Hắn cười tà mị ấn cô xuống giường.
“Y Y cũng đủ lớn rồi nhỉ, đến lúc đền đáp chú Phong này rồi”
Nhìn ngũ quan cứng rắn của hắn, cô ngượng đến chín cả mặt, miệng bập bẹ không nói lên lời.
“Đền..đền đáp gì?”
Hắn phì cười, một tay chống lên giường, một tay nghịch ngợm sợi tóc của cô, sao đây, có người muốn trốn tránh trách nhiệm rồi?
Sở Tử Phong nhổm người đứng dậy, quay người đi về phía tủ giường, hắn xoay chiếc đèn ngủ hai lần lập tức chiếc giường được thiết kế đặc biệt của hắn mở ra một ô vuông, một ô vuông rất nhỏ.
Cô nhìn hắn lấy đồ vật đó ra khuôn mặt lại càng ửng đỏ.
“Sở Tử Phong, anh nghe cho kĩ, sau này anh nhất định phải gả cho em, như thế em mới có thể đền đáp anh”
Âm thanh của chiếc máy ghi âm vang lên, dù đã từ rất lâu nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một từng từ từng chữ.
Bởi vì đó là giọng của cô mà huhu!!
“Sao nào, lúc này vẫn còn gọi là anh, bây giờ đổi thành chú là muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
Cô thẹn quá nói lớn.
“Ai nói chứ, ai không giữ lời là con heo”
Vậy sao?
“Sở Tử Phong, anh nghe cho kĩ, sau này anh nhất định phải gả cho em, như thế em mới có thể đền đáp anh”
Lục Y Y cô ngượng chết mất thôi, cô chui vào trong chăn cuộn tròn như cục bông, ra sức hét lên.
“Huhu chú đừng mở nữa mà, mau tắt đi!"
Chiếc chăn đáng thương cứ thế bị hắn lẳng sang một bên, Sở Tử Phong lại nghịch tóc cô.
“Vậy nói cho chồng em biết, em có thích Ân Thừa Vũ không?”
Nghe đến đây Lục Y Y lập tức bật dậy, túm cổ áo anh gầm gừ.
Hắn mỉm cười, cũng chỉ là con mèo xù lông thôi.
“Y Y nói cho chú biết, cháu hận nhất là cậu ta, đừng nói là thích”
Nụ cười tà mị trên môi hắn chưa hề biến mất.
“Vậy Y Y có thích anh không?"
Lục Y Y cứng đờ như khúc gỗ, phải mất mấy giây mới lấy lại tinh thần, cô đấm vào ngực hắn rồi nói lớn.
“Ai mà thèm thích chú!"
Sau đó hùng hằng bỏ ra ngoài, để lại Sở Tử Phong vẫn đang cười tủm tỉm.
Đúng là Y Y lớn thật rồi, chẳng mấy chốc bảo bối ấy sẽ là của hắn thôi.
….
“Anh ơi sao tay anh lại chảy máu vậy”
Tiểu Y Y bảy tuổi nhìn bàn tay đang chảy máu của anh, khiến anh hoảng hốt mà giấu đi.
“Bảo bối nhìn nhầm rồi, anh đâu có chảy máu đâu”
Vốn là một cô nhóc thông minh sao những trò lừa này có thể lừa được cô, Lục Y Y chống nạnh lên lớp.
“Có phải anh lại đánh nhau không?”
Sở Tử Phong chột dạ lảng tránh.
“Hôm nay sao em lại chạy đến đây?”
Hắn nói xong, đột nhiên nhớ ra từ trước đến giờ cũng đâu giấu được cô bé này điều gì, đành thở dài hối lỗi.
“Anh biết sai rồi”
Cô nhóc Lục Y Y nhìn hắn hối lỗi nhưng không hề mềm lòng, nhưng một lúc sau Y Y bé nhỏ bắt đầu ngẫm nghĩ, Phong Phong vốn không phải kiểu người hở ra là đánh đấm, chắc chắn phải có lí do gì đó.
Nghĩ bụng hôm sau Y Y bé nhỏ liền lén lút bỏ học để đi theo Sở Tử Phong, chút suy nghĩ này của đám nhóc con sao hắn có thể không nhìn ra được, thế nhưng Sở Tử Phong chỉ vui vẻ coi như không biết gì, coi như cho vợ nhỏ này thỏa sức sáng tạo đi.
Đến lúc về, đám người của Tào Phi lại đến gây khó dễ, anh thầm cảm thán, mấy tên điên này bị anh đánh cho nát như tương bao nhiêu lần mà vẫn mặt dày đeo bám không biết sợ là gì.
Vốn còn định chấm dứt sự phiền nhiễu này trong nốt một lần, thế nhưng đột nhiên nhớ ra bảo bối nhỏ kìa còn ở phía sau, đành ngậm ngùi lùi lại một bước.
“Sao hả? biết sợ rồi à?”
Hắn cong môi thách thức.
“Đúng vậy, tôi sợ bị đánh vào mặt lắm”
Phải rồi, trước giờ hắn toàn đấm vào mặt đám người này, có lẽ là vì kích động nên mấy tên ngu đó cùng đồng loạt xông lên.
Vào giây phút ấy tên Tào Phi liền bị một chiếc dép phi vào mặt, hắn dù rất buồn cười nhưng vẫn phải cố nhịn để tỏ ra bất ngờ.
“Bảo bối, sao em lại ở đây?”
Lục Y Y hùng hổ bước ra, chắn Sở Tử Phong ở phía sau mình, sau đó hất cằm về phía đám người kia.
“Các người đừng có ỷ đông hiếp yếu”
Bọn họ cứng miệng không nói lên lời.
“Yếu cái con khỉ, anh mày đập bọn tao như bao cát đây này, hôm nay bọn tao phải báo thù”
Sở Tử Phong nũng nịu sụt sịt.
“Anh không có, là bọn họ ức hiếp anh”
Sở Tử Phong ngồi xuống ôm Lục Y Y.
“Bảo bối em phải tin anh”
Cô bé Lục Y Y dù là một con thỏ tinh ranh, nhưng thỏ thì không thể khôn hơn sói được, đen đủi thế nào mà Sở Tử Phong lại là một con sói già giảo hoạt.
Lần này Lục Y Y bị lừa, còn đám người kia chỉ biết há hốc mồm, không phải chứ, tên khốn này!!
Hôm đó Lục Y Y đã lên lớp giảng dạy cho cả đám côn đồ săm trổ đầy mình, chẳng có lí do gì khiến bọn chúng nghe lời răm rắp cả, ngoài việc đằng sau thỏ con Lục Y Y là cả một dàn vệ sĩ của Lục gia.
Lúc phi chiếc dép vào mặt Tào Phi, đâu có vệ sĩ nào...
Thế nhưng cô bé nhút nhát ấy lại không ngại đứng ra bảo vệ hắn.
Đáng yêu như vậy, sao hắn không yêu cho được.
Lục Y Y lương thiện như vậy, sao hắn không thương cho được.
Từ đó, hắn nguyện cả đời này bảo vệ cho cô, nhất định không thể để cô chịu tổn thương hay thiệt thòi nào, vì Lục Y Y chính là tia sáng duy nhất của cuộc đời hắn, là người đầu tiên không ngại xé váy của mình để băng bó cho hắn, người đầu tiên để ý hắn có chảy máu hay không, là người đầu tiên tin hắn vô điều kiện, và, cũng là người đầu tiên hắn thương nhiều đến thế.
Trân quý của Sở Tử Phong- Lục Y Y.