Đấu Thần

Chương 459




Đấu Vương cùng Đấu Hoàng kém một cảnh giới, nhưng mà Đấu Vương công kích vào người Đấu Hoàng, vẫn có thể mang đến một chút thương tổn cho Đấu Hoàng. Một đám Đấu Vương vây công Đấu Hoàng, cũng có thể làm cho Đấu Hoàng cường giả ngã xuống, lượng biến có thể khiến cho chất biến, đây là một đạo lý.

Lý Dật ngăn lại tiếng kêu của Toa Toa, Toa Toa lập tức liền hiểu rõ, Lý Dật vừa rồi ngăn chặn thương thế trong thân thể của hắn, chính là không muốn làm cho người khác biết được mình bị thương.

Ở trước mặt những người kia, Lý Dật muốn tạo cho bản thân mình một hình tượng anh dũng vô địch, quang mang chói lọi. Muốn được hình tượng như vậy khắc thật sâu trong nội tâm của những người kia. Lúc trước đám người Xích Thủy Trấn, nay là Thiên Ưng Bang, đều không phải là những người lương thiện, nếu như không thể cường lực trấn áp, những người này có khả năng trở giáo chống lại.

Lý Dật muốn tại trước mặt bọn họ bảo trì hình tượng như vậy, chính là muốn làm cho hình tượng của mình anh dũng vô địch, chiến thắng áp đảo bọn họ, không có khả năng xuất hiện tâm lý phản loạn. Muốn làm cho bọn họ biết rõ, phải tuyệt đối nghe lời chủ nhân, nếu phản kháng chỉ có con đường chết. Chỉ cần đi theo chủ nhân thì chuyện khó khăn như thế nào cũng có thể vượt qua.

- Thiếu gia, ta dìu ngươi vào trong nghỉ ngơi a!

Toa Toa vội vàng dìu Lý Dật, muốn đỡ Lý Dật đi vào trong phòng của mình.

- Toa Toa, mệt mỏi một ngày rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!

Lý Dật nhẹ nhàng nói.

- Lúc trước ói ra ngụm máu, ta cũng không có gì đáng ngại!

Lý Dật cũng nói thật, vừa rồi, Lý Dật đã dựa vào năng lực chữa thương cực kỳ cường hãn của Thiên Can Địa Càn Châu, chữa lành tất cả những nội thương bên trong cơ thể. Một ngụm máu vừa rồi của hắn, chính là những máu bầm còn tích tụ trong cơ thể.

Sau khi phun ra ngụm máu kia, trong cơ thể của Lý Dật, đấu khí lôi điện, Liệt Địa Quyền công kích hình thành thương thế, đều đã được thanh trừ.

- Ta không yên tâm, ta vẫn muốn dìu người đi vào!

Toa Toa quật cường nói.

Nữ nhân một khi đã nhận thức rồi, đều tuyệt đối cố chấp, so với nam nhân thì quật cường hơn rất nhiều.

- Ngươi không sợ vào phòng ta, thiếu gia đã đem ngươi ăn luôn sao?

Nhìn thấy Toa Toa có bộ dáng cố chấp, Lý Dật trên khóe miệng lộ ra vẻ mặt xấu xa vui vẻ.

- Thiếu gia, từ khi ngài trả thù cho Toa Toa, Toa Toa đã là người của thiếu gia. Thiếu gia muốn Toa Toa làm cái gì, Toa Toa tự nhiên là không thể cự tuyệt!

Nói đến đây, khuôn mặt của Toa Toa mặt trở nên càng ngày càng hồng, đến cuối cùng, giống như là một quả đào chín mọng, chỉ cần nhẹ nhàng sờ, sẽ chảy ra nước ngon vô cùng.

Chẳng những là như vậy, thanh âm của Toa Toa cũng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, biến thành như tiếng muỗi kêu. Nếu như không phải Lý Dật đứng gần bên người Toa Toa, thanh âm này Lý Dật căn bản là không nghe được.

- Toa Toa, có sự tình này ta muốn nói rõ ràng với ngươi!

Nhìn bộ dáng của Toa Toa cũng làm cho trong lòng Lý Dật run lên, như vậy là nữ tử này cam tâm tình nguyện, ở bên cạnh mình sao? Ở xã hội trước, cho dù là một đôi vợ chồng, đều cũng có thể đề phòng đối phương.

- Thiếu gia có lời gì nói thẳng đi, Toa Toa nghe đây!

Nghe thấy Lý Dật có lời nói trọng yếu, Toa Toa vội vàng tập trung tinh thần.

- Ân, Toa Toa, ngươi theo thiếu gia, thiếu gia cũng không cấp được cho ngươi vị trí chính thất, hơn nữa bên người thiếu gia từ nay về sau khẳng định không chỉ có một nữ nhân!

Lý Dật trực tiếp nói, Lý Dật cũng có ý muốn thu Toa Toa, muốn vị mỹ nữ tóc vàng mắt xanh này sẽ đi theo bên cạnh của mình, nhưng Lý Dật cũng không muốn bởi vì Toa Toa, mà buông tha cho các mỹ nữ khác.

- Thiếu gia nói là chuyện này?

Lý Dật nói làm cho Toa Toa sững sờ, làm cho nội tâm Toa Toa không dễ chịu, nhưng mà Toa Toa giờ phút này cố nén. Lý Dật đã như vậy nói ra, như vậy tại trong mắt xem ra, Lý thiếu gia đối với chính mình cũng không phải là rất xem trọng a.

- Toa Toa đã sớm đối với thiếu gia hứa hẹn, thiếu gia giúp Toa Toa báo thù, Toa Toa liền là nữ nô của thiếu gia, thiếu gia đối với Toa Toa còn cần gì làm ra hứa hẹn!

Nói ra những lời này, Toa Toa có cảm giác như bị đao cắt. Nữ tử nào không hy vọng giữ lấy nam nhân của mình, che chở cho chính mình một đời? Nữ tử nào không hy vọng, trong mắt tình lang, cũng giống như chính mình đối với hắn, đều là toàn tâm toàn ý?

- Toa Toa!

Nghe xong lời nói của Toa Toa, trong lòng Lý Dật cũng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi yên tâm, ngươi đi theo thiếu gia, đến lúc đó thiếu gia sẽ cho ngươi một cái danh phận.

- Thiếu gia!

Lý Dật nói những lời này, thanh âm Toa Toa lập tức có điểm nghẹn ngào, cũng không biết lúc này trong nội tâm Toa Toa rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

- Được rồi, Toa Toa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, thiếu gia còn muốn yên tĩnh để dưỡng thương.

Lý Dật nói.

- Vâng, thiếu gia, ngươi bảo trọng!

Toa Toa lưu luyến nói, thấy Lý Dật muốn tĩnh dưỡng, nàng mới chậm rãi đi về phòng của mình.

- Lợi hại a, thật sự là lợi hại a!

Toa Toa vừa mới đi, thanh âm Hồng Thiên Thánh Giả vang bên tai Lý Dật.

- Nhớ năm đó, lão tử tu vi thông thiên tuyệt đỉnh, lại tuyệt không có có một hồng nhan tri kỷ, tuy rằng không ít người ưa thích, nhưng cuối cùng cũng chạy đi theo người khác, nếu lão tử có được thủ đoạn như ngươi vậy, hắc hắc…

Hồng Thiên Thánh Giả trong tiếng cười có điểm tục tĩu.

- Tiền bối vội cái gì? Đến lúc sau khi cải tạo thân thể, tiền bối lại có thể đền bù những tiếc nuối trước kia.

Lý Dật phá lên cười.

- Nếu như không thu được nhân tâm, thiếu gia cũng không tùy thời mang theo Toa Toa bên người.

Cùng với Hồng Thiên Thánh Giả nói chuyện, Lý Dật trong lòng thầm nghĩ.

Dù cho vừa rồi Lý Dật cho Toa Toa dìu vào trong phòng của mình, Lý Dật cũng không biết trong nội tâm Toa Toa rốt cuộc là nghĩ như thế nào, như vậy thử một phen, Lý Dật lúc này đã xác định, Toa Toa quả thật quyết tâm đi theo mình.

- Không tệ, không tệ, người như vậy có thể coi là tuyệt đối tâm phúc, hơn nữa…

Trong lòng Lý Dật cười.

- Bổn thiếu gia đêm dài tịch mịch, tùy thời đều có cái làm ấm giường người a!

- Lão tử thật không biết, tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, làm sao tâm cơ thâm bất khả trắc như thế

Hồng Thiên Thánh Giả cảm khái nói.

- Cái này, có thể là do ta có thiên phú dị bẩm!

Lý Dật thuận miệng trả lời, Lý Dật đương nhiên sẽ không nói ra, kỳ thật mình đã có hai kiếp làm người.

- Ừm, lão tử cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!

Hồng Thiên Thánh Giả cũng tạm chấp nhận.

o0o

Trở lại trong phòng nghỉ ngơi, trong vòng một ngày hắn đã trải qua trận đánh nhau kịch liệt, bây giờ Lý Dật cũng hết sức mệt mỏi rất, ngã xuống giường, trực tiếp ngủ đến ngày hôm sau hừng đông mới dậy.

Quý phủ hiện tại giao cho Thì Lương quản lý, hết thảy mọi chuyện đều có hiệu suất phi thường cao. Đợi cho Lý Dật tỉnh lại, sửa sang lại một phen, lập tức có hạ nhân đem bữa sáng tinh mỹ mang đến.

Lúc này Lý Dật gọi Toa Toa đến cùng dùng cơm, khi ăn không đến một nửa thời gian, Thì Lương vội vã chạy tới.

- Thiếu gia, bên ngoài đến đây một đám người, nói là người của Đại Hoàng tử, đưa tới chiến lợi phẩm Thanh Phong Sơn, xin thiếu gia đến kiểm kê.

Thì Lương nhìn thấy Lý Dật, lập tức cung kính nói.

- A, nếu là người của Đại Điện hạ đến, ta cũng không thể thất lễ.

Lý Dật vừa cười vừa nói.

- Thì Lương, ngươi đi chuẩn bị một phần lễ vật, cùng một ít đưa cho quản sự của Đại Điện hạ.

Lý Dật phân phó một câu, lập tức lau miệng, liền đi ra.

Toa Toa cũng dùng không hết bữa sáng, lập tức đi theo sau lưng Lý Dật.

o0o

- Lý thiếu gia, chào ngài, tại hạ là tổng quản của Đại Điện hạ trong nội cung, Đại Điện hạ công vụ bề bộn, không thể tự mình đến tiếp Lý thiếu gia, mong rằng Lý thiếu gia bỏ qua!

Nhìn thấy Lý Dật đi ra, một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi vội vàng cao giọng kêu lên.

Nghe người này cao giọng kêu, nhìn thân nam nhân hùng hậu năng lượng, Lý Dật liếc một cái là có thể nhận ra, người này là Đấu Vương cường giả.

Nhìn người này mặt trắng không râu, có vẻ mặt tinh anh, Lý Dật trong nội tâm suy nghĩ, vị Tổng quản của Đại Điện hạ, có phải là thái giám trong truyền thuyết?

Kiếp trước nghe nói qua thái giám, nhưng lại chưa từng có nhìn thấy, chẳng lẽ hiện tại, nhân vật này chính là thái giám trong truyền thuyết?

Lý Dật nghĩ ở trong lòng, nhưng trên mặt tự nhiên cũng không có biểu hiện ra, vị tổng quản nhìn thấy Lý Dật nhìn mình chằm chằm như vậy, trong nội tâm cảm thấy sững sờ. Vị công tử này, làm sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn mình? Chẳng lẽ, Lý thiếu gia này có chút không bình thường sao? Cũng yêu thích những cái không bình thường?

Trong nội tâm mặc dù đang suy nghĩ một ít xấu xa gì đó, nhưng vị tổng quản của Đại Điện hạ lúc này có vẻ mặt cung kính. Đại Hoàng tử muốn lôi kéo vị nhân vật này, Đại Hoàng tử nó đây là Đấu Hoàng cường giả a. Đấu Hoàng cường giả, tuyệt đối là nhân vật mà hắn phải cung kính.

- Ha ha, không biết xưng hô Tổng quản đại nhân như thế nào?

Nhìn thấy vị tổng quản này, Lý Dật rất nhanh đi tới trước mặt hắn.

- Tại hạ tên là Tiêu Thống, xin tham kiến Lý thiếu gia.

Thấy Lý Dật hỏi tên của mình, Tiêu tổng quản lập tức báo danh.

- Nguyên lai là Tiêu tổng quản, Lý Dật hữu lễ.

Lý Dật vội vàng hướng Tiêu tổng quản thi lễ.

- Không dám nhận, không dám nhận!

Tiêu Thống nhìn thấy Lý Dật hành lễ, lập tức có điểm luống cuống tay chân, mặc dù mình thân là tổng quản của Đại Điện hạ, tuy không thật sự là chức quan, nhưng mà các đại thần trong triều nhìn thấy hắn, đều muốn nhượng lễ ba phần. Đại Điện hạ, là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế của Đế quốc Thiên Phong. Nhưng Tiêu Thống cũng không thể nhận lễ của Đấu Hoàng cường giả. Đối với Đấu Hoàng cường giả, khi đạt được cảnh giới Đấu Hoàng, đã không còn ở trong phạm trù quyền lực ở thế tục, dù cho nhìn thấy Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong, họ cũng không cần đa lễ.

- Lý thiếu gia, đây là chiến lợi phẩm mà ngài cùng Uy Vũ Quân quét sạch sơn trại Thanh Phong Sơn. Dựa theo quy củ, Đại Điện hạ phân phó ta đem một nửa đưa đến cho Lý thiếu gia, ngài tự mình xem qua.

Tiêu Thống chỉ vào năm chiếc xe ngựa sau lưng mình nói.

- Thanh Phong Sơn gia sản không ít a!

Nhìn chiến lợi phẩm chất đầy năm xe thùng xe ngựa, Lý Dật có chút kinh ngạc nói.

- Lý thiếu gia có chỗ không biết, Vô Thiên Song Sát chiếm giữ Thanh Phong Sơn vài chục năm nay, dưới tay có mấy trăm cường giả, bắt người cướp của, việc ác gì cũng làm, theo đánh giá sơ lược, giá trị chiến lợi phẩm tại Thanh Phong Sơn tổng cộng khoảng ba ngàn vạn kim tệ.

Tiêu Thống vừa cười vừa nói.

- Nhiều như vậy!

Nghe thấy Tiêu Thống nói, Lý Dật cũng lắp bắp kinh hãi, ba trăm vạn, chia cho mình một nửa, thì những thứ kia giá trị khoảng một ngàn năm trăm vạn ư.

- Đúng vậy, Lý thiếu gia, Vô Thiên Song Sát có không ít dược liệu quý, cũng có không ít Công pháp Đấu kỹ bí tịch, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, có một ít bảo vật hiếm thấy… Hai lão này trong vài chục năm cất chứa, xác thực là rất nhiều!

Tiêu Thống vừa cười vừa nói.

Quét sạch Thanh Phong Sơn, Đại Điện hạ cũng thật không ngờ bảo tàng của Vô Thiên Song Sát lại phong phú như vậy, những chiến lợi phẩm chở về quý phủ, Đại Điện hạ cũng cao hứng phi thường, cũng thưởng cho Tiêu Tổng quản không ít.

- Ha ha, nếu là như vậy, ta xin nhận, trở về thay ta hướng tới Đại Điện hạ vấn an!

Có người đưa tới tiền tài, Lý Dật tự nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức tươi cười tiếp nhận.

<br