“Chị đừng có nói láo!!”
Lục Y Y bình thản nhìn cô ta, cô hiện tại đang rất nóng giận đây!
Lục Doãn Tinh tiếp tục gào lên.
“Chị vốn chẳng biết gì cả, chị từ nhỏ đều được sống trong sự yêu thương đùm bọc của người khác thì làm sao hiểu được nỗi khổ của chúng tôi? Ba tôi ngày đêm làm lụng vất vả, mẹ tôi đến một cái áo mà rách rồi vẫn phải vá lại để mặc, chúng tôi chắt chiu từng đồng thì chị lại ăn sung mặc sướng!”
“Lục Y Y, chị có tư cách gì nói những lời như vậy?!”
Khuôn mặt Lục Doãn Tinh đầm đìa nước mắt, thấy cảnh ấy Lục Y Y bực bội đến bật cười, số tiền nợ chất như núi không có ngày trả lại của bọn họ với Lục gia đủ để họ ăn sung mặc sướng biết bao lần, vậy mà con ngốc này lại nói ra được những lời như thế sao?
“Vậy là do nhà cô vô đạo đức khổ cực quá, nên dẫn nhau về Lục gia ăn bám à?”
Lục Hạo nhìn cô cháu gái của mình với vẻ lạnh lùng, ông trước giờ luôn giữ một thái độ vô cùng nhã nhặn với họ, nhẫn nhịn đủ đường, nhưng gia đình Lục Kiên dường như chẳng biết điều.
“Lục Doãn Tinh, cô đúng là tuổi trẻ nhưng tài cao, một câu chuyện như thế cô cũng nói ra được sao?”
Sở Tử Phong ngồi một góc hơi bất ngờ nhìn Lục Hạo khi thấy ông cất tiếng, hắn ra hiệu cho ông im lặng rồi khẽ lắc đầu.
Khi Lục Hạo thở dài rồi đi ra ngoài, ánh mắt ông nhìn em trai mình toàn là sự xa lạ và thất vọng.
Kì thực Lục Hạo đã cho Lục Kiên quá nhiều cơ hội, từ trước đến nay không lúc nào là ông không nhân nhượng.
Nhưng không phải mọi việc đều sẽ được đền đáp.
Khi Lục Hạo lạnh nhạt bước ra ngoài không khí vẫn chưa bớt đi phần nào căng thẳng, Lục Y Y chán ghét nhìn cô gái mặt tím tái vì tức giận ngoài kia, khinh bỉ nhả một hơi.
“Lục Doãn Tinh, mẹ cô đi đâu rồi?”
Câu nói này lập tức khiến Lục Doãn Tinh khựng lại.
Dường như đã đoán ra được, Lục Y Y cười mỉa mai ngồi xuống ghế.
“Đi vá áo rách ở trung tâm thời trang lớn nhất thành phố rồi à?”
Lục Doãn Tinh như chột dạ, tuyệt nhiên không nói được lời nào.
“Cô nghe cho rõ này, số tiền mà ba cô ôm của Lục gia đi không hề ít đâu, với số điền đó đủ để cho cô ăn sung mặc sướng như một tiểu thư giới trung lưu rồi cô gái à!”
“Gia đình cô vay nợ chồng chất, lợi dụng lòng tốt của ba tôi, giờ lại quay về đây nói những lời vô sỉ!”
Lục Y Y nhìn sang Lục Kiên.
“Tôi hỏi ông, là ba tôi ép ông bỏ rơi cô Tuyết Linh, rời khỏi Lục gia à?”
Thấy hai người họ đều không nói được gì, cô thản nhiên vắt chân.
“Phải rồi, tình yêu mà ông nói có lẽ là như vậy nhỉ, là tình yêu sẵn sàng bỏ rơi người vợ tần tảo với đứa con chưa kịp chào đời, đi theo một con đàn bà đã ăn nằm với biết bao người để có những đồng tiền dơ bẩn, ha ha, tôi không còn chút tôn trọng nào với ông nữa rồi chú của tôi à!!”
Lục Y Y nói một tràng dài, bọn họ chỉ im lặng, không lâu sau đó Lục Kiên mới ngập ngừng lên tiếng.
“Sở Tử Phong, nếu một ngày Lục Y Y biến mất, cậu chờ đợi rất lâu đành kết hôn với một người khác, nhưng sau này con bé quay trở lại, cậu phát hiện con bé sống rất cực khổ, vậy cậu sẽ làm thế nào?”
Lục Y Y nghe được câu nói này thì phần nào lại biết thêm một vài thông tin, cô không vội phản bác mà đợi Sở Tử Phong trả lời.
Hắn nhàn nhạt nhìn Lục Kiên, vẻ mặt lấp đầy sự chắc chắn.
“Nếu Lục Y Y biến mất, tôi sẽ biến mất cùng em ấy”
Lục Kiên ngây ngốc, sau đó liền vội vàng nói.
“Nếu cậu không tìm được con bé thì sao?”
Hắn không chần chừ lập tức tiếp lời.
“Nếu không tìm được thì sẽ chờ, cuộc đời Sở Tử Phong ngoài Lục Y Y sẽ không kết hôn với ai khác!”
Lục Y Y bật cười đấm vào ngực hắn.
“Đồ sến súa này!”
Cô không nói thêm câu nào, trực tiếp đứng dậy phủi những hạt bụi như không tồn tại trên cánh tay, giọng nói chanh chua ngoài cửa liền vang lên.
“Các người tới đây làm gì!?”
Sở Tử Phong cong môi, nhân vật chính đến rồi!
Lục Kiên nhìn Liêu Mạn vợ mình tay nách xách mang toàn là quần áo hàng hiệu thì có chút khó chịu, còn chưa kịp nói lời nào đã nghe thấy giọng nói uy quyền của Sở Tử Phong.
“Bắt lấy bà ta!”
Lúc này người bất ngờ khi thấy ám vệ giữ chặt Liêu Mạn không chỉ có Lục Doãn Tinh và Lục Kiên mà còn có Lục Y Y, cô cau mày nghi hoặc nhìn hắn, Sở Tử Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi dắt Lục Y Y đi, mặc kệ hai người kia đang van nài thảm thiết.
Hắn lạnh nhạt tàn khốc, vứt tập hồ sơ trước mặt Lục Kiên.
“Chắc ông vui lắm nhỉ, khi người ông cho rằng đến với nhau là vì tình yêu đích thực lại bắt cóc cháu gái yêu của ông chỉ để bán cho tổ chức khác”
Lục Y Y rõ ràng là thấy sắc mặt ông ấy tái mét lại, vẻ không tin được cứ thế tràn ra khỏi khoé mắt, ông lật mở tài liệu một hồi thì như hoá đá, dường như cú sốc quá lớn ấy khiến cổ học Lục Kiên cứng lại.
Sở Tử Phong thấy thế thì dừng chân, hắn u ám bật đoạn ghi âm lên, Liêu Mạn đã hoảng sợ lại càng thêm hoảng sợ, dù bị ám vệ giữ chặt nhưng vẫn khóc lóc biện minh.
“Chồng à em thực sự không có như vậy mà, đều là thằng nhóc đó vu khống em!”
Cho đến khi giọng nói trong chiếc máy ghi âm vang lên Liêu Mạn liền im bặt.
Bà ta đã thừa nhận rằng năm đó chính mình là người đã bắt cóc Lục Y Y, vì khi ấy bà ta cần tiền, mà tổ chức ấy đã hứa nếu có thể bắt được Lục Y Y cho họ thì họ sẽ cho bà ta rất nhiều tiền, vì vậy mà Liêu Mạn đã nhờ đến sự giúp đỡ của bạn thân mình là Trương Di Di, đẩy Lục Y Y vào hố lửa.
Nghe những lời này trái tim cô như bị vô vàn vết dao đâm vào, bị cào xé không thương tiếc, cả người như mất đi sức lực.
Sở Tử Phong đã để cô nằm trọn trong vòng tay hắn nhưng cô vẫn thấy xung quanh như quay cuồng, tảng đá vẫn cứ đè nặng nơi nồng ngực không có ý định dịch rời.
Người mẹ ruột mà cô yêu quý, lại là người trực tiếp đẩy cô vào tay bọn bắt cóc, để lại một nỗi đau ám ảnh suốt cuộc đời cô.
Ngày ấy cô đã háo hức biết bao khi được gặp lại bà ấy, ngay khi tan học Lục Y Y đã vội chạy đến nơi mà trước đây hai mẹ con thường lui tới, vậy mà thứ chờ đón cô lại là địa ngục trần gian như vậy.
Cho đến khi bị bọn bắt cóc hành hạ, cô vẫn luôn nghĩ về bà!
Nước mắt Lục Y Y rơi lã chã, Sở Tử Phong đau xót lau đi từng giọt rồi đầy cực đoan nhìn Lục Kiên đang ngồi dưới đất.
“Suy nghĩ kĩ về những việc thiếu lương tâm ông đã làm cho người đàn bà này đi!”
Hắn liếc qua khuôn mặt hoảng sợ của Lục Doãn Tinh và Liêu Mạn, sau đó liền bế Lục Y Y đang vô cùng suy sụp rời đi.