Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 53




Thâm Tình quay người lại nhìn cảnh sát Trương, bộ ông ta không nói chuyện thì người ta sẽ nghĩ ông ta câm chắc. Hay là ông ta cố tình nói để cho cô biết rằng cô và Khương Gia Tuấn không phải là cùng một thế giới, hai người họ mới thật sự hợp nhau.

Đôi lông mày thanh tú của cô cau lại không vui vẻ. “Tôi cảm thấy lần này chú nói chuyện giỏi hơn lần trước đó, không còn cứng nhắc mà nói chuyện rất vô tư nha!”

Cảnh sát Trương chỉ chỉ xuống dưới cốc cà phê, ý bảo cô đừng khuấy nữa cà phê sẽ chàn ra ngoài. Thâm Tình không quan tâm, tay vẫn khuấy cốc cà phê.

Giọng nói của cảnh sát Trương vang lên. “Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi thường nói chuyện nhiều hơn với những người tôi cảm thấy họ thiện cảm và tốt tính.”

Thâm Tình cười một nụ cười như có như không, cô dừng tay lại, đưa cốc cà phê sữa lên miệng và uống. Thật ngon đó, không ngờ cà phê sữa lại ngon tới như vậy.

“Vậy sao? Tôi có thể nghĩ rằng chú đang khen tôi không vậy? Nhưng tiếc quá, tôi lại không thích những người nói nhiều, bởi khi họ nói quá nhiều họ sẽ nói ra những câu mà ngay cả họ cũng không biết là gì. Cảnh sát Trương này, chú tìm tôi có chuyện gì sao? Mặc dù tôi không có bệnh nhân tới khám, nhưng vẫn đi làm ăn lương đều đặn đó.”

Cảnh sát Trương thu hồi lại ánh mắt đang nhìn cô của ông, ông ấy nhìn ra bên ngoài. Cửa hàng này đúng là rất tiện lợi đó, không khí thoáng mát có thể khiến cho tâm trạng mình vui lên rất nhiều.

“Cô không lo cho mình hay sao?”

Thâm Tình đưa ánh mắt đầy khó hiểu lên nhìn ông. “Tôi thì phải lo lắng gì chứ?”

Cảnh sát Trương đưa mắt lên nhìn trả lại cô.

“Cô không từng suy nghĩ tới tại sao chuyện cô bị bệnh lại được báo trí biết, và những bức ảnh ngày xưa của cô cũng được đưa lên sao? Đừng nói với tôi là cô chưa từng suy nghĩ đến nhé! Bởi vì nếu cô nói ‘đúng’ tôi chắc chắn sẽ không tin.”

Thâm Tình không hề tránh ánh mắt của cảnh sát Trương, cô đối diện ông ta. Đương nhiên cô từng suy nghĩ rồi và cũng có người để nghi ngờ, nhưng đó là chuyện không thể nào.



“Đúng vậy, tôi trước giờ suy nghĩ rất đơn giản, cho nên tôi cũng sẽ không nghĩ tới chuyện có người cố tình làm như vậy. Nhưng mà chú không cảm thấy chuyện này lạ hay sao, tôi vừa nói chuyện kia cho chú biết thì ngày hôm sau tất cả đều biết, chuyện này phải nói thế nào đây?”

“Chúng tôi đương như là sẽ không làm chuyện có lỗi với mỗi một công dân sống trên Nhạc Thành này. Nhưng tôi muốn nói đến chuyện khác, còn là chuyện gì thì cô tự mình suy nghĩ sẽ thích hợp hơn.”

Thâm Tình cười nói: “chú này, liệu hai người cấp dưới của chú có tiết lộ không, ví dụ như được đút tiền để nói ra chẳng hạn!”

“Đó là điều không thể nào, tôi có thể thề với cô hai người họ là người đã đi theo tôi rất lâu, chuyện tôi nói họ mới dám làm chứ không dám làm sai.”

“Tôi cũng chỉ suy nghĩ mà thôi!”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của cảnh sát Trương vang lên: “bác sĩ Thâm người biết chuyện cô bị bệnh cũng không chỉ có ba người chúng tôi đâu, cô đừng quên là vẫn còn một người nữa.”

Nói xong cảnh sát Trương liên đứng dậy. “Hôm nay tôi mời cô nhé! Tôi còn có chuyện, mong rằng lần sau gặp lại tinh thần của bác sĩ Thâm sẽ ổn định hơn và vui vẻ hơn.”

Thâm Tình nhìn bóng lưng của ông ấy, vừa rồi trong lời nói của ông ấy chính là đang nhắc nhở cô.

Cô đưa ánh mắt ra bên ngoài, lúc này trước cửa bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân tới khám và chữa bệnh. Bao nhiêu năm qua cô chưa từng ngồi phía sau như thế này, ngắm nhìn bóng lưng của họ thật kỹ, nhìn gương mặt vui buồn của họ thật kỹ. Có người vui vẻ từ trong bệnh viện bước ra với từ bệnh án, cũng có người mang gương mặt u buồn khóc lóc với tờ bệnh án trên tay, sống chết của con người chính là như vậy.

Tại sao trước giờ cô lại không biết những chuyện này vậy chứ, đơn giản thôi, bởi vì cô không thích.

Thâm Tình cảm giác mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, cô đã bỏ lỡ quá nhiều thứ nhất là thanh xuân của cô. Nó trôi qua quá tẻ nhạt và buồn chán, cô cứ như vậy mà sống trong suốt bao nhiêu năm qua. Có lẽ cô cũng nên thay đổi rồi, thay đổi bản thân, thay đổi suy nghĩ và cách sống của mình nữa.

Thâm Tình đứng dậy, cô muốn hoà nhập vào cùng những dòng người kia, muốn cảm nhận mình vẫn còn sống, vẫn còn có thể vui vẻ và sống tiếp. Những thị phi bên ngoài kia cô sẽ không quan tâm nữa, họ muốn nói gì cứ mặc kệ bọn họ đi.





Hai tháng sau, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường. Vụ việc cô và Tần Thư Hàn có liên quan tới cái chết của Phương Giang cũng được làm sáng tỏ, một nhân chứng được xem là người sống sót duy nhất trên con thuyền cho biết: người giết chết Phương Giang không phải là Tần Thư Hàn mà là một người khác. Người đàn ông đó còn chỉ ra những điểm khác nhau ở bức ảnh trên mạng và hình ảnh của Tần Thư Hàn ở bên ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đúng như lời nói của người đàn ông kia, người trong bức ảnh không phải là Tần Thư Hàn, cũng bắt đầu từ ngày đó chuyện của cô và Tần Thư Hàn không được ai nhắc tới nữa. Nhưng còn chuyện cô làm bác sĩ tâm lý nhưng mắc bệnh thì họ luôn nói đi nói lại nhiều, cô cũng không quan tâm tới. Cái cô quan tâm chính là người đàn ông kia là ai, tại sao anh ta lại có thể đứng ra nói tất cả mọi thứ như vậy. Thâm Tình cảm thấy chuyện này không bình thường, rốt cuộc ai đã đứng phía sau.

Cũng từ ngày đó cảnh sát Trương không còn đến tìm cô như mọi khi nữa. Ông ấy có mời cô đi ăn cơm mấy lần nhưng cô đều từ chối, những người như vậy cô càng không liên quan sẽ càng tốt hơn rất nhiều.

Mọi chuyện dần lắng xuống tất cả, không một ai nhắc tới chuyện đã qua nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người đồng nghiệp thường ngồi lại với nhau tám chuyện của cô, những lần như vậy cô đều làm như không nghe thấy mà bước qua.

Cũng gần đến cuối năm bệnh viện ngày càng bận rộn hơn, thời gian Thâm Tình ở bệnh viện cũng nhiều hơn ở nhà. Thâm Tình bước ra từ phòng vệ sinh nữ, hôm nay đúng như cô dựa đoán, bà dì của cô đến rồi. Cũng may sáng nay trước khi đi ra khỏi nhà cô đã có chuẩn bị sẵn từ trước.

Buổi tối buông xuống, hôm nay bệnh viện có tổ chức liên hoan cuối năm, giám đốc Khương là người đích thân mời các nhân viên tới tham dự, ông nói với họ hôm nay có một vài chuyện quan trọng ông ấy muốn nói với tất cả các nhân viên nên không ai được phép từ chối.

Đương nhiên Thâm Tình cũng không ngoại lệ rồi, cô muốn từ chối không đi, nhưng căn bản là không thể từ chối được nó. Hôm nay mọi người lại hẹn nhau ở Bóng Đêm, đây là nơi mà Thâm Tình ghét nhất, cô đứng trước Bóng Đêm rất lâu, cô không dám bước vào đó.

Hàn Tam đi đến đẩy nhẹ cô nói: “chịu Tiểu Tình chị sao vậy?”

Thâm Tình lắc đầu. “Không sao, đi thôi!”

Hàn Tam không tin tiến tới hỏi tiếp: “chị không sao thật chứ? Đừng để em lo lắng có được không vậy? Em thấy mặt chị rất xanh xao!”

Thâm Tình cười, xoa tóc cậu ta nói: “đi thôi, nơi này là một nơi vô cùng nổi tiếng ở Nhạc Thành đó nha, này trong này loại rượu nào cũng có, món ngon nào cũng có và loại người nào cũng có!”