Lục Y Y vẫn đứng đó thế nhưng Sở Tử Phong thì càng ngày càng xót xa, bởi nước mắt cô đã chan hoà trên mặt rồi.
Hắn cuối cùng vẫn là không chịu được, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, Y Y dường như được thời bùng nổ liền oà lên khóc lớn, cô tức giận đấm nhiều lần vào ngực hắn, còn Sở Tử Phong chỉ mỉm cười bất lực.
“Chú là đồ khốn nạn, từ giờ đừng có đến gần Y Y!!”
Đối diện với con mèo đang nổi cáu đương nhiên người ta sẽ chạy xa, nhưng Sở Tử Phong vẫn cứ thế ôm Lục Y Y vào lòng, mặc kệ cho con mèo này cào hắn đến sứt da.
Hắn dịu dàng hôn lên trán cô, lau đi những giọt nước mắt uất ức
“Y Y ngoan, lần sau tôi sẽ không đùa em nữa, nín đi được không?“
Triệu Tinh Y nhìn hai người họ mà bất ngờ đến há hốc, đây là lão đại Sở Tử Phong mà cô thấy mấy tiếng trước sao?!
Một lão đại không nể nang ai, lại đầu hàng trước một cô nhóc?
Có vẻ như hình tượng của hắn đã sụp đổ rồi.
…
Lục Y Y lúc này mới bình tĩnh ngồi yên trên bàn ăn, cô cảm thấy xấu hổ đến chết mất, đối diện với người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp kia Y Y ngượng ngùng.
“Em..em xin lỗi, em không biết chị là bạn mới của Sở Tử Phong”
Hắn gắp cho cô một miếng thịt cá, sau đó lạnh giọng.
“Là thuộc hạ mới!”
Lục Y Y quay sang lườm hắn, Sở Tử Phong đành ngậm miệng, thế nhưng vẫn nhẹ liếc Phi Trì.
Hiểu ý của ông chủ, cậu trai Phi Trì liền cười tươi rói, một tay ôm lấy Triệu Tinh Y.
“Phu nhân hiểu lầm rồi, đây là bạn gái của tôi”
Dù nghe có chút khó tin nhưng Lục Y Y cũng gật gù, cô bưng bát cơm lên ăn một miếng, lập tức nhăn mặt nhìn sang Sở Tử Phong, hắn biết điều liền đưa tay ra hứng trước miệng cô, Lục Y Y vội vã nhả ra một miếng xương cá.
“Kì lạ, rõ ràng tôi đã lấy hết xương cá ra rồi mà”
Lục Y Y bĩu môi lại gắp một miếng thịt cho Tinh Y, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Sau bữa bối đó bản thân Triệu Tinh Y đúng là được mở mang tầm mắt, sau đó cô cũng hiểu sơ sơ về phu nhân lão đại này, quả không hổ danh là tiểu thư độc nhất vô nhị của Lục thị, mọi tình yêu thương trên đời đều dồn về phía cô ấy.
Thế nhưng, không ai là hoàn hảo.
Lục Y Y là vậy, thế nhưng vẫn thiếu đi một người mẹ, mặc dù cô được hưởng trọn vẹn tình thương của dì Hạ Nghinh, nhưng chấp niệm của cô đến giờ vẫn là mong gặp lại mẹ.
Hôm nay Y Y đã nhìn thấy một người rất giống mẹ, chị ấy có mái tóc đỏ, có vẻ là nhuộm, thế nhưng ánh mắt kiêu ngạo của chị ấy thì không ai tạo lên được.
Tối đó Lục Y Y suy tư rất nhiều, cô cứ mãi băn khoăn về người phụ nữ ấy.
“Cốc…Cốc..”
Ánh mắt tò mò của cô dừng lại trên cánh cửa, giờ này mà ai còn đến phòng mình nữa nhỉ?
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt đẹp như tạc của Sở Tử Phong dần xuất hiện, cô nhăn nhó đấm hắn một cái.
“Chú già còn không đi ngủ sao?”
Người kia vờ như chẳng nghe thấy, cứ thế thản nhiên bước vào phòng, hắn lại càng thản nhiên ngồi lên giường cô bỏ điện thoại ra bấm bấm.
“Này!! chú làm gì thế?”
Sở Tử Phong im lặng một hồi, đột nhiên lên tiếng.
“Sao hôm nay lại nhìn cô ta rồi ngẩn người như vậy?”
Cô gái nhỏ của hắn lại bần thần, như vô hồn đi ra bàn học, hắn lặng lẽ quan sát Y Y hồi lâu rồi cũng thở dài.
“Giống đến như vậy sao?”
Hắn ban đâu vốn chỉ là thấy Triệu Tinh Y có chút giống với mẹ em ấy, cho nên mới quyết định giữ lại Triệu Tinh Y, hi vọng có thể tìm cho em ấy một người bạn giống với mẹ mình, như vậy nỗi nhớ của em ấy có thể vơi đi phần nào, thế nhưng hiện tại lại chỉ làm bảo bối của hắn càng rối bời hơn mà thôi.
Tiếng sách loạt soạt bên tai, lúc nãy bận suy nghĩ mà không để ý Y Y đã ngồi học bài chăm chú từ lúc nào, cô bé này là vậy, cứ có chút rối lòng là lại đâm đầu vào học.
Sở Tử Phong còn định tiến lại gần, đột nhiên quyển sách của cô rơi xuống đất, hắn tiến đến nhặt lên, nhìn vào bìa sách hắn chợt sững người.
Y Y còn chưa kịp phản ứng hắn đã thở hắt ra rồi vội vã ra ngoài khiến cô chỉ biết ngơ ngác, con người này đúng là kì lạ.
Người đàn ông chưa từng nhẫn nhịn ai, lại phải nhẫn nhịn ngọn lửa cháy trong lòng mình, hắn ôm mặt thở dài rồi nằm phịch xuống giường.
“Mình điên rồi sao? em ấy còn chưa cả lớn”
Vậy mà dạo này hắn dường như quên mất điều đó, còn luôn trêu trọc cô theo những cách khác nhau.
…
Từ đó Sở Tử Phong quyết chịu đựng cho đến khi cô lên đại học, nếu không sau này hắn sẽ mang tiếng lợi dụng trẻ em mất.
Mặc dù Lục Y Y đã mười bảy tuổi, nhưng kì thực cô bé này vẫn chưa lớn được.
Sáng hôm đó hắn vừa bước xuống tầng thì đã thấy Triệu Tinh Y và Lục Y Y đang ngồi nói chuyện gì đó rất hăng say, thậm trí còn không để ý hắn đang đến gần.
“Sao em dậy sớm vậy?”
Cô đang nhai dở miếng bánh, nhìn thấy hắn thì tươi cười.
“Chị Tinh Y làm bánh cho Y Y, chú có muốn ăn không?”
Ánh mắt hắn xoẹt qua chút đề phòng, Sở Tử Phong cười khẽ rồi đến ngồi trên ghế.
“Cô tìm hiểu tài liệu tôi giao cho đến đâu rồi?”
Giọng nói lạnh nhạt khác hẳn với thái độ yêu chiều khi nói chuyện với Lục Y Y, Triệu Tinh Y dần hiểu Phi Trì tại sao lại bình thản đến vậy rồi.
Cô khẽ hất mái tóc đỏ đầy ấn tượng, đôi môi khẽ nhếch lên.
“Chuyện nhỏ!”
Sở Tử Phong vẫn nhâm nhi cốc cà phê, mắt dán chặt vào laptop, hắn im lặng một hồi rồi đột ngột lên tiếng.
“Phi Trì, chuẩn bị vé máy bay đi”
Thì ra hắn đang gọi điện cho Phi Trì, Lục Y Y ngơ ngác nhìn hắn với vẻ sửng sốt, vé máy bay gì chứ, cô đâu nghe nói hắn có lịch trình gì bên nước ngoài đâu?
“Sao lại…”_ Lục Y Y định hỏi hắn định đi đâu thì Sở Tử Phong đã ngắt lời
“Cô sẽ sang Mỹ cùng tôi một chuyến”
Ánh mắt hắn dừng lại ở Triệu Tinh Y một giây, sau đó hắn lạnh nhạt đứng dậy, không quên xoa đầu nhắc nhở cô.
“Ăn nhanh còn đi học”
Lục Y Y cứ thế im lặng một lúc lâu dù hắn đã rời đi vài phút, Triệu Tinh Y dường như thấy điều bất thường, lo lắng hỏi han cô.
“Lần này chú già đó không nói gì với em cả”
Trước đây mỗi khi hắn có lịch trình gì thì cô sẽ là người biết đầu tiên, nếu là những chuyện không muốn để cô biết thì đều sẽ nhắc trước rằng hắn có việc phải làm, sẽ dặn cô kĩ càng mỗi ngày vắng hắn đều phải ăn uống đủ bữa, tập luyện chăm chỉ, tập chung học hành không để ý chuyện yêu đương.
Nhưng mà lần này hắn một câu cũng không nói trước với cô.
Mặc dù Lục Y Y biết hắn vốn không có nghĩa vụ phải làm vậy, thế nhưng trong lòng cô vẫn như có gai vậy, khó chịu vô cùng.