Đã một tuần từ khi Sở Tử Phong rời đi, Lục Y Y vẫn luôn một mình, cô trách hắn sao có thể bỏ đi ngay vào khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cô chứ?
Lục Y Y buồn rầu nhớ lại hôm đó bị bắt nạt, Sở Tử Phong không xuất hiện nữa rồi, cô tựa vào cửa kính đang chảy đầy những hạt nước mưa, ngoài trời đang mưa tầm tã như chính lòng cô vậy.
Chị gái đó đạp vào ngực cô, nói cô yếu đuối đến phát ghét, rằng một mình cô có thể giật đứt vài cộng tóc của đàn chị kia chứ không thể nào đánh đấm với người khác.
Họ sỉ nhục cô, nói rằng nếu không có Lục thị và Sở Tử Phong bao bọc thì cô đã bị chơi cho đến chết rồi.
Nước mắt lăn dài trên mặt cô, Lục Y Y siết chặt bàn tay, đúng vậy, cô yếu đuối đến phát ghét, yếu đuối đến nỗi cô tự ghét bản thân mình.
“Cạch Cạch Cạch”
Lục Hạo nhìn con gái lòng không khỏi xót xa, cô nhìn sang ông chỉ khẽ mỉm cười.
“Có chuyện gì sao ba?”
Ông từ từ bước đến gần cô công chúa nhỏ của mình, mặc dù đang rất đau xót nhưng lại cố không hỏi đến tình hình của cô, đây cũng là việc Sở Tử Phong nhờ vả.
“Con nghĩ thế nào nếu ba cho con đi học võ?”
Ánh mặt cô loé lên một giây, Lục Y Y cụp mi mắt, cô suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Thái độ kiên quyết ấy khiến Lục Hạo có chút bất ngờ, trước giờ con bé vẫn luôn nhút nhát, hoàn toàn không phải tiếp xúc với những việc nặng nhọc, vậy mà lần này dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Vậy là tên nhóc Tử Phong đã nói đúng rồi sao?
Lục Hạo cười mỉm xoa đầu con gái rồi liền rời đi, dường như nhớ ra điều gì đó ông liền khựng lại.
“Đúng rồi… trước khi đi Tử Phong đã để lại cho con một khoá huấn luyện, thằng nhóc hi vọng con có thể hoàn thành trước khi nó trở về”
Cô ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn Lục Hạo bước ra khỏi phòng, trên mặt cô là một dáng vẻ không thể ngờ tới.
Trước đây Lục Y Y đã từng nghe về khoá huấn luyện của Sở Tử Phong, đó là một khoá huấn luyện vô cùng khắc nghiệt nhằm đào tạo thành viên trong tổ chức, cô có chút bàng hoàng, bởi cô không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn tin tưởng cô đến mức nghĩ cô có thể hoàn thành khoá huấn luyện đó sao?
Vậy được, Lục Y Y ngẩng đầu lau đi nước mắt.
Nếu ngụ ý của hắn là muốn cô mạnh mẽ, vậy cô sẽ mạnh mẽ đến cùng.
…
Khoảng thời gian sau đó Lục Y Y điên cuồng kết hợp học tập và rèn luyện thể lực, có thể nói ưu điểm lớn nhất của cô là xây dựng được những kế hoạch vô cùng khoa học, tuy vậy do thể lực yếu đuối nên Lục Y Y phải cố gắng rất nhiều.
“Dùng lực chân, đá mạnh vào!”
Cô thực sự là đã tập động tác này đến cả chục lần, thậm trí cả người cô còn sắp rời ra đến nơi, nhưng thầy dạy võ dường như không hề hài lòng.
“Động tác của em không chuẩn, sẽ làm mất đi khí thế và lực đánh!”
Cô gắng sức đá thêm hai lần liền mất sức mà ngã xuống, thầy giáo vẫn lành lạnh nhìn cô đang gục trên nền đất, thở dài đầy bất lực.
“Em vẫn nên từ bỏ đi, thể lực của em hoàn toàn không đáp ứng yêu cầu của tôi”
Một giọt nước mắt rơi xuống, Lục Y Y mạnh bạo lau đi rồi lập tức đứng lên, cô nhìn thầy giáo với vẻ kiên định.
“Xin thầy cho em nửa tháng, chỉ cần nửa tháng thôi”
Ông có chút bất ngờ, sau đó chỉ lắc đầu quay đi, trong lúc ấy cô tưởng rằng mình đã hết cơ hội rồi thì đột nhiên giọng nói của thầy vang lên.
“Đừng làm tôi thất vọng!”
Ngay lập tức nụ cười trong trẻo lại hiện trên môi, Lục Y Y cô nhất định làm được.
…
“Lão già này! Ông nghĩ gì mà để Y nhi đi tham gia khoá huấn luyện hả?!”
Lục Hạo ngồi im nghe người bạn kiêm thầy dạy võ của con gái mắng mỏ, ông vốn đã quen với tính nóng nảy của bạn mình nên hoàn toàn không dám phân bua hay giải thích.
“Thể lực của con bé yếu như vậy, có thể học chút võ phòng thân là đã tốt lắm rồi, ông còn để con bé tham giá khoá huấn luyện thì làm sao con bé trụ nổi?!”
Chén nước trên bàn vừa mới rót ra, còn chưa kịp uống thì đã bị hất đi tung toé, Lục Hạo bất lực nhìn người bạn đang nổi nóng mà chẳng biết làm thế nào.
Trước đây khi Sở Tử Phong đưa ra yêu cầu ấy ông cũng suy nghĩ y như vậy, con gái của ông được bao bọc từ nhỏ, năm mười tuổi còn bị bắt cóc, dù may mắn sống sót nhưng cũng như mất đi nửa cái mạng, hiện tại thể lực đúng là trói gà còn không chặt.
Bắt con bé học võ thì thôi, còn bắt con bé hoàn thành khoá huấn luyện thì đúng là quá khó khăn.
Thế nhưng có lẽ ngay từ đầu thằng nhóc Sở Tử Phong đã đúng, con gái của ông vốn mạnh mẽ hơn ông nghĩ nhiều.
“Lão Châu, ông có thấy vẻ kiên quyết trong đôi mắt của con bé không?”
Chỉ một câu nói nhẹ bâng của Lục Hạo, Châu Kì liền sững lại, bao nhiêu tức giận dường như lắng xuống.
Ông thở dài ngồi lại bàn, tiện tay rót một ly trà.
“Tôi có thấy.”
Vậy thì việc của bọn họ cần làm sẽ chỉ có thể là giúp đỡ con bé luyện tập tốt hơn, còn phần quyết định thì đều phải dựa vào con bé thôi.
Quả nhiên thời gian sau đó Lục Y Y tiến bộ không ngừng, thể lực cũng ngày càng tốt hơn, mặc dù đó là một dấu hiệu tốt nhưng không ai biết đằng sau ấy Lục Y Y đã phải cố gắng nhường nào.
Một tháng trôi đi, Sở Tử Phong đến một dòng tin nhắn cũng không có, trước đây mỗi lần hắn đi công tác đều sẽ chủ động nhắn tin về cho cô.
Những lần trước cô đều nhớ hắn, nhưng bây giờ quả thực là nhớ không chịu nổi, nhiều lúc Lục Y Y còn sợ ngộ nhỡ một ngày hắn biến mất thì cô phải chấp nhận thế nào đây?
Cũng may cô còn ba và dì Hạ Nghinh ở bên động viên, thế nhưng nỗi nhớ về Sở Tử Phong không bớt đi phần nào mà chỉ nhiều thêm, bây giờ không chỉ người cô đau nhức, mà trái tim cô cũng nhức nhối không kém rồi.
Chuông điện thoại gieo lên giữa ánh đèn vàng ấm áp.
Lục Y Y nhìn vào màn hình, tim bỗng dưng đập nhanh, lòng bàn tay cô như toát mồ hôi hột, chần chừ cầm điện thoại lên.
“Alo”
Cô nghe thấy rõ tiếng thở đầy cứng cỏi của hắn, nỗi nhớ như bớt đi phần nào.
“Ở nhà có ngoan không?”
Lục Y Y tủi thân mím chặt môi, Sở Tử Phong là đồ xấu xí, tại sao bây giờ mới chịu gọi cho cô.
Nước mắt cô đã rơi lã chã từ lúc nào, Lục Y Y không thể kìm nước những tiếng nấc nghẹn, cô ôm điện thoại trong lòng một tay không ngừng lau nước mắt.
Nỗi nhớ bấy lâu luôn kìm nén nay đã được thả ra, bao nhiêu sự tủi hờn, chờ đợi, đau đớn, vui vẻ dường như đều tuôn ra theo làn nước mắt.
“Ngoan nào, sao lại khóc chứ?”
Cô khó chịu nói lớn.
“Còn không phải tại chú sao? Tại sao giờ mới chịu gọi cho Y Y, chú ghét Y Y lắm rồi chứ gì?”
Nếu không ghét sao mấy ngày nay lại lạnh nhạt với cô như vậy chứ?
Sở Tử Phong bên kia bất lực an ủi cô.
Nói hắn bận quá thì nghe có vẻ máy móc và không đáng tin, nhưng sự thật là như vậy.
Suốt một tháng qua hắn chỉ lo chú tâm xử lí gia tộc đứng sau Ân gia, thời gian nghỉ ngơi tính trên đầu ngón tay, hắn cũng không phải không nhớ cô, chỉ là hiện tại vẫn là giai đoạn quan trọng, thế lực của Ân gia điên cuồng nhắm tới cô nên hắn hoàn toàn không còn thời gian dù chỉ để nhắn cho cô một tin nhắn.
Dù bây giờ mọi chuyện đã ổn hơn, nhưng kì thực vẫn chưa thể rảnh rỗi được.