Dấu Tay

Chương 28




Một suất cơm trưa nhanh chóng được bưng lên bàn, rượu cũng được bưng lên ngay sau đó.

Chu Quyền đẩy hai ly rượu sang một bên, ra hiệu với cái đĩa trước mặt cô: “Em ăn cơm trước đi.”

Phong Nhã Tụng gật đầu, cầm dĩa lên, lấy một ít trứng tráng bỏ vào miệng.

Ban đầu, anh ngồi đối diện nhìn cô chăm chú, Phong Nhã Tụng ăn uống cẩn thận, sau khi cắn vài miếng trứng, cô xiên một miếng thịt bò, vừa đưa lên miệng thì nó đã rơi xuống.

Cô lập tức ngước mắt nhìn anh một cái.

Chu Quyền lẳng lặng ngồi, không có biểu hiện gì nhưng Phong Nhã Tụng bỗng dưng lại cảm thấy mất mặt.

Cô rũ mắt, bỏ qua miếng thịt bò kia, xiên một miếng súp lơ xanh lên ăn.

Chu Quyền cử động cánh tay bưng ly rượu của mình qua, sau đó lấy điện thoại ra, không nhìn cô nữa.

Phong Nhã Tụng đã ăn gần hết thức ăn trong đĩa, cảm thấy rất no. Cô lặng lẽ đẩy đĩa thức ăn sang một bên rồi bưng ly rượu vang đỏ tới trước mặt.
Vang đỏ hơi nóng, Phong Nhã Tụng nhúng tay vào lấy mấy thanh quế đặt bên trong ra, bỏ lên đĩa.

Cô bưng cái ly lên bên miệng, nhấp một ngụm nếm thử.

Sau đó cô ngẩng đầu, quan sát nét mặt của anh.

Chu Quyền cầm cái ly lên, ra hiệu với cô rồi tự mình uống một hớp.

Phong Nhã Tụng cười, cô đặt ngón tay lên cái ly, đợi một lúc rồi hỏi: “Hôm nay ngài không bận việc à?”

Chu Quyền nói: “Tôi để máy tính trên xe.”

Phong Nhã Tụng “À” một tiếng, tiếp đó cô hỏi: “Vậy thì chúng ta sẽ trò chuyện sao ạ?”

Hỏi ra khỏi miệng mới thấy đây là một câu hỏi ngốc nghếch.

Chu Quyền gật cằm, trả lời cô: “Ừ, chúng ta có nửa ngày, ngồi đây trò chuyện thôi.”

Bầu không khí ở đây rất thoải mái, ghế sô pha êm ái, bàn thấp khiến hai người ngồi đối diện nhau như đang trò chuyện thân mật.
Thật thoải mái, chỉ có điều Phong Nhã Tụng không biết nên nói gì.

Anh lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, khi đặt xuống bàn thủy tinh vang lên tiếng va nho nhỏ.

Bầu không khí im ắng, Phong Nhã Tụng hơi căng thẳng, cô hé môi hỏi: “… Bình thường ngài hay nói về vấn đề gì ạ?

Chu Quyền hỏi lại: “Ý em là khi tôi hẹn bạn gái ra ư?”

Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt, chính cô còn không rõ câu hỏi của mình mang hàm ý gì, nhưng nghe anh nhắc thì dường như câu hỏi của cô thực sự có ý như vậy…

Trong lòng Phong Nhã Tụng rối bời, ngón tay siết chặt lấy cái ly.

Chu Quyền bình thản đáp: “Ngoài thực hành còn có rất nhiều thứ để chơi, ví dụ như cởϊ qυầи lót đi mua sắm trong trung tâm thương mại. Ví dụ như nhét đồ chơi nhỏ vào người.”

Lúc nói, đôi mắt anh luôn nhìn cô, Phong Nhã Tụng cụp mắt xuống.
Chu Quyền ngừng nêu ví dụ, cầm ly rượu lên: “Tuy nhiên, nếu ngồi xuống và trò chuyện đơn giản thế này thì khá ít.”

Anh bưng ly rượu đến bên miệng uống một hớp.

Phong Nhã Tụng nằm bò ra bàn, cũng nhấp một ngụm.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Chu Quyền bưng ly rượu, ngả người ra sau: “Vậy thì để tôi hỏi em mấy vấn đề.”

“Dạ?”

“Lúc em bị đánh có thấy thoải mái không?”

Phong Nhã Tụng ngơ ngác nhìn anh. Vấn đề này quá nhạy cảm khiến đầu óc cô rối bời. Cô khẽ hé miệng: “Em…”

Có lẽ có cảm giác, có lẽ sợ đau hơn, bản thân Phong Nhã Tụng cũng không nói ra được đáp án.

Cô thử tưởng tượng, lỗ tai đã bắt đầu nóng lên.

Chu Quyền thoáng dừng lại, sau đó đổi sang câu hỏi khác: “Giữa dùng đồ chơi và bị đánh thì em sẽ thiên về cái gì hơn?”

Giọng Phong Nhã Tụng bé như tiếng muỗi kêu: “… Dùng đồ chơi ạ.”

“Giữa việc đồng thời dùng đồ chơi với bị đánh và chỉ dùng đồ chơi không thì em thiên về cái gì hơn?”

Phong Nhã Tụng thử nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cô không thể nào đánh giá được. Cô nhìn anh, cẩn thận đáp: “Em không biết ạ…”

Chu Quyền lại gật đầu.

Anh nói: “Tôi hiểu rồi.”

Trong quán đang mở một bài kèn Saxophone, giai điệu kéo dài đến thê lương, giống như một bộ phim cũ đang chậm rãi bắt đầu.

Trái tim trong l*иg ngực của Phong Nhã Tụng đập dữ dội. Lúc trả lời mấy câu hỏi này, cô cảm thấy nó còn kí©h thí©ɧ hơn cả cảm giác hết giờ thi mà chưa làm xong bài.

Chu Quyền lại uống một hớp rượu, nói: “Em chia sẻ về chuyện trong trường đi.”

Phong Nhã Tụng thở phào: “Trường em ạ?”

“Khi nói chuyện qua điện thoại, em luôn kể với tôi về rất nhiều chuyện trong trường.”

Phong Nhã Tụng nâng mặt: “Bình thường ngoài việc đi học thì cũng chỉ làm bài tập, dù em có muốn nói chuyện ngoài trường với ngài thì cũng không tìm được gì để nói.”

Có vẻ Chu Quyền đang suy tư, anh chậm rãi nói: “Em hẳn là một cô gái rất được chào đón trong trường.”

Phong Nhã Tụng ngạc nhiên: “Em ạ?” Cô mỉm cười: “Em cũng không có nhiều bạn bè.”

Chu Quyền giải thích: “Em đối xử với mọi người rất thân thiện, lại có chí tiến thủ. Môi trường sư phạm tương đối đơn giản, không có nhiều kiểu đẹp như trong xã hội, mảnh mai trắng trẻo đều khá xinh đẹp.”

Phong Nhã Tụng hơi ngượng ngừng: “Ngài đang khen em à…”

Chu Quyền nói với cô: “Em có thể tự tin hơn so với bây giờ.”

Phong Nhã Tụng nhìn anh, anh đang ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên mà thoải mái. Tuy nhiên, những lời anh nói lại chứa đựng sức mạnh có thể rót vào trái tim cô.

Cô nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Anh nhàn nhã trò chuyện với cô về chủ đề này, uống xong rượu cũng không gọi thêm nữa mà gọi hai cốc nước chanh.

Ánh sáng trong quán quá tối, ngồi lâu, Phong Nhã Tụng thậm chí quên mất giờ đang là ban ngày. Mãi cho đến khi Chu Quyền bấm điện thoại trên bàn để xem giờ mới hỏi: “Khi nào thì đại hội thể thao trường em kết thúc?”

Phong Nhã Tụng phản ứng lại, sau đó trả lời: “Khoảng 5 giờ ạ.”

Chu Quyền: “Đến giờ rồi, tôi đưa em về.”

Phong Nhã Tụng lập tức nói: “Hôm nay trường em không tổ chức tự học vào buổi tối.”

Chu Quyền nhìn cô.

Phong Nhã Tụng cười gượng gạo: “Em không báo với người thân là hôm nay tan sớm, tối nay họ mới đến trường đón em.”

Chu Quyền lắc đầu, nói: “Bây giờ tôi đưa em về nhà.”

Quán đổi sang một bài Saxophone khác, giai điệu vẫn du dương.

Phong Nhã Tụng chống bàn đứng lên, theo anh ra ngoài cửa.

Chạng vạng, ngoài trời vẫn còn sáng, Phong Nhã Tụng bước ra khỏi quán bar, hít một hơi thật sâu, cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Bọn họ sóng vai đi tới chỗ đỗ xe, đi được nửa đường, Phong Nhã Tụng đột nhiên nghĩ tới một việc: “Có phải chúng ta chưa thanh toán không ạ?”

Chu Quyền liếc nhìn cô.

Phong Nhã Tụng: “Thật sự chưa thanh toán…”

Ban nãy họ đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi đi thẳng ra cửa, trong lúc còn ở quán, anh không tới quầy lễ tân hay sử dụng điện thoại để trả tiền.

Phong Nhã Tụng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Quán bar này là của ngài ạ?”

Chu Quyền mở miệng trả lời cô: “Bạn tôi mở.”

Trong khi nói chuyện, hai người đã tới vị trí đỗ xe, anh mở khóa, kéo cửa ra, nói với cô: “Em lên xe đi.”

Chiếc xe chạy băng băng trở về, cuối cùng dừng lại ở một ngã tư cách khu chung cư một đoạn.

Đầu xe quay về hướng Tây, ánh hoàng hôn hơi chói mắt.

Phong Nhã Tụng tháo đai an toàn của ghế phụ ra, quay đầu lại: “Vậy em…”

Chu Quyền đột nhiên duỗi tay mở gương trước chỗ cô ngồi.

Phong Nhã Tụng khó hiểu nhìn anh. Chu Quyền đưa giấy cho cô: “Bên miệng em có màu, lau đi.”

“À…” Phong Nhã Tụng nhanh chóng ngẩng đầu soi gương, trông thấy bên miệng vương chút sắc đỏ tím, hình như bị dính vào khi nhấp rượu vang.

Cô nhận lấy khăn giấy, nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó nghiêm túc soi gương lau đi.

Cuối cùng cũng lau khô, Phong Nhã Tụng đóng gương lại, cầm tờ giấy đã qua sử dụng vào lòng bàn tay, lại nhìn về phía anh.

Chu Quyền hất cằm nói với cô: “Em xuống xe đi.”

Phong Nhã Tụng nói: “Đầu tháng 11 em sẽ được nghỉ.”

Chu Quyền: “Ừ. Đến lúc đó liên hệ sau.”

“Dạ…” Phong Nhã Tụng đặt cặp sách xách lên đùi, do dự đôi chút mới lên tiếng: “Lúc tâm trạng ngài không tốt cũng có thể tâm sự với em…”

Chu Quyền nhìn cô, chỉ nhắc: “Em về đi.”

Phong Nhã Tụng khẽ gật đầu, mở cửa xe, lại vẫy tay với anh: “Chủ nhân, tạm biệt.”

Xe đi xa dần về nơi hoàng hôn buông xuống.

Phong Nhã Tụng đeo cặp sách đi bộ dọc theo con đường đến cổng khu chung cư. Khi bước vào khu nhà và bước tới chân cầu thang, cô tình cờ gặp bà Phong đang đi trên hành lang.

Phong Nhã Tụng hoảng sợ.

Bà Phong ngạc nhiên, nhìn cô hỏi: “Sao con tan học sớm thế?”

Phong Nhã Tụng mở miệng đáp: “Hôm nay trường con tổ chức đại hội thể thao mà, thầy thông báo không phải tự học buổi tối nên con về.”

Bà Phong hỏi: “Con ngồi xe buýt về à?”

Phong Nhã Tụng: “Vâng ạ.”

Bà Phong: “Thế mà không báo cho mẹ một tiếng, mẹ vừa định đi đón con.”

Phong Nhã Tụng nói: “Con về cùng với bạn ạ.”

Khi lên tầng, Phong Nhã Tụng thuận miệng hỏi: “Bây giờ sắp 6 giờ rồi, mẹ mới tan làm ạ?”

Bà Phong nói: “Không, vừa rồi mẹ ngồi trong xe nghe điện thoại khoảng nửa tiếng mới ra.”

Phong Nhã Tụng thở phào nhẹ nhõm. Vậy là bà không trông thấy cô xuống từ một chiếc xe lạ bên ngoài khu chung cư.

Bài tập tối nay không nhiều, Phong Nhã Tụng ngồi trước bàn học, vừa nghĩ lại cuộc hẹn ngày hôm nay của hai người vừa vui vẻ làm bài.

Tối muộn, cô thay đồ thể dục ra rồi đi tắm.

Phong Nhã Tụng cắm máy sấy, đương lúc định sấy tóc thì bà Phong đột nhiên đứng ngoài phòng khách nói vọng vào.

Phong Nhã Tụng đặt máy sấy xuống, đi qua hỏi: “Sao thế mẹ?”

Bà Phong lướt lịch trên điện thoại và hỏi: “Con nghĩ mẹ nên đi thăm bà vào cuối tuần sau hay cuối tuần sau nữa đây?”

“Phải xem thời gian của mẹ…” Phong Nhã Tụng nói được một nửa mới phản ứng lại: “Chẳng phải cuối tuần sau nữa con được nghỉ sao mẹ?”

“Đúng rồi.” Bà Phong cho rằng cô muốn đi cùng bèn giải thích: “Bà con dặn dò không được cho con đi, sợ làm ảnh hưởng đến việc học của con.”

Tóc Phong Nhã Tụng ướt đẫm, lạnh lẽo khiến cô tỉnh cả người. Cô vén tóc ra sau tai, mở miệng đáp: “Cuối tuần sau con vẫn phải đi học, sáng sớm mà đi xe buýt thì không tiện lắm, phải chờ rất lâu. Con cảm thấy cuối tuần sau nữa mẹ đi thì ổn hơn đấy ạ.”

Bà Phong nói: “Vậy thì con phải ở nhà một mình đấy.”

Phong Nhã Tụng: “Không sao đâu ạ, con ở nhà đặt thức ăn hoặc qua quán bán đồ ăn trong khu chung cư là được mà.”

Bà Phong suy tư: “Cũng được, lúc con học ở nhà mẹ còn sợ làm ảnh hưởng đến con.” Bà gật đầu: “Được rồi, để mẹ trao đổi với bố con.”

Phong Nhã Tụng trở lại phòng tắm, đứng trước gương, vừa sấy tóc vừa suy nghĩ gì đó. Rõ ràng vừa mới gặp anh hôm nay mà cô đã bất giác nghĩ tới chuyện nửa tháng sau.

Sấy xong, Phong Nhã Tụng về phòng dọn dẹp lại bàn học. Khi kéo ngắn kéo ra, cô chợt trông thấy bộ thuốc màu được giấu dưới chồng sách vở.

Cô vươn tay lấy bộ thuốc màu ra, hộp màu Acrylic dày nặng mà lạnh lẽo, lúc mở nắp còn thoang thoảng mùi mực.

Phong Nhã Tụng bỗng xuất hiện linh cảm, cô nghĩ mình có thể vẽ một bức tranh, lần gặp sau sẽ tặng nó cho anh.

Dùng quà anh tặng để tạo một tác phẩm đáp lại. Có lẽ anh sẽ cảm thấy bất ngờ chăng.

Phong Nhã Tụng vô cùng hào hứng mở thuốc màu ra.

Vẽ gì bây giờ? Cô ngẫm nghĩ mở ảnh đại diện WeChat của anh.

Ảnh đại diện là một tòa nhà tối om, chỉ có mỗi một khung cửa sổ phát sáng.

Cô cũng muốn vẽ một tòa nhà, cửa sổ cũng nằm ở vị trí tương tự nhưng màu sắc sẽ tươi sáng hơn.

Phong Nhã Tụng nằm bò ra bàn cặm cụi vẽ, cô dùng bút chì để phác họa hình toà nhà trước.

Đợi đến khi cô nhớ tới việc xem thời gian thì đã qua 12 giờ.

Phong Nhã Tụng ngáp một cái, khép cuốn sổ vẽ lại, lên giường nói chuyện với anh.

Giọng điệu của anh vẫn bình thường, song Phong Nhã Tụng lại thoáng cảm thấy sau cuộc hẹn chiều nay, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Ví dụ như, hôm nay cô quên làm lại năm câu Vật lý sai, cũng to gan không báo cáo với anh.

Ví dự như, sau khi cô nhắn chúc chủ nhân ngủ ngon thì anh cũng đáp lại một câu ngủ ngon.