Dấu Tay

Chương 30




Cuối cùng Chu Quyền vẫn kéo cô lên.

Phong Nhã Tụng cứng người trong l*иg ngực anh, cúi đầu.

Đứng đối mặt như thế một lúc, Chu Quyền ngồi xổm xuống, kéo quần lên cho cô rồi buộc dây quần lại. Sau đó, anh xoay người cất ván tre vào trong túi dụng cụ, mở cốp xe, ném vào.

Cốp xe đóng lại cái “Rầm”, anh cất bước đi về phía ghế lái, vừa mới đi được một bước, Phong Nhã Tụng đứng sau lên tiếng: “Em không muốn về nhà.”

Chu Quyền quay đầu lại.

Giọng Phong Nhã Tụng còn đang nức nở, song lại rất cố chấp: “… Mỗi tháng bọn em chỉ được nghỉ một lần.”

Cô lau mặt nói: “Em xin lỗi, em không hề cố ý…”

Chu Quyền mở miệng cắt ngang lời cô: “Em thích ở lại đây hả?”

Phong Nhã Tụng khẽ lắc đầu.

Chu Quyền nói: “Vậy thì đi thôi.”

Anh đi tới đầu xe, mở cửa rồi ngồi vào.
Đợi chốc lát, cửa xe vang lên một tiếng, cô lên xe.

Nhưng lúc này cô không ngồi trên ghế phụ mà ngồi xuống ghế sau.

Chu Quyền thực sự không biết mình nên phản ứng ra sao, anh duỗi tay nắm chặt vô lăng, lái xe đi.

Xe chạy dọc trên con đường nhỏ, anh thoáng liếc về phía sau một cái.

Đúng lúc cô cũng đang nhìn anh.

Khóe mắt cô còn ửng hồng, song ánh mắt lại sáng ngời, trong đó chứa chút sợ hãi, nhiều hơn cả là hy vọng.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, Chu Quyền đã nhận ra sự trẻ tuổi của cô.

Không liên quan gì đến tuổi tác và ngoại hình mà là góc độ nhìn nhận vấn đề, cách thức giải quyết mọi chuyện. Gọn gàng dứt khoát, lại tràn ngập hy vọng.

Tựa như những quả xanh treo trên cành đón ánh mặt trời, mỗi một giọt sương sớm đều lấp lánh.

Hấp dẫn như vậy, anh không thể sánh bằng.
Chu Quyền vẫn giữ im lặng, lái xe trở về khách sạn trung tâm Phương Đông.

Bước vào sảnh, anh tìm một cái ghế sâu trong quán cà phê rồi ngồi xuống.

Phong Nhã Tụng ngồi đối diện anh, cô đặt cặp sách lên đầu gối, bắt đầu lục lọi tìm đồ bên trong.

Lúc này, một nhận viên phục vụ đi tới, Chu Quyền vừa định gọi đồ uống thì chợt có một tờ giấy vẽ giơ ra trước mặt anh.

Chu Quyền nhìn cô.

Phong Nhã Tụng giải thích: “Em dùng hộp thuốc màu ngài tặng để vẽ một bức tranh.” Cô lại giơ ra: “Tặng ngài ạ.”

Trên bức tranh buộc một cái ruy băng nơ con bướm rất chuẩn, ngay cả độ dài ngắn của đuôi cũng đều nhau.

Chu Quyền nhìn cái nơ kia, duỗi tay nhận lấy, đặt sang một bên: “Cảm ơn em.”

Phong Nhã Tụng chậm rãi thu tay về.

Cô mong chờ anh mở ra xem, lại không dám chủ động nhắc nhở.
Nhân viên phục vụ lại đi ngang qua, Chu Quyền không gọi cà phê nữa.

Anh đan hai tay vào nhau, nâng mắt lên: “Tôi là một người rất thẳng thắn…”

Anh vừa mới mở đầu rồi dừng lại một chút, Phong Nhã Tụng lập tức gật đầu.

Chu Quyền nhìn cô: “Tôi có thói quen là làm việc gì cũng có mục đích rõ ràng, nhưng về chuyện của hai chúng ta, tôi chưa từng ký hợp đồng với em, cũng không cho em một từ an toàn.”

“Em là một cô bé mỏng manh lại vô cùng tích cực. Cảm xúc muốn bảo vệ em đôi khi lại tra tấn tôi, em hiểu không?”

Phong Nhã Tụng không trả lời, cô cảm thấy anh chỉ đang trần thuật chứ không phải đang đặt câu hỏi.

Suy nghĩ chốc lát, cô hỏi: “Nếu ký hợp đồng thì sẽ như thế nào ạ?”

Chu Quyền nói: “Em không chịu được đâu.”

Phong Nhã Tụng khẽ đáp: “Em muốn biết ngài sẽ thích nữ hầu như thế nào.”

Chu Quyền nói: “Chuyện này không liên quan gì đến em. Điều em muốn không phải là một mối quan hệ chủ tớ thuần túy, em đang thử hùa theo tôi.” Anh nhìn cô, nói rõ hơn: “Em đang ỷ lại vào tôi.”

Trong lòng Phong Nhã Tụng bị gõ “Keng” một tiếng, cô chớp mắt: “Nhưng… Em biết ngài cũng vì giải tỏa áp lực. Nếu như ngài đơn phương quản lý em, mà em lại không thể tiếp nhận những thứ ngài thích, ngài sẽ khó chịu…”

Chu Quyền nghe giọng cô càng ngày càng nhỏ, mở miệng nói: “Thực ra là ngược lại.”

Phong Nhã Tụng sửng sốt. Ngược lại với câu nào đây.

Chu Quyền lại không nói tiếp.

Ý của anh là không ghét hình thức bên nhau như hiện tại ư?

Đầu óc Phong Nhã Tụng tiêu hóa rất chậm, nhưng có một số việc dần trở nên rõ ràng. Cô nghiêm túc nói: “Em sẽ trưởng thành, em sắp thi đại học rồi. Nếu ngài bằng lòng chờ em…”

Chu Quyền nói: “Em nên trưởng thành hơn.”

Phong Nhã Tụng nhìn về phía anh, anh lại không nói nữa.

Yên tĩnh một lúc, Phong Nhã Tụng rũ mắt, dịch cặp sách trên đầu gối đi.

Bấy giờ, Chu Quyền bảo: “Em làm bài tập đi.”

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu: “Làm ở đây ạ?”

Chu Quyền nhìn vào cặp sách của cô, dường như chấp nhận lùi một bước.

“Làm đi.” Anh gật đầu, chống mặt bàn đứng dậy.

Phong Nhã Tụng quay đầu, trông thấy anh rảo bước ra khỏi khách sạn.

Cô lại quay đầu lại, lấy bài tập trong cặp sách ra, thấp thỏm lật xem chốc lát, Chu Quyền đã trở lại.

Anh kẹp túi máy tính mỏng, trên tay bưng hai cốc cà phê, một cốc đặt bên cạnh cô, một cốc đặt xuống phía đối diện.

Phong Nhã Tụng nhấc mắt lên.

Anh không nói gì, ngồi xuống sô pha, bưng cà phên lên uống một hớp lớn. Sau đó, anh đẩy cốc sang bên cạnh, mở máy tính ra.

Ánh mặt trời buổi chiều sáng rực, quán cà phê ấm áp, sau ghế sô pha anh ngồi có một chậu cây xanh, phiến lá to rộng đang đón lấy ánh sáng.

Phong Nhã Tụng cầm bút, nghe tiếng gõ bàn phím vang lên nho nhỏ, cảm giác tâm trạng dần bình tĩnh lại, cuối cùng trở nên yên bình.

Cô làm xong một tờ đề, trong lúc lật sang trang mới, đôi mắt cô lại lén liếc sang tay anh.

Các khớp ngón tay của anh duỗi thẳng trên bàn. Mấy tiếng trước, cái tay này cầm ván tre rất hữu lực, nhưng cho dù là hành động nào cũng đều khiến tim cô loạn nhịp.

Cảm xúc trong lòng Phong Nhã Tụng khá phức tạp, cô không biết anh cần gì, song cô cảm thấy người đàn ông này xứng đáng được hưởng thứ tốt hơn.

Cô muốn nhanh chóng trưởng thành, muốn được bầu bạn với anh.

——

Sau 9 giờ, khách trong quán cà phê vãn dần, Phong Nhã Tụng theo anh trở về phòng.

Cô đặt cặp sách trước bàn máy tính, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, chợt có cảm giác như được về nhà.

Hai người họ ngồi trên sô pha ăn cơm, ăn được một nửa, Phong Nhã Tụng cẩn thận hỏi anh: “Ngài luôn ở trong khách sạn à?”

Chu Quyền chỉ “Ừ” một tiếng.

Phong Nhã Tụng gác đũa lên miệng bát, hỏi: “Liệu tiền phòng có đắt quá không ạ?”

Chu Quyền quay đầu nhìn cô, đáp: “Mẹ tôi mắc bệnh nằm nhà, trong nhà đã có các anh chị em khác nên tôi không tiện về đấy ở.”

“Vậy ngày nào ngài cũng sẽ về thăm bác ư?”

Chu Quyền vẫn nhìn cô, ánh mắt trở nên tĩnh lặng.

Phong Nhã Tụng cụp mắt, nhanh chóng lấy đũa gắp cơm: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Cô gắp một miếng cơm nhỏ vào miệng.

Cơm nước xong, Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn làm bài tập đến 11 rưỡi. Hôm sau dậy lại học đến giữa trưa, toàn bộ bài tập đều đã được hoàn thành.

Sẩm tối, Chu Quyền lái xe đưa cô về khu chung cư, hay ngày cuối tuần cứ thế kết thúc.

8 giờ tối, bà Phong cũng về nhà.

Phong Nhã Tụng và bà Phong ăn tối ở nhà. Bà Phong kể chuyện về bà cô, nhưng Phong Nhã Tụng lại không ngừng phân tâm, nhớ lại giây phút ngồi cùng anh trên sô pha vào hôm qua.

Trên người anh không có bất cứ mùi gì, đơn giản mà sạch sẽ. Cô chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu là có thể tựa vào vai anh. Mặc dù cô không làm vậy, nhưng khoảng cách vai kề vai cũng đủ làm cô yên lòng.

——

Bọn họ gặp lại nhau lần nữa vào cuối tuần đầu tiên của tháng 12.

Khi đó cơ thể bà của Phong Nhã Tụng đã dần hồi phục, bố của Phong Nhã Tụng cũng đã về nhà.

Sáng thứ bảy, Phong Nhã Tụng dậy thật sớm, tập trung học trong một buổi sáng. Đến trưa, cô bảo với bố mẹ rằng muốn đi dạo trung tâm mua sắm với bạn để thả lỏng.

Bố mẹ Phong Nhã Tụng lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại.

Sau khi đợi bố mẹ rời đi, Phong Nhã Tụng chuồn ra khỏi trung tâm thương mại, tới trạm chờ xe buýt bên đường.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Phong Nhã Tụng mặc một chiếc áo khoác bông nhỏ có lông trên mũ, kiểu dáng rất đẹp, nhưng chất vải lại mỏng.

Cô đút hai tay vào túi áo, đứng dưới biển báo dừng xe buýt nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng cũng xác định được tuyến đường thích hợp.

Cô ngồi hai trạm xe buýt tới quán bar có khung cửa kính rực rỡ sắc màu ở vùng ngoại thành kia.

Vào trong quán, tiếng nhạc Saxophone nhẹ nhàng du dương, không khí ấm áp dễ chịu phả vào người.

Phong Nhã Tụng giơ tay lên miệng thổi thổi, bước qua quầy lễ tân, trông thấy anh đang ngồi ở vị trí cũ.

Phong Nhã Tụng hào hứng nhấc chân đi về phía anh, ngồi xuống sô pha đối diện.

Chu Quyền yên lặng nhìn cô chăm chú.

Phong Nhã Tụng mỉm cười với anh: “Xin chào, chủ nhân.”

Cô đặt tay lên bàn rồi chà vào nhau: “Hôm nay bên ngoài lạnh lắm ạ.”

Lúc này, Chu Quyền khẽ liếc sang.

Một người phục vụ bưng một ly vang đỏ nóng từ sau lưng cô đi tới, một tiếng động nhỏ vang lên, ly rượu được đặt trên bàn.

Phong Nhã Tụng vươn ngón tay nắm lấy ly rượu, cảm giác rất ấm áp.

Chu Quyền hỏi: “Hôm nay em không mang cặp sách đi à?”

Phong Nhã Tụng đáp: “Sáng nay em đã tranh thủ làm bài tập, ngày mai lại tiếp tục ạ.”

Lần tổ chức đại hội thể thao, bọn họ cũng tới quán bar này ngồi nửa ngày, anh không mang máy tính. Lần này, cô không mang bài tập.

Trong thời gian nửa ngày này, hai người chỉ ngồi nói trò chuyện, ngắn ngủi mà xa xỉ. Hai người họ đều cố gắng dành thời gian, đây dường như là một sự ăn ý.

Chu Quyền hỏi: “Trong khoảng thời gian này, việc học của em có áp lực lắm không?”

Phong Nhã Tụng nâng mặt, mỉm cười: “Ngài đoán xem?”

Chu Quyền nói: “Qua những cuộc trò chuyện thường ngày thì tôi thấy tâm trạng em rất vững vàng.”

Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng em sắp thi thử rồi. Hầu hết các bạn trong lớp đều rất lo lắng, nhưng em lại nghĩ không sao cả, chỉ cần phát huy tốt năng lực của mình là được.”

Cô chợt nhớ ra một việc, lại bổ sung: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày em đều ôn tập năm câu Vật lý sai, kiên trì lắm đấy.”

Thực ra ngày nào cô cũng báo cáo với anh, không cần nhắc anh cũng biết.

Chu Quyền khen: “Tốt lắm.”

Sau đó anh duỗi tay, lấy một cái hộp nhỏ trên bàn tới.

Ánh mắt Phong Nhã Tụng nhìn theo, một cái hộp đơn giản màu hồng. Vừa rồi cô còn cho rằng đây chỉ là một vật trang trí trên mặt bàn.

Cô thắc mắc: “Đây là?”

Chắc hẳn không phải là đồ chơi, dù sao kích thước chiếc hộp này rất nhỉ, còn hơi hẹp…

Chu Quyền đáp: “Đây là quà tặng cho em vì đã kiên trì thực hiện kế hoạch cải thiện Vật lý.”

Phong Nhã Tụng mở cái hộp ra trước mắt anh.

Bên trong là một dây chuyền mảnh, mặt dây chuyền là một viên ngọc lục bảo được bao quanh bởi những viên đá lấp lánh. Trông nó rất đẹp đẽ, rất tinh tế, cũng có vẻ như rất đắt tiền.

Phong Nhã Tụng ngước mắt lên.

Chu Quyền nói tiếp: “Cũng là quà đáp lại cho bức tranh em tặng tôi.”

Anh đóng nắp hộp lại, đẩy tới trước mặt cô: “Em nhận lấy đi.”

Không cho phép cô từ chối, dứt lời, anh bưng cái ly trước mặt lên uống một ngụm.

Phong Nhã Tụng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, “Dạ” một tiếng.

Cô cũng nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Sau đó nắm cái ly, khẽ nói với anh: “Cảm ơn ngài.”

Cảm ơn vì món quà, cũng vì những thứ khác.

Chu Quyền không khỏi hỏi cô: “Em luôn thích cảm ơn tôi, em quen khách khí như vậy ư?”

Phong Nhã Tụng ngượng ngùng mỉm cười. Cô không phải là một nữ hầu đủ tư cách, song anh không hề bỏ rơi cô, còn mang đến cho cô rất nhiều niềm tin và sự cổ vũ. Điều này làm cô chỉ biết nói cảm ơn.

Phong Nhã Tụng nói một cách đầy chân thành: “Em biết, khi ở bên em thì ngài sẽ bị lãng phí rất nhiều thời gian. Khi có một bạn tới quấy rầy em hoặc khăng khăng đòi nói chuyện với em, em cũng sẽ mất kiên nhẫn. Cho nên… Cảm ơn ngài đã kiên nhẫn với em.”

Chu Quyền nhìn cô nói, khẽ buông tiếng thở dài.

Anh đặt hai tay lên mặt bàn, nói: “Trên đời này có rất nhiều việc dù có tiêu tốn rất nhiều thời gian, phải trả giá bằng rất nhiều nỗ lực cũng không thể hoàn thành.”

Phong Nhã Tụng hiểu anh đang nhắc đến điều gì, cô nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ ngài…”

Cô còn chưa hỏi xong anh đã nói tiếp.

“Tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu thời gian, nhưng tôi lại không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ.”

Lông mày anh hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra. Anh ngước mắt, nói với cô: “Vì thế, em muốn trở nên xuất sắc hơn, muốn có người giám sát, nếu em đã tìm được tôi, tôi có thể giúp em.”

“Đây là việc tôi có thể làm được.”

Cả quán chìm trong sự tối tăm, chút ánh sáng xuyên qua cửa kính rực rỡ sắc màu hắt vào, trôi theo điệu nhạc du dương và dòng cảm xúc bay bổng.

Phong Nhã Tụng nhìn anh, mở miệng hỏi: “Đối với ngài, em là một người bầu bạn tốt ư?”

Chu Quyền hạ thấp cằm, dường như bị câu hỏi này đánh đố. Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi gật đầu, bưng lý rượu lên uống một hớp.

Anh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cửa kính nơi đó không trong suốt, chẳng thể nhìn được thứ gì.