Sau đó Lục Y Y rốt cuộc hiểu tại sao bọn họ lại nói Sở Tử Phong là súc sinh.
Trâu già gặm cỏ non, mà con trâu già Sở Tử Phong lại chính là kiểu bên ngoài điềm tĩnh bên trong lưu manh vô độ.
Trần Hạ Mộc giáo huấn Sở Tử Phong một hồi, sau đó liền được Trương Bạch Hàn kéo xuống trấn an.
“Bà xã bình tĩnh, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ”
Nói rồi Trương Bạch Hàn khẽ vuốt ve tóc cô ấy, ánh mắt yêu chiều hệt như lúc Sở Tử Phong nhìn cô.
Trần Hạ Mộc vẫn chưa nguôi giận, ngồi trong lòng Trương Bạch Hàn vẫn chỉ về phía Sở Tử Phong.
“Cậu… cậu quá đáng, con gái nhà người ta vẫn tuổi ăn tuổi lớn, cậu đã đóng dấu làm thịt rồi sao?”
Vành tai Sở Tử Phong lại không trong dự đoán mà đỏ lên, hắn hơi cúi đầu.
“Lúc đó quả thực là hơi mất kiềm chế”
Trần Hạ Mộc càng tức giận, không thể phát tiết đi đâu liền quay ra đấm Trương Bạch Hàn.
“Đám người các anh đều là lũ suy nghĩ bằng nửa thân dưới hay sao?!!”
Lục Y Y nhìn Trần Hạ Mộc, nhớ ra khi nói chuyện chị ấy thường xoa eo, cô liền hiểu ra vấn đề đành tủm tỉm cười.
Hoá ra cô không phải yếu ớt, đến người mạnh mẽ như chị Hạ Mộc còn bị hành đến thế kia.
Trương Bạch Hàn bất đắc dĩ quay sang mắng Sở Tử Phong, vì bảo toàn tính mạng hắn chỉ có thể lôi bạn mình ra làm bia đỡ đạn.
Ba người họ hai người mắng một người nghe, liền tạo ra một tình huống dở khóc dở cười, tiếng cười khúc khích của Lục Y Y vang lên bọn họ liền chú ý đến cô.
Lục Y Y rạng rỡ ngẩng đầu, nụ cười vui vẻ mở rộng.
“Chị ơi, là em dụ dỗ anh ấy”
Hai người bọn họ đang dở miệng mắng, nghe thấy cô nói thì bần thần ngồi xuống.
Lục Y Y lại nói thêm.
“Em mới là người không nhịn được”
Sở Tử Phong nhịn cười phía bên kia khiến Trần Hạ Mộc ngượng đến đỏ mặt, cô bất lực đến bên Lục Y Y.
“Con nhóc này, chị đang đòi lại quyền lợi cho em đấy, em có thể nể mặt chị chút không?”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Trần Hạ Mộc cô chỉ biết cười đầy hối lỗi, nhưng dù vậy sự thật mà cô dụ dỗ hắn vẫn không thể nào chối cãi.
Bọn họ ăn uống nói chuyện vui vẻ đến khi bữa ăn kết thúc, Trương Bạch Hàn vì ở công ty còn có việc nên đã xin phép dẫn Trần Hạ Mộc về trước.
Lúc này khi chỉ có hai người Sở Tử Phong mới lôi cô vào lòng.
“Sao hôm nay bà chủ nhà họ Sở dịu dàng quá vậy?”
Lục Y Y cười tủm tỉm, cô xoay người ôm lấy cổ hắn.
“Cảm ơn anh”
Hắn hơi sững người một hồi, nhìn ánh mắt trong veo của Lục Y Y đến thất thần, sau đó cô gái nhỏ liền chủ động ghé sát môi hắn.
Nụ hôn vụng về đến đáng yêu, khiến Sở Tử Phong như đắm chìm vào hương thơm nhẹ nhàng trên người cô, hắn ôm chặt lấy lưng cô quay lại lấn áp.
Hai người hôn nhau rất lâu, cho đến khi điện thoại của Sở Tử Phong vang lên hắn vẫn không muốn dừng lại, Lục Y Y bất lực đẩy hắn ra.
“Lão đại đừng u mê em như vậy!”
Nhìn vẻ trêu ghẹo trên mặt cô hắn phì cười, hôn liên tiếp vào mặt Lục Y Y rồi mới nghe điện thoại, giọng nói với thanh âm cực kì trầm thấp và tồi tệ bên kia khiến cô chú ý.
“Bà ta lại đến Lục gia rồi!”
Đột nhiên cô thấy ánh mắt Sở Tử Phong tối lại.
Lục Y Y ngầm hiểu rằng người phụ nữ liên quan đến quá khứ của Sở Tử Phong lại một lần nữa xuất hiện, sau lần mà cô đuổi bà ta đi thì họ đã không còn thấy bóng dáng của bà ta nữa, vậy mà giờ bà ta lại vẫn dám quay lại.
Cô nắm chặt lấy tay Sở Tử Phong trấn an hắn, có lẽ Sở Tử Phong cũng lo cô hoảng sợ, hắn khẽ xoa đầu rồi đứng dậy.
Hai người lái xe về thẳng về nhà cô, ngay từ cửa vào đã thấy ở sân lớn có ba người đứng đó, Lục Y Y nheo mắt nhìn nhưng lại không thể nhìn rõ.
Cho đến khi đứng ngay trước mặt họ cô mới thấy, không chỉ có người phụ nữ kia mà còn có một cặp vợ chồng già đang dìu nhau, tuy nhiên trên người họ cứ toả ra chút gì đó khó chịu, người đàn bà kia lần này xuất hiện đã không còn điềm đạm thanh lịch như lần trước, đổi lại là vẻ biến thái hống hách.
Bà ta đang giống như dùng bản chất thật để đối đãi với bọn họ.
Lục Y Y cau mày, thấy không khí xung quanh Sở Tử Phong bị nén xuống, cô liền quay về phía người phụ nữ kia, thế nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng nói của hắn.
“Các người đến đây làm gì?”
Đôi vợ chồng già kia không nói gì, nhưng người đàn bà biến thái trước mặt đã hạnh hoẹ.
“Sao nào? Mày ăn bám nhà họ Lục, được ăn sung mặc sướng nên quên mất công ơn dưỡng dục của ba mẹ nuôi mày rồi à?”
Sở Tử Phong phì cười, điệu cười ấy của hắn đáng sợ đến cùng cực.
Lục Y Y không biết phải phát biểu như thế nào trong tình huống này, chỉ buồn cười bà ta ếch ngồi đáy giếng, đến bây giờ vẫn nghĩ Sở Tử Phong ăn bám nhà cô.
Dì Hạ Nghinh và cô Tuyết Linh từ trong nhà bước ra, hai bà cũng thừa hiểu hoàn cảnh bây giờ, chỉ đá cho ba người kia cái nhìn lạnh nhạt rồi đi về phía cô.
“Mới về à con, đã ăn uống gì chưa?”
Lục Y Y cười ngọt ngào, dùng khuỷu tay thúc Sở Tử Phong một cái, hắn liền cố gắng cất khuôn mặt u ám kia nói với hai bà.
“Con đã đưa Y Y đi ăn rồi, dì và cô không cần lo lắng đâu ạ”
Hai người gật gù rồi giục nhau rời đi, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của người trẻ bọn cô.
“Cũng biết lấy lòng quá nhỉ”
Giọng nói của bà ta khó chịu vô cùng, khiến Lục Y Y buồn nôn.
Cô mỉa mai nhìn bà ta, rồi chỉ sang toà dinh thự bên cạnh.
“Bà biết đó là của ai không?”
Dáng vẻ thiếu hiểu biết ấy vẫn hiện hữu khiến Lục Y Y chỉ thiếu nước bật cười, cô ghét sát mặt bà ta thì thầm.
“Đó là của Sở Tử Phong, do một tay anh gây dựng lên tiền tài, toà dinh thự đó chỉ là một phần nhỏ trong những gì anh ấy có thôi!”
Ánh mắt người phụ nữ trở lên trống rỗng, Lục Y Y thừa hiểu bọn họ là vì nghĩ Sở Tử Phong vẫn là cậu nhóc yếu đuối năm xưa nên mới dám dẫn nhau đến đây này trò đủ kiểu, nhưng sự thật đã đáp vào mặt họ những nỗi sợ đầy rõ ràng.
Người đàn ông phía sau đột ngột quỳ xuống, nước mắt lưng tròng.
“Tử Phong, chúng ta sai rồi, là chúng ta không đối xử tốt với con, con có thể nể tình công ơn nuôi dưỡng mà giúp chúng ta được không?”
Sở Tử Phong không nói gì, hắn mệt mỏi xoa gáy, sau đó khinh miệt nhìn người đang quỳ trước mắt.
“Nuôi tôi? Sở Tử Phong tôi ở cái nhà đấy chỉ coi như có cái mái che mưa nắng, còn ăn uống thì tôi chưa hề được động vào một hạt gạo nhà ông”
Hắn nói không hề sai, suốt mấy năm lớn lên, hắn đều là được hàng xóm thương xót cho đồ ăn, còn đôi vợ chồng kia vui thì mắng chửi, không vui thì đánh đập hành hạ hắn, đối xử với hắn như một con chó, một thú vui tiêu khiển.
“Tôi sẽ nể tình các người cho tôi một cái mái che mưa nắng mà tha cho các người, nếu còn muốn ở đây mặt dày đeo bám, đừng trách tôi một tay bóp chết các người”
Lục Y Y thấy ba người họ mặt mày tái mét lại, sau đó lắp bắp muốn nói gì đó, thế nhưng Sở Tử Phong không để cho họ có cơ hội mở miệng.
Hắn khẽ phất tay, ám vệ đằng sau đến từ lúc nào liền tiến lên lôi ba người họ đi.
“À, khoan!”
Sở Tử Phong vẫn bình thản ôm eo cô.
“Hai ông bà kia thì có cho tôi một mái nhà, nhưng bà ta thì không cho tôi được cái gì cả”
Hắn chỉ vào người phụ nữ hống hách kia khiến bà ta sợ đến méo mặt, bà ta vội vàng cầu xuống van xin..
Nhìn vẻ sợ sệt ấy cô đoán bà ta đã hình dung ra được quyền lực mà Sở Tử Phong nắm giữ, vậy lên bây giờ chính là biết thức thời nhưng lại quá muộn