Phong Nhã Tụng đặt báo thức lúc 6 giờ 10 trên điện thoại.
Cô xuống giường, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trên giường trống không.
Anh có ngủ, bởi ga giường vốn bằng phẳng lại hằn lên dấu vết một người đã từng nằm.
Phong Nhã Tụng đứng bên bàn máy tính sửa soạn lại cặp sách, chợt thấy Chu Quyền từ phòng tắm đi ra.
Anh vừa mới tắm xong, tóc ướt đẫm, trên người cũng đã thay quần áo. Anh đang cầm khăn lông lau tóc, ra hiệu với cô: “Em vào đi.”
Phong Nhã Tụng ôm đồng phục đi vào.
Cô rửa mặt, buộc lại tóc, thay đồng phục đi ra, Chu Quyền đang dựa vào bàn chờ cô.
Cũng may cặp sách đã được thu thập xong, Phong Nhã Tụng xách cặp đi theo Chu Quyền ra khỏi phòng.
Phong Nhã Tụng mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng rực rỡ, khi bước ra khỏi sảnh, cô cảm thấy mình vô cùng nổi bật.
Tuy nhiên thời gian còn sớm, trong khách sạn ngoài lễ tân thì không còn ai khác. Chu Quyền có vẻ không quan tâm đến chuyện ăn mặc của cô, anh cầm chìa khóa xe, đi vào bãi đỗ xe như thường lệ.
Sáng sớm có gió, Phong Nhã Tụng nheo mắt nhìn ánh mắt trời chói chang trên không trung, tuy có nắng nhưng không ấm áp, gió thu se lạnh.
Trong nửa đoạn đường đầu tiên, Phong Nhã Tụng ôm cặp sách của mình, sau đó, cô đeo cặp sách lên vai.
Vị trí đỗ xe ở gần đường, trên đường cái ồn ào, thỉnh thoảng có xe ô tô ầm ầm đi qua. Chu Quyền vòng qua đầu xe, bấm chìa khóa, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Phong Nhã Tụng thoáng do dự, đi đến phía sau bên phải xe, mở cửa, cẩn thận ngồi vào ghế sau.
Xe đã nổ máy, động cơ làm khoang xe rung theo.
Phong Nhã Tụng vừa mới đóng cửa lại, Chu Quyền đạp chân ga, đánh vô lăng, lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Khi chạy lên đường cái, xe tăng tốc độ.
Phong Nhã Tụng chỉ ngồi ở một bên ghế, cặp sách phía sau chiếm rất nhiều chỗ. Cô nhìn quanh thì cảm thấy xe của anh rất rộng rãi, bầu không khí rất khác so với xe của gia đình mình.
Khác ở đâu nhỉ, Phong Nhã Tụng nghĩ lại, có lẽ nội thất trong xe của gia đình cô là màu nâu nhạt, còn xe của anh chủ yếu là màu nâu đậm nên trông trang trọng hơn.
Sắp đến trường học, Phong Nhã Tụng lén nhìn về phía anh.
Anh đang lái xe. Hành động rất bình thường này khi đặt lên người anh lại là một hành động xa lạ.
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng hít thở, cảm thấy ngồi trong xe của anh còn căng thẳng hơn ngồi trong xe của bất kỳ ai, cô chống hai tay xuống bên người, cảm giác ghế da hơi lạnh.
Hai người họ không nói với nhau một câu nào, ngay khi rẽ vào phía trước thì cũng sắp đến trường.
Khi đến gần ngã tư, Chu Quyền hỏi: “Tôi nên đưa em tới cổng trường hay dừng lại ở đây?”
Phong Nhã Tụng há miệng đáp: “Dừng ở đây đi ạ…”
Chu Quyền nhìn liếc sang gương xe, giảm tốc độ rồi đánh lái sang bên đường, sau đó dừng lại.
Đợi hai giây, Phong Nhã Tụng không có động tĩnh gì, anh nhắc nhở: “Em xuống xe đi.”
Phong Nhã Tụng “Dạ” một tiếng, duỗi tay mở cửa xe, làm được một nửa động tác này thì cô quay lại hỏi: “Hôm nay ngài đã về Bắc Kinh chưa ạ?”
Chu Quyền hỏi lại: “Có chuyện gì à?”
Phong Nhã Tụng lắc đầu: “Không có ạ, em chỉ muốn hỏi thế thôi.”
Chu Quyền xoay người nhìn cô, trả lời: “Trong khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ ở lại đây.”
Phong Nhã Tụng lại muốn mở miệng nói gì đó.
Chu Quyền nói thẳng: “Tuy nhiên, tôi ở lại vì lí do cá nhân.”
Phong Nhã Tụng ngậm miệng, đầu gật nhẹ. Bấy giờ, Chu Quyền chỉ vào đồng hồ: “6 giờ 40 rồi, em còn phải đi thêm một đoạn đường nữa.”
Phong Nhã Tụng đẩy cửa xe ra, một chân đặt xuống đất, cô vẫn không nhịn được lên tiếng: “Vậy em có thể tiếp tục …”
Chu Quyền cắt ngang lời cô: “Em đi học đi.”
“…Dạ.” Phong Nhã Tụng lại liếc nhìn anh một cái, sau đó xuống xe.
Cô đi vài bước đến cột đèn giao thông, sau đó quay người lại, chiếc SUV đã rời đi.
Ngã tư này còn cách cổng trường một khoảng, Phong Nhã Tụng bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy vào khuôn viên trường.
Trong tiếng chuông tiết tự học sớm, cô vội vã bước vào lớp.
Tiết tự học sớm đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ thường rất lộn xộn, thu bài tập, trò chuyện, mọi người đều chưa hết tâm trạng nghỉ ngơi.
Phong Nhã Tụng mượn bài tập Toán của Trần Hạo, vùi đầu vào bàn chép.
Cô sửa lại hai câu trắc nghiệm, bỏ lại hai câu điền vào chỗ trống và chỉ chép hai câu hàm số khó.
Sau nửa tiếng vội vã chép bài, cuối cùng cô cũng lấp kín ba bộ đề Toán. Tiếng chuông tan tiết tự học sớm vang lên, Phong Nhã Tụng hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại tập đề rồi đưa cho Trần Hạo.
“Tớ nộp bài tập này.”
Trần Hạo đã thu hết bài tập Toán trong lớp, hiện giờ cậu đang ngồi trên chỗ của mình chờ cô. Cậu nhận lấy bài thi, tách ra rồi nhét vào các chồng bài khác nhau, sau đó cậu đứng dậy nói: “Cậu lãng phí kỳ nghỉ quá.”
Phong Nhã Tụng hoạt động ngón tay, nghiêm túc nói với cậu: “Tớ đã chăm chỉ làm bài tập Vật lý mà.”
Trần Hạo nói: “Việc chép bài tập Toán trước mặt cán bộ môn Toán khiến tớ rất bất an đấy.”
Phong Nhã Tụng nói: “Nhưng cậu đã cho tớ mượn, người thi hành pháp luật phạm pháp chứ tớ có cướp đoạt gì đâu.”
Trần Hạo mỉm cười, thấy sắp đến giờ vào tiết bèn cầm chồng bài tập lên: “Tớ đi nộp cho giáo viên đây.”
Ngày đầu tiên trở lại sau kỳ nghỉ, thời gian học buổi sáng có vẻ dài, Phong Nhã Tụng tập trung sức lực, lắng nghe bài giảng, ghi chép và lên bục trả lời một câu hỏi.
Phong Nhã Tụng không hề cố ý nghĩ đến anh, chẳng qua sau khi trả lời câu hỏi rồi về chỗ, trong nháy mắt ngồi xuống, cô cảm thấy mông hơi đau.
Cô khẽ nhíu mày, ngồi hẳn xuống rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi, khi đó cảm giác đau mới giảm đi.
Phong Nhã Tụng cụp mắt, trong lòng hơi mất tự nhiên.
Cô nhận ra mỗi khi nghĩ đến anh, tim mình lại đập loạn nhịp.
Chương trình học buổi chiều kết thúc, một bạn nữ trong lớp tổ chức sinh nhật và mời cả lớp ra căng tin ăn một bữa nhỏ.
Trong lớp còn lại một vài bạn nữ đợi lấy bánh, trong khi họ mải trò chuyện, Phong Nhã Tụng lặng lẽ cầm cặp sách rồi bật điện thoại lên.
Cô không có mục đích gì cả, cô chỉ muốn xem qua một chút.
Cho dù chỉ là liếc nhìn ảnh đại diện của anh.
Mở WeChat, đợi giao diện tải vài giây, tin nhắn mới hiện ra.
Mắt Phong Nhã Tụng nhìn thẳng.
Hình đại diện của anh vẫn ở đầu cuộc trò chuyện, hiển thị một tin nhắn mới chưa đọc.
Phong Nhã Tụng duỗi đầu ngón tay ra, cẩn thận chạm vào màn hình, hô hấp như ngừng lại.
Nhấp mở, anh nói ——
Thầy Kinbaku số 27: Có thể tìm tôi.
Tin nhắn được gửi đến từ 6 giờ 45 sáng.
—— Vậy em có thể tiếp tục…
—— Có thể tìm tôi.
Sáng sớm sau khi cô xuống xe, anh lấy điện thoại ra, trả lời vấn đề mà cô còn chưa hỏi xong. Sau đó, anh nhấc mắt, đánh vô lăng lái xe rời đi.
——
“Tiểu Tụng, đi thôi! Bánh gato tới rồi, chúng mình xuống lấy đi.”
Mấy cô gái đứng ngoài cửa gọi cô.
Phong Nhã Tụng cất điện thoại vào cặp sách, vội vàng ngẩng đầu: “Ừ, đi thôi.”
Các bạn trong lớp xúm lại bước xuống cầu thang, một bạn nữ nói: “Bánh sinh nhật còn được tặng một bộ nến que hình trái tim nữa…”
Phong Nhã Tụng theo mọi người xuống tầng, trong đầu quanh quẩn bốn chữ anh nhắn.
Anh nói, có thể tìm tôi.
Đó là có thể tiếp tục tìm anh trò chuyện? Hay là tiếp tục tìm anh thực hành? Hay là làm được cả hai đây?
Bước ra khỏi trường học, buổi tối gió thổi vi vu, khóe miệng Phong Nhã Tụng bất giác nhếch lên, cô cảm thấy tâm trạng mình sôi sục, cứ như mình là người tổ chức sinh nhật vậy.
Ăn xong bữa cơm sinh nhật, trở lại phòng học tiếp tục tiết tự học buổi tối.
Phong Nhã Tụng đã hoàn thành gần hết bài tập trong hai tiết học đầu tiên, đến tiết tự học cuối cùng, sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, trong lòng cô bắt đầu bất an.
Phong Nhã Tụng vừa dõi theo giáo viên trên bục giảng, vừa lấy điện thoại bỏ vào túi áo đồng phục. Ngồi vài phút, cô đứng lên, nhẹ nhàng đi lên bục giảng xin phép giáo viên cho đi WC.
Giáo viên phẩy tay cho cô đi.
Phong Nhã Tụng trốn vào phòng sâu nhất trong WC, bật điện thoại lên.
Nhấp mở khung chat, cô nín thở gõ.
Tiểu Tụng: Chiều nay em học xong mới đọc được tin nhắn của ngài ạ.
Tiểu Tụng: Trưa nay em đã ngủ theo yêu cầu của ngài, không hề nghịch điện thoại.
Dừng một lát, cô lại nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Tụng: Bây giờ ngài đang làm gì thế?
Anh đang ở bên ngoài hay về khách sạn rồi?
Anh còn bận rộn làm việc trước máy tính không?
Không lâu, trên màn hình hiện thông báo.
Thầy Kinbaku số 27: Bây giờ trường em đang trong thời gian học tiết tự học buổi tối.
Giọng điệu chất vấn, nhưng thế là đủ rồi. Khi nhìn thấy anh trả lời, trong lòng Phong Nhã Tụng đột nhiên thấy cảm động.
Tiểu Tụng: Em… Muốn liên hệ với ngài. Trong giờ nghỉ em đi ăn cơm với bạn nên không có thời gian trò chuyện.
Tiểu Tụng: Tối về ký túc xá, em sợ sóng kém.
Lát sau, anh hỏi.
Thầy Kinbaku số 27: Em không phải học sinh ngoại trú à?
Phong Nhã Tụng nhanh chóng giải thích.
Tiểu Tụng: Bố mẹ em ra ngoài mấy hôm nên em ở lại ký túc xá ạ.
Tiểu Tụng: Đã rất lâu rồi em không được qua đêm bên ngoài.
Tiếp đó, cô hào hứng hỏi một câu.
Tiểu Tụng: Đố ngài biết em đang trốn ở đâu để nói chuyện với ngài đấy?
Đối phương không trả lời câu hỏi của cô mà nói.
Thầy Kinbaku số 27: Tới chỗ tôi đi.
Mấy chứ ngắn gọn đập vào mắt, Phong Nhã Tụng chậm chạp tiêu hóa, sau đó ngây ngẩn cả người. Đây là một chuyện cô chưa từng nghĩ tới.
Trước nay không dám nghĩ tới.
Cùng với suy nghĩ đó, hơi thở của cô dần kích động, trong lòng cô muốn gặp anh ngay lập tức.
Chỉ có điều ——
Tiểu Tụng: …Hôm nay em ngồi ghế hơi đau.
Đối phương nhắn lại.
Thầy Kinbaku số 27: Hôm nay không thực hành.
Thầy Kinbaku số 27: Tới chỗ tôi có thể học tiếp.
——
Phong Nhã Tụng mất hồn mất vía trở lại phòng học, cô cầm điện thoại qua một lớp vải đồng phục như thể đang bảo vệ một món quà quý giá.
Ngồi như vậy mấy phút, Phong Nhã Tụng mới bình tĩnh trở lại. Cô giơ tay cầm bút, kiên nhẫn làm một số bài tập.
Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.
Phong Nhã Tụng đã sớm cất đồ vào cặp sách, cô đeo cặp vào vai, chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, rảo bước về phía ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá có ít đồ dùng cá nhân và quần áo để thay, cô phải lấy chúng, sau đó ra ngoài gặp anh.
Phong Nhã Tụng vào ký túc xá, mở tủ đựng đồ của mình, một bạn nữ cùng phòng khó hiểu hỏi: “Này Tiểu Tụng, tối nay cậu trọ tại trường hả?”
Phong Nhã Tụng nói: “Không phải, tớ tới lấy đồ, lát nữa…” Cô dừng lại, quay mặt cười với bạn nữ kia: “Lát nữa tớ về nhà.”
Phong Nhã Tụng lấy những thứ cần thiết rồi bước đến cổng trường.
Buổi tối tan học, nhà trường chỉ mở cửa hai mươi phút, sau đó sẽ không ra được nữa.
Phong Nhã Tụng đưa thẻ chứng minh ngoại trú cho nhân viên bảo vệ, sau đó nắm lấy quai cặp sách, bước ra khỏi cổng trường.
Hầu hết học sinh tan học đã về hết, chỉ còn lác đác vài chiếc ô tô đỗ bên đường.
Phong Nhã Tụng đứng ngoài cổng trường, nhìn lên bầu trời vắng sao, chỉ có tán cây khẽ lay động, ánh đèn đường phản chiếu màu sắc mờ ảo.
Cô nhìn quanh một lượt thì thấy chiếc xe SUV của anh, chiếc xe đang đỗ ở bên đường đối diện, ghế lái hướng về phía cô nhưng cửa sổ đã đóng lại, tối om.
Anh đang nhìn mình trong xe ư?
Phong Nhã Tụng cất bước đi về phía đó, trong lòng dâng lên một cảm giác gây nghiện.
Cô tiến lại gần anh.
Trời về đêm nổi gió, lá cây rụng xuống lả tả, tán cây xào xạc lay động phát ra âm thanh báo trước tương lai.
Nếu thiên nhiên có thể báo trước, nếu thiên nhiên cũng đang chờ mong, cô sẽ dần trở nên tốt hơn.
Phong Nhã Tụng ngẩng mặt, nhẽ nhàng hít thở trong gió.
Cô nghĩ, vị quốc vương bí ẩn kia đang vẫy gọi mình.