Ý nghĩ hiện lên trong đầu, rốt cuộc Phong Nhã Tụng không thể bình tĩnh được nữa, càng nghĩ càng khôn kể.
Chiều hôm đó, cô đứng ở bãi đỗ xe, lấy hết can đảm hỏi anh có bằng lòng thử lại lần nữa không.
Anh đồng ý.
Có lẽ, không chỉ đơn giản là lời nói của cô đã khiến anh cảm động.
Phong Nhã Tụng nhớ hôm đó sau khi về phòng, anh tựa vào bàn uống nước. Lúc ấy, cô có cảm giác anh rất mệt mỏi.
Hình như đây không phải ảo giác.
Phải chăng tâm trạng anh rất tồi tệ, anh đã nỗ lực kiểm soát.
Phải chăng anh chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, anh đã không còn sức dứt khoát từ chối nữa.
Anh nói, thực tiễn chủ tớ dùng để giải tỏa áp lực. Ngày hôm đó, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh, ra tay có kiểm soát, cẩn thận quan sát cảm xúc của cô, cuối cùng dỗ dành cô nín khóc.
Ngòi bút trong tay Phong Nhã Tụng dừng lại rất lâu, hơi thở của cô phả vào giấy, rất nhẹ rất khẽ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Cô cụp mắt, cảm giác anh dần trở nên chân thực. Anh cũng có nhược điểm, có tình cảm, dường như cô có thể chạm vào anh.
Trong lòng cô dậy sóng, chợt nghe thấy sau lưng có giọng nói: “12 rưỡi rồi.”
Phong Nhã Tụng hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía anh.
Chu Quyền hỏi: “Em đã làm xong năm câu sai chưa?”
Phong Nhã Tụng nghẹn họng, vội vàng gật đầu, cầm bút nhớ dòng trên bàn lên: “…Em làm xong rồi ạ, nhưng em chưa đánh dấu tam giác.”
Tim cô đập thình thịch, người dựa vào bàn nhanh chóng đánh dấu vào năm câu hỏi kia. Cô vừa mới vẽ xong, vở chữa bài bị một bàn tay nhấc lên.
Phong Nhã Tụng ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Quyền đang đứng trước mặt.
Thảm trong căn phòng này quá dày, khi đi chẳng vang lên một tiếng động nào.
Chu Quyền cầm vở lên đọc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lại đặt xuống bàn, anh giơ tay che lời giải câu hỏi số bốn rồi hỏi cô: “Em nêu lại bước làm bài này cho tôi xem.”
Tim Phong Nhã Tụng càng đập mạnh hơn, cô nín thở nghiêm túc đọc kỹ đề bài.
Một quả cầu nhỏ được treo trên một ô tô bằng một sợi dây, khi ngoại lực tác dụng lần lượt vào quả cầu và ô tô, hãy tìm mối liên hệ giữa gia tốc và lực kéo của sợi dây.
Tuy vừa rồi cô không ôn tập lại đề này, nhưng một tháng trước, khi sửa lại vở chữa bài thì cô đã làm.
Phong Nhã Tụng chậm rãi suy nghĩ rồi nói: “Lập phương trình cân bằng riêng cho chiếc xe và quả cầu, sau đó sẽ giải được.”
“Làm vậy có thể nhận được đáp án chính xác ư?”
“…Vâng.”
Chu Quyền nhấc tay lên, gõ đầu ngón tay vào vở: “Em tự xem đi.”
Phong Nhã Tụng chăm chú đọc lời giải một lúc, nét mặt càng ngày càng xấu hổ.
Câu hỏi này nên thiết lập một phương trình cân bằng tổng quát trước thay vì tách riêng ra, vì vậy câu trả lời là sai.
Hình như lúc đó cô cũng mắc phải lỗi này nên mới cần ghi lại vào vở chữa bài.
Tim Phong Nhã Tụng đập như trống, cô chậm rãi ngẩng đầu lên: “Em…”
Chu Quyền đứng dưới đèn trần, chắn đi một phần nguồn sáng, anh nói: “Ban nãy em luôn mất tập trung.”
Phong Nhã Tụng há miệng, liếc giấy nháp trên mặt bàn, cô yếu ớt giải thích: “Em làm…”
Đâu phải luôn mất tập trung, chỉ có một lát…
“Hửm?” Chu Quyền nhướng mày: “Do tôi bảo hôm nay không thực hành nên gan em lớn hơn mọi khi đúng không?”
Phong Nhã Tụng hít thở, vài giây sau, bả vai cô rủ xuống: “Em xin lỗi…”
Chu Quyền nhìn cô, xoay người đi về phía tủ quần áo, rất nhanh sau đó anh đã quay lại, ném một thứ lên mặt bàn.
Phong Nhã Tụng duỗi tay cầm lên, đó là một cái hộp màu trắng, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Quyền ra lệnh: “Mở ra.”
Mở hộp ra, bên trong lại là một cái máʏ яυиɠ nhỏ, hình dạng bên ngoài cũng có hình quả trứng, chỉ khác ở chỗ trên đỉnh máy có một cái lỗ nhỏ.
Đợi Phong Nhã Tụng đọc hiểu, anh nói: “Lấy ra.”
Phong Nhã Tụng bỗng dưng nhớ tới lúc trước đang trò chuyện, anh nói, lần sau tôi sẽ chọn cho em một món đồ chơi mới và tự tay mang đến cho em.
Cô ngẩng đầu: “Cái này là…”
Chu Quyền lặp lại mệnh lệnh: “Lấy ra.”
“Dạ…”
Phong Nhã Tụng cầm nó vào trong lòng bàn tay, cảm nhận xúc cảm của silicon, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nó rung trong người mình là mặt cô đã bắt đầu nóng lên.
Chu Quyền hỏi tiếp: “Em muốn ở trên bàn hay lên giường?”
Hơi thở Phong Nhã Tụng nóng bỏng, ngước mắt nhìn anh. Anh đang đợi cô trả lời.
Cô khẽ nói: “Lên giường ạ.”
Chu Quyền gật đầu, ra hiệu cho cô lên giường trong phòng lớn: “Em qua đó đi.”
Phong Nhã Tụng chậm rãi đi đến mép giường, nghe thấy anh nói: “Đặt nó vào đúng vị trí trước rồi nằm.”
Tim cô đập loạn nhịp. Chuyện riêng tư như vậy trước đây làm qua điện thoại đã đủ kí©h thí©ɧ, nhưng bây giờ, anh đang đứng cách đó vài bước.
Phong Nhã Tụng cúi đầu, trông thấy tay mình đang run nhè nhẹ. Cô hít sâu một hơi, quay lưng về phía anh, nhét món đồ chơi nhỏ vào trong quần.
Sau đó cô lại quay đầu nhìn anh.
Chu Quyền đứng bên bàn, không ra chỉ thị gì.
Song, cô biết mình nên làm gì.
Phong Nhã Tụng nằm nghiêng trên giường, đối mặt với anh.
Cái này cũng được điều khiển từ xa, Chu Quyền chống một tay xuống mặt bàn, một tay mở điện thoại, nhấp vài cái, sau đó món đồ chơi nhỏ rung lên.
Phong Nhã Tụng nhạy cảm run rẩy trên giường.
Ban đầu, tần suất rất nhẹ nhàng, cô khẽ cắn môi, cảm nhận được sự run rẩy và thay đổi bên trong cơ thể.
Sau vài phút như vậy, anh bấm điện thoại, tần suất ngày càng tăng.
Bấy giờ, Phong Nhã Tụng mới hiểu tác dụng của lỗ nhỏ trên đỉnh món đồ chơi nhỏ. Nó có công dụng hút lấy bộ phận kia, không ngừng kí©h thí©ɧ lên nơi nhạy cảm của cô.
Hơi thở của Phong Nhã Tụng ngày càng dồn dập, cô giãy giụa, vùi mặt vào trong chăn, cơ thể run lên bần bật, cô bất giác muốn tránh né.
Đúng lúc này, Chu Quyền ra lệnh: “Nằm sấp xuống.”
Phong Nhã Tụng cắn chặt môi, tư thế của cô đã đủ bộc lộ ra, cô không muốn bản thân phát ra những tiếng rêи ɾỉ nữa.
Chu Quyền tăng tần suất, lặp lại lần nữa: “Nằm sấp xuống.”
Cơ thể Phong Nhã Tụng nhũn ra, cô chậm rãi trở mình nằm sấp xuống, đồ chơi nhỏ hoàn toàn bị đè bên dưới.
Tư thế này khiến mặt tiếp xúc càng thêm chặt chẽ, xúc cảm cũng càng thêm mãnh liệt.
Cơ thể cô run lên bần bật, gần như xuýt khóc.
Còn ánh mắt anh luôn đặt trên người cô.
Ngay sau đó, biên độ rung động lại thay đổi, nó trở thành hình thức vừa hút vừa lắc qua lại.
Phong Nhã Tụng lại cảm thấy từng cơn tê dại lan ra khắp cơ thể một cách mất kiểm soát, cô bất giác rêи ɾỉ.
Cô co mũi chân, tay siết chặt lấy ga giường.
Tựa như qua mấy chục giây, lại tựa như dài đằng đẵng. Chu Quyền bước tới mép giường, cầm điện thoại nói: “Lát nữa kết thúc, em phải làm lại năm câu sai kia cho tôi.”
Phong Nhã Tụng cố gắng bật ra từ “Dạ”.
Anh đứng trên cao ngắm nhìn toàn bộ cơ thể cô, lại nhắc: “Sau này không được phép nói dối tôi, biết chưa?”
Giọng Phong Nhã Tụng run đến độ chỉ còn lại một hơi mỏng manh: “… Em biết rồi.”
“Gọi tôi.”
“Em biết rồi thưa chủ nhân…”
Chu Quyền lặng lẽ gật đầu, đợi thêm vài giây, nhấp điện thoại tắt món đồ chơi nhỏ đi.
Phong Nhã Tụng nằm sấp trên giường, thân thể cuộn tròn, thở hổn hển một hồi lâu.
Chu Quyền ngồi xổm bên mép giường, nhìn cô hỏi: “Ba lần, đúng không?”
Trong lòng Phong Nhã Tụng cũng đang run rẩy, cô không trả lời.
Chu Quyền gác cánh tay lên mép giường, hạ thấp cằm xuống, sau đó lại nâng lên nói bên tai cô: “Đây gọi là cưỡng chế cực khoái.”
Sau khi máʏ яυиɠ dừng lại, căn phòng trở về với sự yên tĩnh.
Phong Nhã Tụng nghe thấy hơi thở của mình phả vào giường rồi lại truyền tới tai, vô cùng vang dội. Sau khi kɧoáı ©ảʍ trôi qua, trong lòng cô thoáng mờ mịt, sửng sốt một lúc rồi chậm rãi bò dậy.
Chu Quyền không thúc giục cô, quay trở lại sô pha.
Phong Nhã Tụng ngồi bên mép giường, toan đứng dậy thì chợt nghe thấy anh lên tiếng.
Anh nói: “Vừa rồi tôi đã hối hận.”
Hai chân Phong Nhã Tụng lơ lửng bên mép giường, nhìn anh.
“Hối hận đã hứa với em rằng hôm nay không thực hành.” Chu Quyền lại đặt máy tính lên đầu gối: “Tốt nhất lần sau em đừng mắc sai lầm nữa.”
Phong Nhã Tụng khẽ “Vâng” một tiếng, cảm giác đầu tóc rối bù, lọn tóc rủ xuống lòa xòa. Cô tháo dây buộc tóc ra, vuốt lại tóc, nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Em biết rồi ạ”
Phong Nhã Tụng rửa mặt, quay trở lại trước bàn, ngoan ngoãn làm lại năm câu sai một lần nữa mới về phòng ngủ.
Hôm sau, Chu Quyền vẫn đưa cô đi học như thường lệ.
Liệu tối nay anh có đến đón cô không?
Lúc xuống xe, Phong Nhã Tụng không hỏi. Cô nghĩ, đợi đến chiều rồi sẽ liên hệ với anh.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Giữa trưa, bà Phong gọi cho Phong Nhã Tụng và báo rằng buổi chiều bà sẽ về nhà.
Phong Nhã Tụng vô cùng bất ngờ.
Khi nhận được cuộc gọi, cô mới ra khỏi căng tin, vì thế mà cô đành rảo bước tới bồn hoa trước ký túc xá.
Đứng dưới tán cây, Phong Nhã Tụng hỏi: “Chẳng phải bà đang nằm viện sao ạ?”
Bà Phong nói: “Bố con về rồi, bố sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc. Bà đã nhiều tuổi nên mắc bệnh phổi mãn tính. Bệnh này thì chỉ cần uống thuốc và theo dõi một thời gian, sau khi tình trạng ổn định sẽ được về nhà tĩnh dưỡng.”
Bà Phong lại nói: “Mẹ cũng muốn ở lại bệnh viện hỗ trợ nhưng mà ông bà con lo lắng cho con. Ông bà bảo năm nay con lên lớp 12 nên việc học rất căng thẳng, lại sợ công việc mẹ bị ảnh hưởng nên nhất quyết khuyên mẹ về.”
Phong Nhã Tụng rũ mắt, “Dạ” một tiếng.
Bà Phong nói: “Khoảng bốn giờ chiều nay mẹ sẽ về đến nhà, tối mẹ qua trường đón con nhé.”
“Vâng ạ.”
Phong Nhã Tụng cất điện thoại đi, trở lại ký túc xá, nằm lên giường mà chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Sau khi chương trình học buổi chiều kết thúc, Phong Nhã Tụng trốn trên cầu vượt để nhắn tin cho anh.
Tiểu Tụng: Mẹ em về rồi, tối nay em phải về nhà.
Tin nhắn được gửi đi, cô định bổ sung thêm một câu nhưng khi nhấp vào khung chat lại không gõ được một chữ.
Rất nhanh sau đó, đối phương nhắn lại.
Thầy Kinbaku số 27: Ừ.
Ngắn gọn mà quyết đoán, Phong Nhã Tụng cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng.
Tiểu Tụng: Ngài ở lại Nhâm An lâu không ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Trong khoảng thời gian này tôi sẽ luôn ở đây.
Trong khoảng thời gian này, vậy là bao lâu?
Tiểu Tụng: Mỗi tháng trường em sẽ cho học sinh nghỉ một tuần, tháng này vừa nghỉ 1/10 nên lần sau sẽ rơi vào đầu tháng 11.
Tiểu Tụng: Đến lúc đó em có thể tìm ngài không?
Tạm dừng một thời gian ngắn, đối phương đáp.
Thầy Kinbaku số 27: Đến lúc đó lại liên hệ.
Tiểu Tụng: Dạ.
Phong Nhã Tụng cụp mắt, đúng lúc này cô lại nhận được tin nhắn của anh.
Thầy Kinbaku số 27: Kế hoạch học Vật lý của em là làm năm câu sai mỗi ngày, xong câu nào thì đánh dấu lại câu nấy.
Phong Nhã Tụng nhanh chóng gõ chữ.
Tiểu Tụng: Mỗi ngày em đều phải báo cáo lại với ngài ạ?
Thầy Kinbaku số 27: Trước khi ngủ thì báo cáo với tôi.
Đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Tiểu Tụng: Vâng ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Được rồi, em đi học đi.
Phong Nhã Tụng cầm điện thoại, tâm trạng lại chìm xuống, cô rất muốn hỏi tình hình bên anh thế nào, sức khỏe của mẹ anh ra sao? Bác mắc bệnh gì? Có điều trị được không?
Cô cũng muốn hỏi xem trong khoảng thời gian này anh ở đâu, về nhà hay ở lại khách sạn?
Song cô lại nhớ tới lời anh nói, những việc này không liên quan gì đến em.
Cũng nhớ tới nét mặt và giọng nói lạnh băng của anh.
Cuối cùng, ngón tay cô cử động, chỉ nhắn lại một câu.
Tiểu Tụng: Chủ nhân, tạm biệt.