Đấu Thần

Chương 114




Đả tự: Sided Lovettt

***

Mí mắt Cung Vô Song khẽ giật giật. Với thực lực của cô ta ở Nạp Gia Trấn này trong vòng bán kính vài trăm dặm có chuyện gì mà cô ta không rõ. Mà với kẻ tên Lý Dật trước mặt đây thì điều cô ta biết đương nhiên nhiều hơn bất cứ ai.

Dù gì tin Vạn Triều Thành xuất hiện Đấu Hoàng cường giả vì bị người ta cố tình che giấu nên không phải ai cũng biết, nhưng với người như cô ta thì chắc chắn rõ mồn một.

Thấy Cung Vô Song trầm ngâm không nói gì, Lý Dật tự nhiên bật cười lớn. Hắn xé rách áo để lộ ra cơ thể với cơ bắp cường tráng không ngừng kích thích hai con mắt của Cung Vô Song

Động tác này Lý Dật làm vô cùng thuận tay, hắn nhìn Cung Vô Song với ánh mắt kỳ quái, rồi bỗng bật cười:

- Ngươi không nói cũng được thôi! Đợi lát người nhất định sẽ phải xin ta để ngươi nói!

Nghe cái ngữ khí ấy, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của mình, dù Cung Vô Song tinh thần có kiên định thế nào thì cũng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, chỉ có điều ngay một chút sức lực cô ta cũng không còn.

Tiếp đó, Lý Dật nhẹ nhàng đưa tay ra xé luôn một mảng lớn chiếc váy của Cung Vô Song để lộ ra đôi chân ngọc được chiếc áo giáp mềm cho một nửa. Rốt cuộc hắn muốn làm gì dường như không cần nghĩ cũng biết.

Cung Vô Song không thể giữ vẻ mặt lạnh băng như lúc nãy nữa. Điều này cũng rất bình thường, một nữ nhân, tuy là tuyệt đại mỹ nhân, lạnh lùng như băng tuyết đi nữa thì khi gặp phải chuyện thể này làm sao có thể bình tĩnh cho nổi?!

Cô ta khổ sở dùng tay đẩy Lý Dật ra, cả người mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, sự gắng gượng này chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến ngực càng thêm đau đớn.

Lý Dật nhẹ nhàng gạt tay Cung Vô Song ra, tay phải để lên ngực cô ta rồi mở chiếc cúc áo. Cung Vô Song bống thét lên, rồi...

Ngất!

- Ngất? Sao lại thế được?

Lý Dật nhìn Cung Vô Song đột nhiên ngã đầu ra sau, nhất thời có cảm giác hoang mang dở khóc dở cười.

Lúc này Cung Vô Song hai mắt nhắm chặt, cánh mũi khẽ phập phồng, sắc mặt thì tái mét không còn hột máu, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là cảnh tượng bị dọa chết ngất.

Theo lẽ thường thì dù là một nữ tử cấp Đấu Giả thì gặp tình cảnh này cũng không thể ngất. Dù là người bình thường cũng không thể sợ đến mức khoa trương thế này, nhưng cái người ở trước mặt mình đây là ai chứ?

Cung Vô Song! Trường chủ Trường đấu giá Nạp Gia, lại là một Đấu Vương cường giả có thể ngưng tụ Áo giáp Đấu khí.

Một nhân vật như vậy mà lại bị mình dọa cho ngất đi? Thật đúng là chuyện hoang đường!

Chưa nói kẻ khác, dù là mình nhìn thấy đây cũng không thể tin nổi.

Tu luyện được đến cấp bậc này có ai là không có tinh thần kiên định? Nếu không thì ngay việc tẩy tủy cũng không chịu nổi chứ chưa nói đến chuyện khác.

Động tác bất giác chậm lại, tuy dung mạo Cung Vô Song đúng là mê hoặc lòng người nhưng dù gì Lý Dật cũng không phải quỷ háo sắc. Ban đầu chỉ vì hắn quá bất ngờ, sau lúc nãy quan điểm hai người hoàn toàn đối lập thì hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, không tiếp tục hành động vừa rồi nữa.

Dù sao thì giờ cũng không phải lúc làm chuyện đó. Bộ dạng háo sắc vừa rồi của hắn chẳng qua là muốn ép Cung Vô Song nói ra Bí pháp cải trang mà thôi.

Chuyện khác thì Lý Dật không biết, chứ hắn biết rõ Bí pháp cải trang rất quan trọng với hắn. Nếu có thể tùy ý thay đổi diện mạo thì hắn sẽ làm được rất nhiều việc một cách thuận lợi.

Khẽ di chuyển tay phải lên trên khẽ vỗ lên mặt Cung Vô Song trong lòng lại hơi trầm ngâm do dự.

Đừng nói là Xà Tôn Giả, ngay mình cũng có vài cách giày vò Cung Vô Song sống không bằng chết, cuối cùng không thể không nôn ra Bí pháp. Chỉ có điều sau khi dùng thủ đoạn như thế thì cô ta cũng thành tàn phế, tuy không phải mình không dám, chỉ là cảm thấy quá đáng tiếc thôi!

Nếu nói đến đồng tình thì Lý Dật không có chút đồng tình gì với nữ nhân này. Vì cô ta mà suýt chút nữa hắn chết ở Sơn mạch Nạp Gia.

Hắn không nghi ngờ nếu hôm đó hắn không có bản lĩnh thì rơi vào tay nữ nhân này sẽ có kết cục thế nào.

Thật ra Lý Dật và Cung Vô Song cùng là một loại người, việc để lại tai họa thế này ai cũng chẳng ngu mà đi làm.

Chỉ là...

Nghĩ đến đây, Lý Dật bỗng dùng tay lại, mắt lại nhìn Cung Vô Song. Tuy dục vọng đã lui nhưng dù gì hắn cũng không phải mèo kiêng ăn cá, cộng thêm việc lâu lắm rồi chưa động vào nữ nhân. Khi ánh mắt chạm tới đôi chân thon dài trắng mịn kia của Cung Vô Song hắn bất giác nuốt nước bọt cái ực.

Tiệc lớn thế này mà lại không hưởng thụ thì dường như quá đáng tiếc.

Tay Lý Dật lại di chuyển xuống dưới, nhưng đúng lúc ấy thì một cảm giác lạnh lẽo cực điểm bỗng dâng trào, nó thậm chí khiến hắn không lạnh mà run!

Không chút do dự, hắn rụt mạnh tay về, giật lùi ra đằng sau như gặp phải quỷ.

Nhưng hắn vẫn hơi chậm, cơn đau từ tay phải khiến hắn phải kêu lên, người bay thẳng lên rồi lại rơi xuống đất.

Nhưng dù vậy Lý Dật vẫn có thể dùng tay trái vội vàng điểm huyệt, đấu khí biến ngưng lại tạo thành kiếm khí sắc nhọn lao về phía trước.

Đúng lúc đó, trong sơn động không lớn lắm này nguyên khí trời đất bắt đầu chuyển động như vòi rồng. Lý Dật cũng bị kéo sang một bên.

Những đòn công kích đều hụt, chỉ để lại những tiếng "keng keng" giòn tan trên vách động.

Trong nháy mắt tình thế trong sơn động thay đổi! Nếu không phải Lý Dật nhanh tay thì không chừng lần này hắn tiêu thật rồi!

Tiếp đó, xuất hiện trước mắt Lý Dật là thân hình Cung Vô Song đang từ từ bay lên, còn nữa... còn cả đôi cánh Băng Diệm đằng sau lưng đẹp như ảo ảnh!

Cùng với mỗi lần đôi cánh Băng Diệm chuyển động hang động lại lạnh lẽo hơn một phần, không lâu sau dường như trời đất đã chuyển sang mùa đông lạnh giá.

Ánh sáng xanh lam mềm mại trên đôi cánh Băng Diệm chiếu sáng rực cả sơn động đấu khí trên đó như những đường vẫn vốn được khắc trên cánh.

Nhưng dường như Lý Dật cảm nhận được những đường vân này mới nơi trú ẩn của sự nguy hiểm. Chỉ sợ là nó mà chạm vào thì mình sẽ lập tức biến thành băng tinh.

Lý Dật nửa năm nửa ngồi trên đất, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Một lúc sau hắn ta mới lầm bầm:

- Đấu khí hóa thành cánh... Đấu Hoàng cường giả... tại sao... tại sao...

Dường như Lý Dật không cảm nhận được sự đắng chát trong ngữ khí của mình...

Chưa dứt lời thì một đạo hàn phong đấu khí cuốn về hướng Lý Dật, vẻ đẹp của thứ ánh sáng xanh lam này quả thật kinh ngạc đến mức khó tin!!

Trong giây lát, Lý Dật dường như nhìn thấy có vô số băng tinh nổ tung trước mắt mình!

Hắn chưa kịp phản ứng thì thét lên thảm thiết, lần này thân người va vào đỉnh núi, rồi lăn xuống đất.

Lý Dật không kìm được hét lên trong đầu:

- Lão quỷ, ngươi còn không ra tay thì hôm nay ta chôn ở đây luôn đấy!

Trả lời hắn là một tràng cười nhạt:

- Ta không thể ra tay được. Tiểu tử ngươi tự nghĩ đi, nếu cô ta ở trạng thái bình thường một Đấu Giả nhỏ bé như ngươi chịu đòn tấn công toàn lực của cô ta mà lại không chết?!

Lý Dật giật mình, bỗng chốc hiểu ra! Tuy không biết tại sao Cung Vô Song đột nhiên lại thành thế này, nhưng rõ ràng cô ta không ở trạng thái tốt nhất, thậm chí có thể đến một phần thực lực bình thường cô ta cũng không có!

Nếu không thì vừa rồi dù không lấy được mạng mình thì cũng khiến mình sống không bằng chết, làm gì có chuyện mình còn có thể ở đây?!

Cũng có nghĩa là, mình vẫn còn cơ hội!

Lý Dật bỗng hét lên, mặc kệ cảm giác lạnh băng toàn thân, hắn lao về phía thân hình như ảo ảnh kia, vừa chạy vừa cười:

- Tiểu tỷ tỷ, hôm nay phải xem chúng ta rốt cuộc ai hơn ai!

Tuy nhiên dù có hơi cuồng loạn nhưng hắn vẫn khá bình tĩnh. Một vệt sáng lướt qua, Lý Dật nhanh chóng nghiêng đầu sang bên, một cảm giác lạnh băng bằng lướt qua da thịt. Nếu không phải hắn nhanh mắt thì cho dù Cung Vô Song chỉ còn một phần thực lực thì vừa rồi cũng đủ để đầu và người hắn mỗi thứ một nơi.

Cảm giác này khiến máu trong người Lý Dật chảy rần rật, hắn phát động thân pháp Huyễn Sát, thân thể vốn đã rất nhanh dường như tốc độ được nâng cao lên cực điểm.

Chỉ có điều phản ứng của đối phương cũng nhanh không kém. Khi Lý Dật sắp luồn đến gần Cung Vô Song thì một đạo hàn phong đấu khí lại lao tới.

Sự tấn công này không giống với bình thường biến đấu khí thành gió, phòng thủ sẽ rất kín kẽ. Cho dù Lý Dật có nhanh thế nào cũng không thể tiếp cận gần với thế tấn công gần như hoàn hảo này. Lý Dật không kịp lùi lại, cảm giác người như tê dại, không biết hắn đã hứng bao nhiêu đòn rồi.

Chỉ có điều những đòn này một lúc sau thì dường như hết lực, đấu khí phòng hộ trong người Lý Dật không dày, nhưng đòn tấn công không thể phá vỡ.

Chỉ là sự công kích dày đặc này khiến Lý Dật hoa mày chóng mặt, gần như muốn ngất đi.

Cắn môi đến muốn bật máu, Lý Dật đột ngột xoay người di chuyển nhanh lùi về phía sau.

Nhưng mới lui vài bước thì một luồng đấu khí sắc lẹm lại đâm tới. Lý Dật lẫn người theo bản năng vật và tránh đòn tấn công, toàn thân cũng đau nhức.

Hắn có cảm giác như rơi vào trong mà sương mù.

Nếu ban đầu Cung Vô Song dùng thực lực của Đấu Hoàng thì mình có chết cũng chẳng có gì lạ. Nhưng cô ta đã rơi lên người mình, mình rõ ràng đã phong tỏa kinh mạch, đánh gãy xương sườn cô ta, sao cô ta có thể hồi phục được?!

Lẽ nào ngất đi một cái là có thể nổ ra tiểu vũ trụ?!

Nếu thế thật thì có phải giờ mình cũng phải ngất đi không?

Đủ mọi loại suy nghĩ lung tung khiến Lý Dật dở khóc dở cười. Chẳng nhẽ trong lúc hôn mê Cung Vô Song lại thăng cấp lên Đầu Hoàng?

Điều hoang đường này này dường như lại là lời giải thích duy nhất, khiến Lý Dật phải hét lên khổ sở:

- Đáng chết! Ngươi đừng có nói với ta là ngươi vừa đột phá lên Đấu Hoàng!

Lý Dật còn chưa hết xong thì "vù~~" Cung Vô Song xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, tay phải khẽ khuấy động, một đạo đấu khí xanh lam nhằm vào đỉnh đầu hắn.

Lý Dật khẽ hừ mũi, đấu khí nhanh chóng ngưng tụ, toàn lực đánh ra một chưởng, trong đầu hét lên.

- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!

- Phụt~~

Tuy đánh tan được đòn tấn công của Cung Vô Song nhưng Lý Dật bị đánh bay ra xa, ngay sau đó đấu khí lạnh lẽo không ngừng chấp chới, một cánh tay mịn màng tóm lấy cổ hắn, cả hai cùng rơi xuống đất tạo một tiếng vang trầm đục!