Dấu Tay

Chương 9




Chương 9

Bữa sáng là cháo bát bảo và bánh bao nhỏ, cháo mới múc ra còn nóng bỏng, bánh bao nhỏ cũng mềm mềm nong nóng. Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn thức ăn nóng hổi, giơ tay bóp huyệt Thái Dương, cảm giác đầu vô cùng đau nhức.

Bà Phong pha hai đĩa giấm chấm, ngồi xuống đối diện.

Phong Nhã Tụng cầm thìa lên quấy cháo, lơ đãng hỏi: “Mẹ, mẹ có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không ạ?”

Bà Phong nhìn cô: “Sao thế?”

“Không có gì ạ, con chỉ hỏi thế thôi.”

“Mẹ cứ tưởng con có việc gì.” Bà Phong gắp bánh bao bỏ vào đĩa: “Hôm nay mẹ không rảnh, lát phải lên trường. Nhà trường gộp văn phòng của tổ Ngữ văn nên mẹ phải dọn từ tầng ba xuống tầng một, ăn xong mẹ sẽ qua văn phòng thu dọn đồ đạc.”

Phong Nhã Tụng rũ mắt uống một ngụm cháo: “Lại phải dọn ạ, hình như nghỉ hè năm ngoái bên mẹ đã dọn văn phòng một lần rồi mà?”
Bà Phong: “Năm ngoái là thay bàn ghế trong văn phòng.”

“Thế ạ, dù sao con vẫn nhớ trước khai giảng mẹ phải tới trường thu dọn mất mấy ngày.”

“Nhắc đến chuyện này mới thấy cứ đến nghỉ hè là nhà trường lại hành người ta, không sửa sang lại thì cũng chuyển văn phòng.” Bà Phong lắc đầu: “Nhưng lần này cũng tốt, văn phòng dọn xuống tầng một thì sau này không phải đi cầu thang nữa, tiện hơn bao nhiêu.”

Phong Nhã Tụng cắn miếng bánh bao, chấm giấm, thuận miệng hỏi: “Thế trưa nay mẹ có về không ạ?”

Bà Phong: “Mẹ không chắc. Cháo trong nồi và bánh bao đều còn thừa, nếu trưa mẹ không về thì con tự hâm nóng lên mà ăn nhé.”

Phong Nhã Tụng gật đầu dạ một tiếng.

Ăn bữa sáng xong, bà Phong dọn dẹp một lát rồi ra ngoài.

Phong Nhã Tụng vào phòng, xếp chỗ bài tập phải hoàn thành trong ngày hôm nay thành một chồng, sau đó nhắn tin cho anh.
Tiểu Tụng: Em bắt đầu học đây ạ.

Trên khung chat hiện thông báo trong giây lát.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Tiểu Tụng: Em vẫn để điện thoại bên giường nhé.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng mím môi, đi được mấy bước lại thấy trên điện thoại có tin nhắn mới.

Thầy Kinbaku số 27: Đầu gối em thế nào rồi?

Phong Nhã Tụng vén quần ngủ lên xem.

Tiểu Tụng: Đỡ hơn hôm qua rồi ạ, nhưng còn hơi xanh.

Thầy Kinbaku số 27: Chụp ảnh gửi tôi xem nào.

Phong Nhã Tụng xắn ống quần lên, khép hai chân lại, cúi người chụp bức ảnh rồi gửi qua WeChat.

Đợi chừng hai giây, có lẽ anh đang đánh giá.

Thầy Kinbaku số 27: Em tìm cái đệm mềm đặt xuống đất đi.

Phong Nhã Tụng sửng sốt.

Tiểu Tụng: Em có thể quỳ trên đệm ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng vò đầu, cảm thấy bản thân hỏi thật thừa thãi, chứ không thì sao, mang cái đệm ra đó để làm cảnh à?
Cô chạy vào phòng khách, cầm cái đệm trên sô pha rồi quay trở lại.

Thầy Kinbaku số 27: 7 rưỡi rồi.

Tiểu Tụng: Dạ, em cũng đặt đệm xuống rồi.

Thầy Kinbaku số 27: Bắt đầu đi.

Phong Nhã Tụng đặt điện thoại tựa vào chân giường, sau đó đi qua cởϊ qυầи ngủ đến đầu gối, chậm rãi quỳ xuống trước ghế.

Sáng nay chủ yếu làm bài tập Vật lý, đây cũng là môn Phong Nhã Tụng đau đầu nhất. Cô gần như chưa chạm vào bài tập Vật lý, tất cả đều dừng lại ở phần luyện tập.

Ban đầu chủ yếu là về chuyển động thẳng biến đổi đều nên Phong Nhã Tụng còn làm được, ghép công thức, vẽ sơ đồ chuyển động rồi so đáp án, cô có thể tạm tiếp thu. Về sau, các câu hỏi có liên quan đến định luật III Newton làm Phong Nhã Tụng đơ luôn. Một số vật được xếp chồng lên nhau, cộng với ma sát của mặt phẳng nghiêng và ngoại lực của lò xo, cô thu được kết quả phân tích lực nhưng lại không trùng với bất kỳ đáp án nào trong bốn đáp án đã cho.

Phong Nhã Tụng lật sang trang giải chi tiết, mới đọc được một nửa phần phân tích mà não đã chết máy. Cô thở dài, khẽ cử động đầu gối, cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy. Cô muốn hoạt động, muốn uống nước ăn đồ ăn vặt, muốn xem TV chơi điện thoại, tóm lại không muốn tiếp tục chìm đắm trong đề Vật lý ngoài hành tinh kia nữa.

Phong Nhã Tụng bất giác liếc nhìn điện thoại đang đặt bên chân giường, cái camera nho nhỏ kia tựa như một cái động tối om. Cô lại vội vã dời mắt.

Phong Nhã Tụng duỗi thẳng thắt lưng, cố tình nghiêng đi để che nội dung bài tập trên ghế. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn đọc hết phần giải chi tiết, vẽ hình theo phần giải rồi tính toán lại một lần nữa.

Cô khoanh tròn số thứ tự của câu hỏi này, sau đó bắt đầu xem câu hỏi tiếp theo.

Cuối cùng Phong Nhã Tụng cũng làm xong toàn bộ bài tập của chủ đề này. Sáu bảy trang vở, cô lật qua xem, hầu hết các câu hỏi đều được khoanh tròn, tức là cô đã không hoàn toàn nắm được kiến thức kể cả khi đọc đáp án.

Tuy nhiên, dạng câu hỏi chung của chủ đề này là các khái niệm và công thức, trong đầu cô cũng đã hình thành một số ấn tượng.

Phong Nhã Tụng giơ tay lấy bản kế hoạch trên mặt bàn xuống, tích vào đằng sau kế hoạch học tập vào sáng hôm nay, sau đó cô đặt bút xuống ghế: “Nhiệm vụ buổi sáng đã hoàn thành rồi ạ.”

Cô không nghe thấy tiếng đáp lại từ điện thoại, trong phòng chỉ có mình cô, trông giống như đang tự lẩm bẩm một mình vậy.

Phong Nhã Tụng chống xuống ghế để đứng lên, nay có đệm mềm nên đầu gối cũng dễ chịu hơn rất nhiều, chân chỉ hơi tê mỏi. Phong Nhã Tụng từ từ đứng thẳng, nhúc nhích một chút, quần ngủ rộng thùng thình lập tức tụt xuống lòng bàn chân.

Cô hoảng sợ, vội vã cúi người kéo quần lên, cảnh giác quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đúng lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng động giống như có người khẽ cười một tiếng, lại giống như chỉ là ảo giác của cô.

Phong Nhã Tụng nhanh chóng rời khỏi phạm vi quay của màn hình, vòng đến mép giường, cầm điện thoại lên, phát hiện video trò chuyện đã kết thúc.

Vài giây trước mới bị đối phương kết thúc.

Phong Nhã Tụng đắn đo gõ chữ, cô còn chưa gõ xong thì đối phương đã nhắn tới.

Thầy Kinbaku số 27: Được rồi, em nghỉ ngơi đi.

Phong Nhã Tụng xóa dòng tin nhắn mới soạn đi, gõ lại lần nữa.

Tiểu Tụng: Vậy hai giờ chiều nay em lại gọi cho ngài nhé?

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng đột nhiên thấy thả lỏng, cả người đổ vật ra giường, vừa mát xa đầu gối vừa mở video xem.

12 rưỡi, bà Phong gọi điện thoại cho Phong Nhã Tụng để báo trưa nay không về, buổi tối cũng sẽ về nhà muộn. Bà dặn Phong Nhã Tụng trong tủ lạnh có rau và xúc xích, ngoài ra nhớ đun lại cháo cho nóng rồi ăn.

Phong Nhã Tụng ăn qua loa cho xong bữa trưa, đặt báo thức, chiều đúng giờ bắt đầu làm bài tập.

Kế hoạch học ban đầu là từ 2 giờ đến 6 giờ chiều và từ 7 giờ đến 11 giờ tối. Phong Nhã Tụng lo bà Phong về nhà sẽ quấy rầy cô nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ buổi chiều, cô chỉ hoạt động trong vài phút rồi lại nhanh chóng bắt tay vào làm bài tập buổi tối.

Sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, điện thoại bên chân giường luôn yên tĩnh.

Rốt cuộc cũng xong, Phong Nhã Tụng buông bút. Cô chỉnh lại quần, tiếp đó ngồi xuống bên chân giường, cầm điện thoại lên, 9 giờ tối.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tụng: Em đã hoàn thành nhiệm vụ buổi chiều và tối rồi ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Tốt lắm.

Phong Nhã Tụng vừa định tiếp tục nói chuyện với anh thì cửa ngoài bị mở ra. Cô nghe thấy tiếng bà Phong vào nhà, thay giày trước thềm nhà, đồng thời gọi vọng vào trong phòng ngủ: “Con vẫn đang học đấy à, ra ăn tối đi! Mẹ mua…”

Phong Nhã Tụng vội vàng nhắn.

Tiểu Tụng: Người thân em đã về rồi, em ra ăn tối trước nhé.

Cô đứng dậy, từ đầu đến cuối luôn nhìn vào màn hình điện thoại, cho đến khi ——

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng cong môi cười khẽ, nhấn tắt điện thoại rồi nhét xuống dưới gối, theo đó mở đi ra ngoài.

Bà Phong đang xách túi đồ ăn vào trong, nhìn thấy Phong Nhã Tụng thì tiện tay nhét vào tay cô: “Con mang bát đũa ra đi, mẹ rửa tay đã.”

Phong Nhã Tụng vừa đi vào bếp vừa giơ túi lên nhìn: “Mẹ mua gì thế ạ?”

“Mẹ mua một suất mỳ xào tôm, một suất mỳ hoành thánh ở quán đối diện trường mẹ.”

Phong Nhã Tụng lấy hai cái bát to trong tủ ra, mở túi rồi lại mở nắp nhựa trên hộp hoành thánh, đổ thức ăn nóng hổi vào trong bát. Mỳ xào tôm là món khô nên Phong Nhã Tụng đổ nó ra đĩa.

——

“Ồ.” Bà Phong ngạc nhiên nhìn Phong Nhã Tụng ăn ngấu nghiến hết nửa suất mỳ xào tôm, uống nước lèo ừng ực: “Con có vẻ thích nhỉ.”

Phong Nhã Tụng gật đầu: “Ngon lắm ạ.”

“Này, mẹ cho con ăn thêm.” Bà Phong gắp hai miếng hoành thánh cho cô.

Phong Nhã Tụng giơ bát ra nhận, múc từng miếng lên ăn.

Bà Phong nhìn cô: “Chậc, con thật sự thích ăn đồ của quán này. Lúc con còn học tiểu học, buổi tối tan làm mẹ không biết nấu gì, hỏi con thì con luôn nói muốn tới quán này ăn.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Chủ yếu do con đói mẹ ạ.” Cô ăn nốt cọng cải cuối cùng, đứng lên nói: “Con thấy tối ăn nay ăn rất ngon miệng.”

Phong Nhã Tụng cầm bát đĩa thả vào bồn nước.

Bà Phong đứng sau nói: “Con bị đói đúng không, chắc chắn trưa nay không ăn tử tế. Haiz, đồ đạc trong văn phòng mẹ bừa bộn lắm, chắc mai kia vẫn phải tới trường.”

“Không sao đâu mẹ ạ, mẹ cứ thu dọn đi, sắp khai giảng nên phải tranh thủ sửa sang lại cho tốt.”

Bà Phong bảo: “Tối mai mẹ lại mua thức ăn của quán này về cho con nhé.”

Ra khỏi phòng bếp, Phong Nhã Tụng vội vàng nói: “Con đi học tiếp đây ạ.”

Bà Phong đáp một tiếng.

Phong Nhã Tụng đi được hai bước lại xoay người vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Bà Phong hỏi: “Sao chưa gì đã đánh răng rửa mặt thế?”

Phong Nhã Tụng trả lời: “Không còn sớm nữa rồi ạ, con về phòng làm bài, nếu mệt thì ngủ luôn.”

Bà Phong nói: “Mẹ còn chuẩn bị gọt hoa quả cho con đây, này, con nhớ rót nước uống nhé.”

Phong Nhã Tụng đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại ra, ngồi xuống tựa vào đầu giường.

Tiểu Tụng: Em ăn xong rồi ạ.

Cô cho rằng đối phương sẽ tiếp tục trả lời một từ “Ừ”, nhưng không ngờ ——

Thầy Kinbaku số 27: Em ăn gì?

Tiểu Tụng: Mỳ xào tôm và hoành thánh ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Tuy đến muộn nhưng Phong Nhã Tụng vẫn không khỏi bật cười.

Tiểu Tụng: Cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai em có thể ngồi học tập nghiêm chỉnh rồi.

Thầy Kinbaku số 27: Hôm nay em hoàn thành sớm hơn một tiếng so với kế hoạch.

Thầy Kinbaku số 27: Ngày mai cũng phải đảm bảo hiệu quả cao, nếu không tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ đến việc phạt em quỳ hoàn thành nhiệm vụ đấy.

Tiểu Tụng: Dạ…

Có lẽ cảm thấy cô đã hoàn thành khá tốt nhiệm vụ, giọng điệu không nên quá nghiêm khắc nên đối phương dịu hơn một chút.

Thầy Kinbaku số 27: Cho tôi xem đầu gối của em nào.

Phong Nhã Tụng gập hai chân lại, chụp một tấm rồi gửi đi, trên đầu gối của cô chỉ còn vết hồng nhạt. Chụp xong, cô lại duỗi tay sờ, sau đó gõ.

Tiểu Tụng: Hôm nay lót đệm mềm nên chân em đã tốt hơn nhiều rồi. Hôm qua quỳ thực sự rất đau.

Thầy Kinbaku số 27: Ừm.

Thầy Kinbaku số 27: Da của em non quá.

Phong Nhã Tụng ngả ra sau tựa vào đầu giường.

Tiểu Tụng: Thế là tốt hay không tốt ạ?

Đối phương không trả lời, trái lại hỏi ——

Thầy Kinbaku số 27: Em thích Doraemon à?

Phong Nhã Tụng không rõ tại sao anh lại biết, từ trang cá nhân ư? Cô mở trang cá nhận ra, lướt xuống dưới, chợt giật mình hiểu ra.

Quần, qυầи ɭóŧ cô in hình Doraemon…

Tối nay cô khá thả lỏng khi trò chuyện với anh, không bị nghèo từ nữa, nhưng hiện tại mặt cô vẫn bị đỏ.

Phong Nhã Tụng soạn tin: Em…

Sau đó lại xóa. Cô hít sâu một hơi, yên lặng soạn lại.

Tiểu Tụng: Vâng ạ, từ bé em đã thích hoạt hình.

Thầy Kinbaku số 27: Thật là đáng yêu.

Từ “Đáng yêu” này chắc chắn không chỉ nói mỗi cái hình hoạt hình kia. Mặt Phong Nhã Tụng lại nóng lên.

Thầy Kinbaku số 27: Không còn sớm nữa, em chuẩn bị nghỉ ngơi đi.

Tiểu Tụng: Em đang nằm trên giường rồi ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Khoan đã.

Phong Nhã Tụng nhìn màn hình chờ anh, vài phút sau, anh gửi một đường link tới.

Tiểu Tụng: Đây là gì thế ạ?

Thầy Kinbaku số 27: Đây là video thực tiễn. Em mở VPN ra, sau đó vào đường link này.

Tim Phong Nhã Tụng đập loạn nhịp.

Tiểu Tụng: Ngài quay à?

Thầy Kinbaku số 27: Không phải, tôi không ghi hình.

Thầy Kinbaku số 27: Lần đầu tiên em hoàn thành hình phạt nên đây là phần thưởng nhỏ trước khi ngủ của em.

Phong Nhã Tụng ôm mặt, cảm thấy hơi thở của mình nóng hầm hập.

Tiểu Tụng: Ngài thu thập được rất nhiều video đúng không?

Thầy Kinbaku số 27: Còn muốn nữa?

Tiểu Tụng:… Không phải.

Thầy Kinbaku số 27: Đừng gấp, xem xong có thể trao đổi lại với tôi em có thích thực hành như vậy không.

Tiểu Tụng: Dạ…

Phong Nhã Tụng tìm tai nghe đeo lên, sau đó chui vào trong chăn, chùm kín điện thoại. Cô vừa mới nhấp vào đường link thì có tin nhắn mới đến.

Thầy Kinbaku số 27: Bên tôi biểu thị em đã đăng nhập.

Thầy Kinbaku số 27: Xem xong thì ngủ đi nhé, không cần đáp lời đâu.