đến từ tối qua. Vẫn còn một hai tiếng đồng hồ nữa khi tôi len được vào bụi rậm, chờ đợi cuộc chém giết bắt đầu.

Tôi nhai vài lá bạc hà lót dạ, dạ dày tôi không cồn cào lắm. Ơn trời, tôi có chiếc áo khoác của Peeta. Không có nó chắc giờ này tôi đang phải đi lòng vòng để giữ ấm mất. Bầu trời chuyển sang màu xam xám của sương sớm và ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu gì của bọn chúng. Thực sự không có gì bất ngờ. Mỗi người đều có điểm nổi bật về sức mạnh, về sự hiểm độc hay gian xảo. Liệu chúng có nghĩ rằng tôi có Peeta đi cùng không? Liệu Mặt cáo và Thresh còn biết cả việc Peeta đã bị thương? Tốt hơn hết là chúng nên nghĩ rằng Peeta sẽ yểm trợ khi tôi đến lấy chiếc ba lô.

Nhưng chiếc ba lô ở đâu nhỉ? Đấu trường đã đủ sáng nên tôi tháo chiếc kính đêm. Tôi nghe thấy tiếng bầy chim hót chào ngày mới. Là lúc này chăng? Bỗng dưng, tôi lo sợ mình đến sai chỗ. Nhưng không, tôi nhớ chắc chắn Claudius Templesmith nói cụ thể là Cornucopia. Và nó đây.

Và tôi đang ở đây. Vậy bữa phá cỗ của tôi đâu?

Ngay khi tia nắng đầu tiên dát vàng Cornucopia, cả khu đất bỗng nhiên rung động. Mặt đất trước miệng chiếc sừng tách ra làm hai và một chiếc bàn tròn phủ vải trắng xóa nhô lên khỏi trường đấu. Trên bàn là bốn chiếc ba lô, hai chiếc màu đen lớn có số 2 và 11, một chiếc màu xanh cỡ vừa có số 5, và một chiếc màu cam nhỏ xíu, chỉ cần ngoắc cổ tay tôi cũng mang nó theo được, được đánh số 12.

Chiếc bàn vừa nhô lên khỏi mặt đất thì một bóng người phóng như bay khỏi Cornucopia, giật lấy chiếc ba lô xanh và bỏ chạy. Mặt cáo! Cái ý tưởng của nó thật tinh ranh và táo bạo! Trong khi những kẻ còn lại đang phủ phục quanh bãi đất, cân nhắc tình thế thì nó đã lấy được thứ mình cần. Chúng tôi còn mắc vào bẫy của nó, bởi không ai muốn đuổi theo một đấu thủ khác, khi mà túi của mình còn đang nằm chơ vơ trên bàn. Mặt cáo hẳn đã cố tình để lại những chiếc túi khác, bởi biết rằng lấy cắp một cái túi nào đó không phải số của mình thì sẽ kéo theo rắc rối. Tôi phải chọn chiến thuật đó mới đúng! Lẫn lộn trong một mớ những ngạc nhiên, ngưỡng mộ, giận dữ, ghen tị và hụt hẫng, tôi nhìn con bé tóc đỏ biến vào bụi cây, mất hút ngoài tầm bắn. Hừ. Tôi lúc nào cũng lo sợ những kẻ khác, nhưng có khi Mặt cáo mới là đối thủ đáng gờm thực sự.

Nó còn làm tôi mất thời gian, bởi lúc này rõ ràng tôi buộc phải tiếp cận chiếc bàn ngay. Bất kỳ ai đến trước cũng có thể túm lấy cái túi của tôi và chạy mất. Không do dự, tôi phóng tới mục tiêu. Tôi có thể cảm thấy điều không ổn trước khi giáp mặt với nguy hiểm thực sự. May mắn thay, con dao đầu tiên rít lên rượt qua phía bên phải nên tôi nghe thấy và kịp thời gạt nó bằng cây cung. Tôi quay lại, giương cung và bắn thẳng vào ngực Clove. Con bé né kịp, thoát chết trong gang tấc nhưng cẳng tay trái vẫn dính tên. Đáng tiếc là nó phi dao bằng tay phải, nhưng điều đó cũng đủ khiến nó chậm lại, mất một chút thời gian để rút tên ra, chấp nhận cơn đau xé thịt. Tôi vừa chạy vừa gắn mũi tên thứ hai, thành thạo như một sát thủ kỳ cựu.

Lúc này tôi đã đến chiếc bàn, với tay lấy cái ba lô nhỏ màu cam. Tôi nắm lấy quai và giật phắt chiếc túi lên tay, nhỏ đến mức có thể nhét vào bất cứ đâu trong bụng áo, rồi xoay người ứng phó đúng lúc con dao thứ hai phóng thẳng đến trán. Nó sượt qua phía trên lông mày phải, tạo ra một vết cắt làm máu tràn xuống mặt khiến mắt tôi nhòa đi, khiến miệng tôi bị lấp đầy một thứ mùi tanh lợm. Tôi lảo đảo bước lùi lại nhưng vẫn kịp bắn mũi tên đã gài sẵn về hướng kẻ tấn công. Ngay lập tức, tôi biết mình sẽ bắn trượt. Clove nhảy bổ vào, xô tôi ngã ngửa xuống đất, đè đầu gối lên hai vai tôi.

Thế là hết, tôi nghĩ, hy vọng cái chết sẽ đến với mình nhanh chóng. Nhưng Clove chưa muốn thanh toán tôi ngay. Nó còn rất ung dung là đằng khác. Hẳn Cato đang ở gần đây, yểm trợ con bé, chờ đợi Thresh và có thể Peeta nữa.

“Thằng bạn trai mày đâu, Quận 12? Vẫn còn núp à?” con bé hỏi.

Còn nói chuyện nghĩa là tôi vẫn còn sống. “Anh ấy ra rồi kìa. Đang tìm thằng Cato,” tôi đe nó. Rồi tôi lấy hết hơi la to. “Peeta!”

Clove bóp chặt cổ họng làm tôi mất tiếng. Tuy nhiên nó vẫn để ý ngó nghiêng, điều này làm tôi hiểu rằng ít nhất trong giây lát đó nó vẫn nghĩ rằng tôi nói thật. Nhưng mãi không thấy Peeta xuất hiện, con bé quay về phía tôi.

“Láo,” nó vừa nói vừa nhăn nhở. “Thằng nhãi sắp chết rồi. Cato biết vết chém đó nặng cỡ nào. Hay là mày đã giấu nó trên cây trong lúc tìm cách cứu nó. Cái gì trong cái ba lô xinh xắn thế? Thuốc cho Chàng trai Đang yêu sao? Rất tiếc là nó chẳng bao giờ cầm được nó rồi.”

Clove mở áo khoác. Một hàng dao nằm la liệt. Con bé cẩn thận chọn một con dao được đánh số cầu kỳ, lưỡi dao uốn cong, hiểm ác. “Tao đã hứa với Cato là nếu để tao tóm được mày, tao sẽ cho khán giả xem một màn đẹp mắt.”

Tôi cố giãy giụa để hất ngã nó, nhưng vô ích. Con bé quá nặng và khóa tôi quá chặt.

“Quên đi, Quận 12. Bọn tao sẽ giết mày. Giống như bọn tao đã từng làm với con đồng đội nhỏ bé đáng thương của mày... tên nó là gì nhỉ? Cái đứa chuyền từ cành này qua cành khác ấy? Rue đúng không? Ừ, đầu tiên là Rue, rồi đến lượt mày, và bọn tao sẽ để Chàng trai Đang yêu chết dần chết mòn. Mày thấy thế nào?” Clove hỏi. “Nào, mày muốn bắt đầu từ đâu?”

Nó lấy ống tay áo cẩu thả quệt máu trên mặt tôi. Nó quan sát mặt tôi một lúc, từ bên này sang bên kia như thể đang xem một cục gỗ và đắn đo nên tạc hình thù nào lên đó. Tôi cố vươn cổ cắn tay nó, nhưng bị nó nắm tóc và đè ngược xuống đất. “Tao nghĩ là...” nó ậm ừ. “Tao nghĩ là nên bắt đầu với cái miệng của mày.” Tôi cắn chặt răng trong khi nó hung hãn vạch mũi dao trước môi tôi.

Tôi sẽ không nhắm mắt. Lời bình phẩm của nó về Rue khiến óc tôi sôi sục, đến mức tôi nghĩ có thể sẵn sàng chết trong danh dự. Như sự phản kháng cuối cùng, tôi trừng trừng nhìn nó đến khi nào còn có thể, mà có lẽ không còn lâu nữa, nhưng tôi vẫn sẽ nhìn nó, tôi sẽ không khóc, tôi sẽ chết, theo một cách riêng, không bị khuất phục.

“Đúng đấy, tao nghĩ là mày sẽ không dùng được môi nữa đâu. Muốn gửi đến Chàng trai Đang yêu nụ hôn cuối không?” con bé hỏi. Tôi nhổ toẹt một miệng đầy máu và nước bọt lên mặt đối phương. Con bé đỏ bừng thịnh nộ. “Được lắm. Chúng ta bắt đầu nhé.”

Tôi gồng người chờ đợi đòn tra tấn sắp tới. Nhưng ngay khi mũi dao vừa chạm môi, một lực dữ dội nào đó hất Clove khỏi người tôi, con bé hét lên. Tôi vô cùng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Là Peeta đã đến cứu tôi chăng? Hay Ban Tổ chức có đưa thú dữ vào đây để cuộc chiến thêm phần náo nhiệt? Hay một chiếc phi thuyền không biết bằng cách nào đã hất văng nó lên không trung?

Nhưng khi chống người dậy bằng đôi tay tê cứng, tôi mới biết không phải những lý do đó. Clove đang bị nhấc bổng, lủng lẳng và bất lực trong tay Thresh. Tôi kinh ngạc, nhìn Thresh đứng sừng sững trước mặt, tay nhấc Clove như một con búp bê bằng bông. Tôi nhớ là hắn cũng đô con, nhưng hắn có vẻ lực lưỡng hơn, mạnh mẽ hơn so với những gì tôi biết. Có vẻ hắn đã tăng khá nhiều cân ở Đấu trường. Hắn xoay con bé mấy vòng và ném nó xuống đất.

Tiếng hắn la làm tôi giật nảy mình. Tôi chưa bao giờ nghe hắn mở miệng quá một câu lầm bầm. “Mày đã làm gì với con bé? Mày giết nó đúng không?”

Con bé bò bằng cả hai chân hai tay về phía sau, như một con bọ mất trí, choáng váng đến mức không thể gọi được Cato. “Không! Không, không phải tôi!”

“Mày đã nhắc đến tên con bé. Tao nghe chính miệng mày nói. Mày đã giết nó đúng không?” Sau một thoáng suy nghĩ hắn càng trở nên điên cuồng. “Mày cũng chém con bé như định làm với cô gái này đúng không?”

“Không! Không, tôi...” Clove nhìn thấy hòn đá trong tay Thresh, to bằng ổ bánh mì con, bao nhiêu dũng khí tiêu tan cả. “Cato!” nó gào lên thất thanh. “Cato!”

“Clove!” tôi nghe thấy tiếng Cato, nhưng hắn ở quá xa và không thể làm được gì. Hắn định làm gì nhỉ? Tìm cách tóm Mặt cáo hay Peeta ư? Hay hắn đã nằm phục để chờ Thresh nhưng đoán nhầm chỗ?

Thresh nện mạnh hòn đá xuống thái dương Clove. Máu không chảy, nhưng nghe thấy tiếng xương sọ kêu, tôi biết con bé đã không còn hy vọng gì nữa. Dù vậy, lúc này nó vẫn chưa chết, ngực nó còn thoi thóp và miệng nó phát ra tiếng rên ư ử.

Khi Thresh quay về phía tôi, giơ cao hòn đá, tôi biết không còn hy vọng chạy thoát. Và cây cung lúc này vô hại, mũi tên cài vào đã bắn về phía Clove. Tôi bất động trước ánh mắt trừng trừng màu vàng nâu kỳ lạ. “Nó có ý gì khi nói Rue là đồng minh của cô?”

“Tôi - tôi - chúng tôi lập thành đội. Cùng làm nổ tung cái tháp đồ. Tôi cố cứu mạng cô bé, tôi đã cố. Nhưng hắn đã nhanh tay hơn, gã Quận 1,” tôi nói. Có lẽ nếu hắn biết tôi đã giúp Rue, hắn sẽ không chọn cho tôi một cái chết dai dẳng, tàn ác.

“Và cô đã giết thằng nhóc?” hắn gặng hỏi.

“Phải. Tôi đã giết nó. Và phủ hoa lên người con bé,” tôi nói. “Tôi đã ru con bé ngủ.”

Mắt tôi ầng ậng nước. Tôi không còn nhớ gì về nỗi căng thẳng và cuộc chiến nữa. Trong tôi tràn ngập những cảm xúc về Rue, về nỗi đau đang dâng đầy tâm trí, về nỗi sợ hãi trước Thresh, trước tiếng rên rỉ của cô gái đang hấp hối cách đó một mét.

“Ngủ ư?” Thresh cộc cằn hỏi.

“Không, nó chết. Tôi ru đến khi con bé chết,” tôi nói. “Quận của cậu... họ gửi cho tôi ổ bánh mì.” Tôi đưa tay lên, nhưng không phải để rút mũi tên ra khỏi bao, điều tôi biết là không thể. Tôi lau sạch mặt mũi. “Hạ tôi nhanh đi, được chứ, Thresh?”

Những cảm xúc mâu thuẫn chạy qua mặt Thresh. Hắn hạ hòn đá xuống và nói với tôi, gần như ra lệnh. “Chỉ duy nhất lần này, tôi để cô đi. Vì con bé. Cô và tôi, từ bây giờ coi như sòng phẳng. Không nợ nần gì nhau nữa. Cô hiểu chứ?”

Tôi gật đầu bởi tôi hiểu điều đó. Về món nợ. Và tôi ghét mang nợ. Tôi hiểu rằng nếu Thresh thắng, hắn sẽ trở về, đối mặt với cái quận đã phá bỏ hoàn toàn luật lệ để gửi lời cảm ơn đến tôi, và chính hắn lúc này cũng đang phá bỏ các luật lệ để cảm ơn tôi. Tôi hiểu rằng, ngay lúc này đây, đầu tôi sẽ không bị Thresh nghiền nát.

“Clove!” Giọng của Cato lúc này đã gần hơn. Tôi đoán qua tiếng gọi đau đớn của hắn khi thấy con bé nằm bất động.

“Cô nên chạy đi, Cô gái Lửa,” Thresh nói.

Tôi không cần để nhắc đến lần thứ hai. Tôi bật dậy, co giò chạy trên mặt đất cứng ngắc, khỏi Thresh, khỏi Clove và khỏi tiếng la thất thanh của Cato. Chỉ khi đến được bìa rừng, tôi mới quay đầu lại trong giây lát. Thresh cùng hai chiếc ba lô lớn đã biến mất vào phía bên kia bãi đất, nơi tôi chưa đặt chân đến bao giờ. Cato quỳ gối bên cạnh Clove, tay vẫn cầm ngọn lao, cầu xin con bé ở lại với hắn. Sớm muộn thì hắn cũng sẽ nhận ra làm thế là vô ích, con bé không thể qua khỏi. Tôi chạy băng băng vào rừng, liên tục quệt vệt máu đang tràn xuống mắt, chui lủi như con thú hoang bị thương. Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng pháo, biết rằng Clove đã chết, cũng có nghĩa Cato sẽ lần theo dấu vết của bọn tôi. Hoặc Thresh, hoặc tôi. Vết thương làm nỗi sợ trong đầu tôi ập đến. Tôi gắn một mũi tên, nhưng Cato cũng có thể phóng lao xa ngang tầm bắn của tôi.

Chỉ có một điều làm tôi bớt lo lắng. Thresh đã lấy đi chiếc ba lô mà Cato đang rất cần. Nếu phải đánh cược, tôi nghĩ Cato sẽ đuổi theo Thresh chứ không phải tôi. Tuy vậy, tôi vẫn không chạy chậm lại ngay cả khi gặp nguồn nước. Tôi lao thẳng xuống, chân vẫn đi ủng, hì hục lội xuôi dòng. Tôi cởi đôi tất của Rue mà tôi dùng làm bao tay và ấn chặt lên trán, tìm cách cầm máu, nhưng chỉ vài phút sau chúng ướt đẫm.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng trở về được hang đá. Tôi chui qua cái hốc. Trong ánh sáng mập mờ, tôi lấy chiếc túi nhỏ màu cam trên tay, cắt khóa và dốc ngược túi xuống đất. Một chiếc hộp mỏng đựng kim tiêm. Không hề do dự, tôi cắm chiếc kim vào cánh tay Peeta và tiêm chầm chậm.

Tôi sờ đầu và tai mình, tay tôi lem luốc máu.

Điều cuối cùng tôi còn nhớ là trên cổ tay mình có một con ngài màu xanh bạc tuyệt đẹp đang đậu.