Phong Nhã Tụng tìm một tờ giấy trắng to, trải ra mặt bàn, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Cô kẻ bảng ra rồi viết năm ngày xuống, sau đó thay thế từng môn bằng các chữ cái viết tắt, cuối cùng xếp đều vào các ngày.
Phong Nhã Tụng đánh giá được về trình độ học tập của bản thân, cô biết rằng mình nên củng cố các kiến thức cơ bản Vật lý, còn Toán và tiếng Anh chỉ cần làm kỹ những phần còn yếu.
Thực ra bài tập về nhà của cô không nhiều, chẳng qua quen lười nhác nên không chịu làm. Nếu đã lập kế hoạch cụ thể thì năm ngày cũng đủ để hoàn thành toàn bộ bài tập.
Phong Nhã Tụng mất hơn mười phút để viết xong bản kế hoạch. Cô kiểm tra lại một lần rồi lấy điện thoại ra chụp.
Tiểu Tụng: Em viết xong rồi.
Thầy Kinbaku số 27: Ừ, em gửi cho tôi đi.
Phong Nhã Tụng gửi ảnh sang.
Cô quấn lấy đầu ngón tay, hồi hộp chờ đợi, cuối cùng đối phương cũng đáp lại.
Thầy Kinbaku số 27: Tốt.
Thầy Kinbaku số 27: Mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ nghiêm khắc hoàn thành nhiệm vụ dựa theo bản kế hoạch này.
Anh nói là chúng ta.
Phong Nhã Tụng nhìn thấy từ này, không khỏi gõ hỏi.
Tiểu Tụng: Anh định giám sát em à?
Thầy Kinbaku số 27: Mỗi một nhiệm vụ được hoàn thành, hãy tích vào để đánh dấu lại.
Thầy Kinbaku số 27: Lịch trình trong kế hoạch của em được đặt đến 11 giờ tối. Hãy báo cáo cho tôi trước 11 rưỡi mỗi ngày.
Tiểu Tụng: Chỉ vậy thôi ạ?
Tiểu Tụng: Nhỡ em lười biếng thì sao?
Thầy Kinbaku số 27: Em nói cho tôi biết một nguyện vọng của em đi.
Tiểu Tụng: Nguyện vọng…?
Thầy Kinbaku số 27: Ví dụ như có thứ gì mà em thực sự muốn không.
Phong Nhã Tụng sửng sốt.
Tiểu Tụng: Anh muốn tặng quà cho em hả?
Thầy Kinbaku số 27: Tặng một món quà sẽ dễ hơn đồng ý làm một việc gì đấy cho đối phương.
Thầy Kinbaku số 27: Hiện tại em muốn có thứ gì nhất?
Ngón tay Phong Nhã Tụng nhất thời cứng đờ, ngôn từ cũng trở nên nghèo nàn.
Nếu ở trường, ai đó tỏ tình với cô bằng một món quà, cô có thể bày tỏ lòng biết ơn và từ chối nhận nó. Điều này sẽ trở thành đề tài trò chuyện của cô và cũng có thể củng cố niềm tự hào nho nhỏ trong lòng cô.
Tuy nhiên, đối diện với một người trưởng thành qua điện thoại thế này, cô đột nhiên không biết từ chối ra sao.
Dừng lại vài phút, Phong Nhã Tụng mới gõ ra một câu.
Tiểu Tụng: Không thì… Anh có thể đổi cách khích lệ không?
Đối phương không đáp lời cô, mỗi một câu đều tiến hành theo từng bước ——
Thầy Kinbaku số 27: Tôi xem qua trang cá nhân của em thì thấy em thích vẽ và nghe nhạc.
Thầy Kinbaku số 27: Em có muốn một bộ thuốc màu để vẽ không? Hay là một bộ tai nghe?
Phong Nhã Tụng giật thót, cô đã quên béng mất mình còn có trang cá nhân.
Cô nhanh chóng mở trang cá nhân ra kiểm tra, may sao cô không đăng nhiều trên đó, tổng cộng chỉ có mười trạng thái, cũng không có cái nào để lộ thân phận học sinh cấp ba của cô cả.
Nội dung chủ yếu là những chia sẻ nhỏ hàng ngày. Lần gần đây nhất là cách đây ba ngày, cô chụp một cọng hành có hình mặt cười trên bàn ăn với dòng chữ "Hahaha cọng hành ngốc nghếch"…
Phong Nhã Tụng quay trở lại khung chat, cô đắn đo, một suy nghĩ quẩn quanh trong đầu cô.
Thật ra bọn họ không quen biết nhau, cái gọi là quan hệ chủ tớ, cái gọi là quản lý và ràng buộc đều chỉ là xây dựng về mặt tâm lý. Đề cập đến quà cáp dường như đã làm biến chất, có qua thì ắt sẽ có lại, cô không có thứ gì thích hợp để đáp lại nên không thể nhận quà của đối phương được.
Tiểu Tụng: Thật sự không cần…
Kéo dài một lúc lâu mới gửi được câu nói như vậy, Phong Nhã Tụng hơi căng thẳng, cô cảm thấy đối phương có thể đang tức giận.
Quả nhiên ——
Thầy Kinbaku số 27: Em biết không?
Thầy Kinbaku số 27: Nếu chúng ta đã thiết lập quan hệ, em ngập ngừng từ chối thế này thì mông đã sớm bị đánh sưng lên rồi.
Phong Nhã Tụng lại rơi vào trạng thái nghèo từ, đành phải gửi sticker. Thực ra, ngoài việc không biết nói gì cô còn đỏ mặt nữa.
Thầy Kinbaku số 27: Chỉ một câu hỏi thôi, em có muốn tôi đốc thúc em phải hoàn thành nhiệm vụ không?
Phong Nhã Tụng gửi sticker gật đầu tới.
Thầy Kinbaku số 27: Sau này không được gửi sticker nữa, gõ chữ nói chuyện.
Tiểu Tụng: Muốn ạ.
Vài giây sau, đối phương gửi một bức ảnh sang, đó là một bộ thuốc màu Acrylic 48 màu.
Phong Nhã Tụng trợn mắt nhìn, nhãn hiệu bộ thuốc màu này đã nổi từ lâu, vẽ tranh chỉ là một thú vui lúc rảnh của cô, giá cả bộ màu này quả thực tương đối cao…
Thầy Kinbaku số 27: Thích hay không thích.
Thầy Kinbaku số 27: Chỉ trả lời cho tôi một chữ hoặc hai chữ.
Phong Nhã Tụng gõ một chữ, ngay cả dấu câu cũng chưa dám gõ.
Tiểu Tụng: Thích
Thầy Kinbaku số 27: Được rồi. Trong deadline năm ngày, nếu em nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ theo đúng tiến độ thì sẽ nhận được món quà này.
Tiểu Tụng: Nếu em không hoàn thành thì sao ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Vậy thì quyền quyết định hoàn toàn thuộc về tôi.
Tiểu Tụng: Liệu anh có trừng phạt em không?
Thầy Kinbaku số 27: Có.
Tiểu Tụng: Anh sẽ trừng phạt em thế nào?
Thầy Kinbaku số 27: Em đoán xem?
Thầy Kinbaku số 27: Mục đích em tìm tôi là gì?
Hai câu hỏi ngược lại rất đơn giản nhưng Phong Nhã Tụng lại cảm thấy trái tim mình như có một bàn tay vô hình nắm chặt, từng chút từng chút, dần dà thành nghiện. Cô thở hắt ra, sau đó gõ chữ.
Tiểu Tụng: Nếu em lừa anh thì sao? Để được nhận quà, để không phải chịu trừng phạt mà giả vờ đã hoàn thành.
Anh trả lời một cách chắc nịch ——
Thầy Kinbaku số 27: Không đâu, bản chất em là một người rất cầu tiến, em buồn khi thấy trước đó mình đã trì hoãn công việc, chẳng qua em đang thiếu động lực để hoàn thành thôi.
Thầy Kinbaku số 27: Tôi sẽ tha thứ cho lỗi lầm trước đây của em, đốc thúc em trong công việc sắp tới. Tôi chỉ muốn nói với em rằng nếu biết nắm bắt từ bây giờ thì tất cả vẫn còn kịp.
Thầy Kinbaku số 27: Đây là cơ hội cuối cùng, em sẽ không lừa dối tôi, bởi em không muốn bị bỏ rơi, đúng không.
Nội tâm Phong Nhã Tụng chấn động.
Ngôn từ có sức mạnh, giống như những lời anh nhắn trên màn hình vậy.
Phong Nhã Tụng không ngờ những suy nghĩ sâu trong nội tâm của mình lại được anh trực tiếp miêu tả qua ngôn từ như thế.
Sau bao nhiêu năm học, mỗi lần cô lười biếng không hoàn thành bài tập đều sẽ buồn bã khôn nguôi. Mỗi lần kết quả thi không đạt yêu cầu, trong lòng cô luôn đau đáu day dứt, bên ngoài lại tỏ vẻ không quan tâm.
Nhiều tâm sự cô luôn cố gắng giấu đi, không để giáo viên, bạn bè biết, lại càng không chia sẻ với bố mẹ.
Cô muốn đạt điểm cao, cô muốn trở nên tốt hơn nhưng cô liên tục bị đánh bại bởi sự lười biếng, dần dần, cô không chắc rằng nỗ lực của mình có hiệu quả hay không, cô tự lừa dối bản thân và nghĩ rằng có lẽ cứ mặc như thế đi.
Song, có người nói với cô rằng bây giờ bắt đầu cố gắng vẫn kịp.
Em không quản lý được bản thân, không sao cả, tôi sẽ quản lý giúp em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Còn em, em nhất định sẽ nghe theo.
Đây là giao hẹn giữa hai người, không bị bố mẹ, giáo viên, bạn bè, không bị bất cứ ai biết.
Cảm giác này ——
Tương đương với cô đang lặng lẽ mở lòng.
Bên Phong Nhã Tụng mãi không trả lời, đây cũng là một cách ngầm thừa nhận, cô đã nghe hiểu mọi thứ. Đối phương lại nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Được rồi, bây giờ em tranh thủ học đi.
Tiểu Tụng: Dạ.
Thoáng dừng lại đôi chút rồi Phong Nhã Tụng gõ.
Tiểu Tụng: Cảm ơn anh…
Thầy Kinbaku số 27: Cảm ơn?
Tiểu Tụng: Vì đã bằng lòng khích lệ em.
Cách tín hiệu điện thoại xa xôi, có lẽ đối phương đang cười nhẹ, cũng có lẽ là một tiếng thở dài.
Thầy Kinbaku số 27: Cô bé, sau này em đi làm rồi sẽ hiểu việc học là dễ nhất, chỉ cần cố gắng thì có thể hoàn thành, thực sự liếc qua là thấy ngay.
Phong Nhã Tụng hơi do dự, cuối cùng vẫn dò hỏi.
Tiểu Tụng: Vậy còn anh, anh đã đi làm lâu rồi hả?
Thầy Kinbaku số 27: Ừ.
Phong Nhã Tụng còn đang mải gõ, đối phương đã nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Đừng hỏi công việc cụ thể của tôi.
Phong Nhã Tụng yên lặng xóa câu hỏi mình định gửi đi.
Tiểu Tụng: Giữa quan hệ chủ tớ phải luôn giữ bí mật ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Sau khi tôi và nữ hầu xác định quan hệ sẽ ký một bản hợp đồng chính thức. Trong hợp đồng của tôi có yêu cầu đó.
Thầy Kinbaku số 27: Thân phận thật trong đời sống thực tế có thể che giấu, chỉ cần đã trưởng thành, biết chịu trách nhiệm với mọi hành vi của mình là được.
Phong Nhã Tụng rũ mắt, cẩn thận gõ một chữ.
Tiểu Tụng: Dạ.
Thầy Kinbaku số 27: Em làm việc của mình đi.
Phong Nhã Tụng nhìn đồng hồ, đã 12 giờ trưa. Sau khi dậy, anh luôn trò chuyện với cô.
Tiểu Tụng: Anh có ngủ nữa không?
Thầy Kinbaku số 27: Không, tôi sẽ đi ăn chút gì đó.
Tiểu Tụng: Vậy hôm nay em có phải báo cáo nhiệm vụ với anh không nhỉ?
Thầy Kinbaku số 27: Bản kế hoạch được bắt đầu từ ngày mai, hôm nay không cần.
Thầy Kinbaku số 27: Tuy nhiên, nửa ngày nay em vẫn nên hoàn thành một số nhiệm vụ để tránh trong năm ngày tới có việc đột xuất.
Phong Nhã Tụng bất giác gật đầu. Cô gửi icon nghe lời, hai giây sau kịp phản ứng lại thì vội vã thu hồi tin nhắn. Cô gõ chữ.
Tiểu Tụng: Em cũng đi ăn trưa, sau đó sẽ học bài.
Thầy Kinbaku số 27: Ừ.
Phong Nhã Tụng mở khung chat ra, định nói thêm vài câu mà không biết nên nói gì. Cô không biết cảm xúc của đối phương, không biết đối phương trò chuyện với mình có thấy trẻ con hay không. Cô cảm nhận được sự mạnh mẽ và thân thiết trong từng câu chữ cùng với bầu không khí mờ ám thấp thoáng, những thứ đó đều khiến người ta không nỡ buông điện thoại.
Sự ngập ngừng của cô đã bị đối phương nhận ra.
Thầy Kinbaku số 27: Bây giờ không nói chuyện nữa, em học bài đi. Tối nay trước khi ngủ có thể nhắn tin với tôi.
Phong Nhã Tụng phát hiện ra do mình đang ấn vào khung chat nên bên đối phương sẽ hiện dòng thông báo “Đang soạn tin…”.
Song, điều này cũng chứng minh anh luôn quan tâm đến cô.
Phong Nhã Tụng cười khẽ, nhanh chóng nhắn lại.
Tiểu Tụng: Dạ, vậy thì 11 rưỡi anh nhé?
Thầy Kinbaku số 27: Lúc nào cũng được.
Lại là câu này. Lúc nào cũng được.
Phong Nhã Tụng mấp máy môi nhẩm lại một lần, cảm giác câu trả lời này mang theo sự chiều chuộng, tư vị dài lâu.
Đồng thời, câu trả lời này lại tựa như một câu ngầm kết thúc cuộc trò chuyện.
Phong Nhã Tụng để điện thoại xuống tủ đầu giường để sạc pin, vào phòng bếp bóc gói bánh mỳ ruốc rồi vừa ăn vừa quay lại bàn học.
Cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn, chỉ chừa lại một chồng sách bài tập ở giữa. Cô đối chiếu với bản kế hoạch, đánh dấu số trang phải hoàn thành trong ngày đầu tiên, ăn bánh mỳ xong, cô cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Ngồi một tiếng, cô ra ngoài uống cốc nước, hoạt động nhẹ, sau đó lại nhanh chóng quay về với đống bài tập.
Quả thực nói chuyện với anh rất dễ nghiện, nhưng một khi đã buông điện thoại, Phong Nhã Tụng sẽ không còn hứng thú với những việc khác nữa, tập trung tinh thần vào học tập.
Đây dường như là một tác dụng thần kỳ, giống như một viên thuốc màu trắng, bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng một khi uống vào thì toàn thân hết đau nhức.
Đã từ rất lâu Phong Nhã Tụng không học tập hiệu quả thế này. Gần 5 giờ, cô đã hoàn thành được hơn nửa kế hoạch học vào sáng ngày mai.
Phong Nhã Tụng ngẩng mặt lên, đầu óc mệt mỏi nhưng trong lòng hiếm khi được thả lỏng. Cô nhìn lại bài tập với vẻ thỏa mãn, dòng ghi đáp án màu đen, bên cạnh nháp bằng bút chì, toàn bộ dấu vết suy nghĩ khiến con người ta cảm thấy vững tâm.
Phong Nhã Tụng đứng lên, toan chuẩn bị kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại thì chuông điện thoại reo.
Phong Nhã Tụng nhanh chóng nhấc máy, bà Phong nói: “Con học xong chưa, xuống dưới đi, mẹ đón con ra ngoài ăn.”
Phong Nhã Tụng hỏi: “Ăn cơm với đồng nghiệp của mẹ ạ?”
Bà Phong đáp: “Ừ, cô Lý với cô Triệu. Cô Triệu từng dạy kèm cho con hồi tiểu học, con còn nhớ không?”
Phong Nhã Tụng buồn bực nói: “Con nhớ ạ… Nhưng con thật sự chẳng có gì để nói chuyện với đồng nghiệp của mẹ cả.”
Bà Phong bảo: “Vậy thì con ăn nhiều một chút, hai cô đều dẫn theo con của mình đi, mấy đứa nói chuyện với nhau cũng được, không phải tham gia với người lớn đâu.”
Phong Nhã Tụng nghe thấy tiếng gác cổng ngoài khu chung cư vọng ra từ điện thoại, hỏi: “Mẹ đã lái xe về rồi à?”
Bà Phong: “Ừ, mẹ về đón con, mau xuống dưới đi.”
Phong Nhã Tụng đành phải đáp vâng, cúp điện thoại, bắt đầu thay quần áo.
Cô cởi đồ ngủ, mặc quần jean và áo ngực vào, sau đó mở tủ quần áo chọn áo phông.
Lật qua lật lại, Phong Nhã Tụng phát hiện ra quần áo mùa hè của mình rất đơn giản, phần lớn đều là áo phông in phim hoạt hình.
Từ tiểu học đến cấp ba, nhà trường đều nghiêm khắc yêu cầu mặc đồng phục, những bộ đồ khác cũng không có cơ hội mặc, Phong Nhã Tụng tin chắc đa số mọi người trong lớp còn chẳng nhiều quần áo bằng mình.
Nhưng vào giây phút này, cô nhìn tủ quần áo của mình, đột nhiên nghĩ tới kỳ nghỉ 1/10 vào hơn một tháng nữa.
Khi đó, cô sẽ gặp anh.
Ngày ấy cô nên mặc gì đây?
Phong Nhã Tụng vừa miên man suy nghĩ vừa lật tìm áo, cuối cùng chẳng tìm được cái nào ưng ý.
Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, bà Phong gọi tới giục cô, chắc chắn bà đã đến dưới tầng.
Phong Nhã Tụng vội vã mặc một cái áo phông trắng, vừa nghe máy vừa soi gương: “Con xuống ngay đây ạ.”
Cô vuốt mái tóc đang xõa trên vai lên buộc thành đuôi ngựa, xỏ giày vải rồi nhanh chóng ra ngoài.