Đấu Thần

Chương 148




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Ồ, không biết Hàn Trụ Thiếu gia đã để mắt đến cái gì, chi bằng hãy nói ra...

Lý Dật nói.

- Thật ra, bản Thiếu gia không để ý đến thứ gì cả, mà là lệnh tỷ... Đỗ Tuyết tiểu thư...

Nụ cười của Hàn Trụ vẫn dịu dàng như vậy, sau khi cười nhẹ mới nhìn Cung Vô Song với ánh mắt cháy rực:

- Đỗ Tuyết tiểu thư, từ sau hôm gặp mặt đó, bản Thiếu gia ngày đêm thương nhớ tiểu thư, chưa ngày nào dám quên. Vì thế giờ mới mạo muội chặn đường, hy vọng Đỗ Tuyết tiểu thư có thể gả cho ta. Tuy Hàn mổ đã có thê tử, nhưng có thể đảm bảo thân phận của Đô Tuyết tiểu thư không khác gì so với chính thất. Còn Đỗ Phi huynh đệ, bàn Thiếu gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi, chỉ cần huynh đệ nhậm chức trong Thương đội Hàn Gia, ta nghĩ chỉ vài năm là có được một thân thế tốt.

Môi giật giật mấy cái, Lý Dật cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa...

Tên này lại muốn Đầu Hoàng cường giả gả cho hắn, mà lại còn làm thiếp...

Lý Dật nhìn thì thấy mắt Cung Vô Song ánh lên hàn quang rõ ràng là đã phẫn nộ rồi.

Lý Dật thở ra, khẽ lắc đầu, dang tay chặn Cung Vô Song lại. Dù sao lần này hai người họ cũng nợ ân tình của người ta nên không thể động thủ như vậy.

Lúc đó, Lý Dật lắc đầu nói:

- Hàn Trụ Thiếu gia nói đùa rồi. Gia tỷ tuy xinh đẹp nhưng sao xứng với Hàn Trụ Thiếu gia?! Huống hồ gia tỷ đã được hứa gả cho người khác từ lâu rồi. Vì thế... bọn ta chỉ có thể nhận tấm lòng của Hàn Trụ Thiếu gia mà thôi!

Hàn Trụ cười:

- Chỉ là hứa gả cho người ta thôi mà, Đỗ Phi huynh đệ cứ yên tâm, chỉ cần người nói người ta là ai, ta sẽ phái người đi từ hôn!

Ánh mắt Lý Dật khẽ lóe lên, trong lòng thầm cười, hắn hạ giọng:

- Thế đâu có được. Gia tỷ và người đó tình đầu ý hợp, vì thế bọn ta chỉ có thể nhận tấm lòng của Thiếu gia. Ân đức trên cả quãng đường, hai tỷ đệ bọn ta sẽ không bao giờ quên. Còn bây giờ, bọn ta vẫn nên cáo từ thôi...

Nói rồi Lý Dật kéo Cung Vô Song luồn qua giữa hai hộ vệ, hai hộ vệ đó nhìn Hàn Trụ, nhất thời không biết nên chặn lại hay không.

Hàn Trụ hơi tái mặt, một lúc sau nụ cười nhẹ biến thành cười lạnh lùng:

- Rất tốt, rất tốt! Ngươi đúng là không có mắt! Bản Thiếu gia muốn lấy ngươi cũng coi như nể mặt người rồi! Lại còn dám từ chối? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hà? Vậy thì đừng trách bản Thiếu gia không khách khí! Động thủ!

Vừa dứt lời, mười mấy hộ vệ nhận lệnh, trường kiếm trong tay ánh lên sắc lạnh, đấu khí phừng phừng rõ ràng là đã sẵn sàng động thủ.

Lý Dật quét mắt một lượt rồi bất giác thở dài, tên Hàn Trụ cũng thật coi trọng mình. Mười mấy hộ vệ này đều là Đấu Giả, so với thực lực bên ngoài của mình thì gần như chắc chắn xơi tái được mình.

Ài, kẻ đáng thương.

Lý Dật nhìn lướt qua gương mặt lạnh lẽo của Hàn Trụ, rồi thản nhiên nói:

- Xem ra hôm nay ta không động thủ thì Hàn Trụ Thiếu gia sẽ không để ta đi?

- Ngươi có thể đi, để lại cô ta cho ta! Nữ nhân Thiếu gia ta đã để mắt đến có ai chạy thoát được?!

Hàn Trụ cười lạnh.

Lý Dật khẽ lắc đầu, quay ra Cung Vô Song đang nỗ lực trấn áp nộ khí hạ giọng nói:

- Ừm, ta thương lượng nhé... Đám bỏ đi kia để ta xử lý, ngươi cứ đợi đó, chẳng may bị người Nạp Lan Gia phát hiện ra điều gì thì hỏng... Yên tâm, những kẻ ở đây sẽ không một ai có thể hoàn chỉnh mà rời khỏi đây.

Nghe vậy, Cung Vô Song khẽ gật đầu cười nhẹ.

Nụ cười này lọt vào mắt của Hàn Trụ càng trở nên mỹ miều, hắn nồi xung lên:

- Động thủ, chém chết tên kia cho lão tử, con đàn bà thì bắt sống! Đợi khi lão tử chơi chán thì các ngươi đều có phần!

Nhìn mười mấy hộ vệ đang bao vây, cả lớp đấu khí mỏng manh, Lý Dật bỗng thở dài, nhìn về Hàn Trụ nói:

- Hàn Trụ Thiếu gia, hôm nay cũng coi như dạy cho ngươi một bài học. Trên thế giới này có rất nhiều người ngươi không được đụng vào, cũng không được đặc tối.

- Nhưng không có người trong đó!

Hàn Trụ lạnh lùng.

- Động thủ!!

Điều kiện mà Hàn Trụ đưa ra rõ ràng là đã làm những hộ vệ kia rất động lòng, ai ai cũng nắm chắc trường kiếm, hét một tiếng rồi xông lên. Hàn Trụ thì lùi lại, chỉ đứng phía sau quan sát.

Lưỡi kiếm từ bốn phía lao đến, Lý Dật không hề lùi lại mà tay phải khẽ đưa lên, một màng lưới đầu khí màu tím nhạt bay ra phía trước.

Xẹt~~

Điện quang trên tấm lưới không ngừng nhấp nháy chói mắt. Đấu khí Lôi thuộc tính được người ta cho là đấu khí khó nhằn nhất. Cái khác chưa nói, chỉ tác dụng làm tê liệt cũng đã khiến rất nhiều người mới nghe đã sợ.

Quả nhiên vừa nhìn thấy tấm lưới đấu khí Lôi thuộc tính, những hộ vệ đó đã chậm lại vài phần, nhưng chỉ nháy mắt, Lý Dật tiến lên một bước, đấu khí ập xuống người vài gã hộ vệ.

Những hộ vệ này rên lên, máu từ miệng phun ra không ngừng nghỉ, khi ngã sấp xuống đất kẻ nào cũng co giật liên hồi. Rõ ràng đây chính là di chứng của đầu khí Lôi thuộc tính.

Cảnh tượng đó khiến các hộ vệ càng do dự, họ đều hiểu được phần nào về sự lợi hại của Lôi thuộc tính, chắc chắn họ không ngờ được là một thiếu niên nhìn có vẻ tầm thường này lại tu luyện công pháp Lôi thuộc tính!

- Khốn kiếp, một lũ bỏ đi! Chỉ là đấu khí Lôi thuộc tính mà thôi, các ngươi không biết dùng đầu khí sao? Cả đám các ngươi cùng xông lên, dùng nước bọt cũng dìm chết hắn!

Hàn Trụ phía sau quát.

Những hộ vệ đang chần chừ, nghe được những lời ấy thì cắn môi, rồi cùng lao lên.

- Đừng tưởng ta chỉ biết dùng đầu khí bắt nạt người... Lát các ngươi sẽ phát hiện thật ra bản Thiếu gia không dùng đầu khí thì càng khủng bố hơn!

Khẽ cười, Lý Dật bỗng lao vút vào giữa đám hộ về.

Ngón trỏ tay phải Lý Dật búng mấy cái, chỉ nghe keng keng, kiếm của hộ vệ đầu tiên đã bị hắn búng gãy.

Tay Lý Dật đập vào ngực hộ vệ đó, vai cũng thuận thế đánh xuống ngực của hộ vệ đó vang lên âm thanh vỡ vụn của xương cốt, cả người bay ra đập vào bức tường phía sau, sống chết chưa biết thế nào.

Lý Dật cười nhẹ, cũng không nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của các Dong binh, bay người lên quay một vòng chân phải quét một đường!

- Huyền Vũ Trung cấp, Điệp Tiên Thoái!

Uỳnh~~uỳnh~~uỳnh~~

Đòn cước này của Lý Dật quét qua từng người một cách hoa lệ, người cuối cùng thì bị hắn đá đúng chỗ hiểm, tiếng hét thảm thiết cùng với máu tươi gần như cùng lúc phun ra.

Một cơn gió thổi qua con ngõ nhỏ, dường như chỉ trong chớp mắt, đội hộ vệ sát khí đằng đằng ban nãy đã gục hết dưới đất. Nếu không phải Lý Dật nương tay thì có lẽ tất cả đều giã từ cuộc đời rồi.

Lúc này, miệng kẻ nào cũng đang kêu gào thảm thiết, cục diện lúc này bỗng trở nên khá thú vị.

Hàn Trụ hơi biến sắc mặt, khi thấy các hộ vệ không bị nguy hiểm đến tính mạng mới thở phào. Nhưng ánh mắt nhìn Lý Dật thì càng đáng sợ hơn:

- Khá lắm! Chẳng trách mà người lại từ chối yêu cầu của bản Thiếu gia! Đỗ Phi tiểu huynh đệ, đấu khí có Lỗi thuộc tính của người khá lắm, thân thủ cũng tốt... Giết người thì quá đáng tiếc! Nếu người đệ tỷ tỷ lại, còn cả Công pháp quyền trục bản Thiếu gia sẽ thả ngươi đi, thế nào hả?

Lý Dật nhún vai:

- Hàn Trụ Thiếu gia, ta nghĩ giờ người vẫn chưa hiểu rõ cục diện thì phải. Người của người đều đang nằm bẹp... còn muốn uy hiếp ta? Có phải não ngươi có vấn đề rồi không?

Hàn Trụ cười lạnh lùng:

- Không tồi, ngươi giải quyết được hơn mười tên bỏ đi, cũng có nghĩa là người ở trong cấp Đấu Giả, cũng coi như rất lợi hại. Có điều, dù sao ngươi cũng chỉ là Đấu Giả mà thôi. Nếu là một Đấu Sự thì hôm nay ta cũng thả ngươi đi! Nhưng người lại chỉ là Đấu Giả, muốn đi sao, e là không dễ vậy đâu!

Lý Dật nói nửa cười nửa không:

- Nói vậy có nghĩa là Hàn Trụ Thiếu gia là Đấu Sư? Xem ra đúng là lợi hại thật...

- Lợi hại hay không ngươi thử là biết thôi!

Hàn Trụ cười lạnh tanh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lý Dật, tay hút một thanh trường kiếm lên, hắn vận đấu khí hình thành một chiếc Say Đầu khí màu xanh nhạt.

Nhìn cái Sa y Đấu khí thì có lẽ hắn là Nhất hoặc Nhị Tinh Đấu Sư.

Có điều, với tuổi tác của hắn, đến được mức này thì cũng coi như là một thiên tài.

Sa y Đấu khí có tác dụng rất lớn đối với một Đấu Sư, ngoài tác dụng phòng hộ thì còn có thể nâng cao sức tấn công, tốc độ cho chủ nhân... Hơn nữa có thể giảm sự tiêu hao đấu khí trong khi chiến đấu, khi phối hợp dùng với Đấu kỹ thì tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thù.

Thông thường từ phi đối thủ cùng cấp mới có thể phá vỡ lớp Sa y Đấu khí. Những người dưới cấp Đấu Sư dù có lợi hại thế nào thì cũng rất khó để phá, trừ phi có công pháp hoặc Đấu kỹ cấp cao nào đó.

Cái Sa y Đấu khí của Hàn Trụ vừa xuất hiện, Lý Dật khẽ cười, hắn quan sát Hàn Trụ rồi nói:

- Nếu Hàn Trụ Thiếu gia đã dùng Sa y Đấu khí thì xem ra ta cũng không thể khách khí được nữa... Hôm nay, ta sẽ lấy Hàn Trụ Thiếu gia để luyện tập vậy!

Vừa dứt lời, Lý Dật dẫm mạnh chân, một luồng đấu khí màu tím tỏa ra mạnh mẽ, bao trùm quanh người hắn rồi nhanh chóng kết tụ lại thành một cái Say Đầu khí.

Nhưng dù gì đây cũng không phải Sa y Đấu khí chính thống so với của Hàn Trụ thì đương nhiên kém hơn vài phần.

- Cũng là Đấu Sư...

Hàn Trụ cười lạnh:

- Dù là Đấu Sư, lẽ nào bàn Thiếu gia lại không giết được người?

- Xoẹt...

Đấu khí tỏa ra phừng phừng trên thanh trường kiếm của Hàn Trụ, hắn đạp mạnh chân, cả thân hình bay vọt về phía Lý Dật, đồng thời cây kiếm khẽ rung lên, nơi mũi kiếm dường như biến ra rất nhiều ảo ảnh...

Rõ ràng là Hàn Trụ Thiếu gia này rất tinh thông Đấu kỹ Kiếm hệ.

Thanh kiếm đem theo những tia điện màu xanh như có hàng chục lưỡi kiếm cùng chém xuống người Lý Dật, mục tiêu nhằm vào chỗ hiểm, rõ ràng là Hàn Trụ đã động sát tâm.

Đối mặt với đòn tấn công hiểm độc này, Lý Dật chỉ khẽ cười, cùng lúc với việc cảm ngộ cảm giác của cấp Đấu Sư, đấu khí tụ lại trên tay và chặn đòn của Hàn Trụ.

Keng keng keng...

Hai thân hình di chuyển nhanh như điện xẹt, kiếm quang màu xanh và đấu khí tím choảng nhau tóe ra vô số tia lửa. Cảnh này diễn ra rất lâu, dường như không bên nào làm được gì bên kia.

Có điều, nói chung Lý Dật lại đang thủ thế còn Hàn Trụ thì tấn công điên cuồng... thế này dường như Lý Dật đang ở thể hạ phong...