Dấu Tay

Chương 19




Không khí trong phòng tắm khá thoáng mát, Phong Nhã Tụng quỳ trên mặt đất, trái tim như treo lơ lửng, cảm giác chẳng có chỗ nào trên cơ thể được an toàn. Cô cầm điện thoại, yếu ớt hỏi: “Ngài muốn ăn gì ạ?”

Chu Quyền nói: “Em chọn đi.”

Phong Nhã Tụng nhớ rằng đồ ăn hôm trước anh đặt cho mình là đồ Tây, mở rộng ra, cô hỏi: “Ngài có muốn ăn pizza không ạ?”

Chu Quyền đứng bên đó chợt cười một tiếng. Anh đi tới, hướng dẫn cô dùng điện thoại: “Đây là giao diện đặt đồ ăn của khách sạn.”

Bấy giờ, Phong Nhã Tụng mới chú ý đến phía trên màn hình có dòng chữ "Dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn trung tâm Phương Đông". Dưới đó hiển thị hình ảnh những món ăn được đề xuất như gân bò kho, thịt xào lăn, cải thảo trộn. Đây là đồ ăn Trung Quốc, không có pizza…
Phong Nhã Tụng “Ồ” một tiếng, nhanh chóng đặt món gân bò kho trên hàng đầu tiên, sau đó lướt xuống đặt một món chay. Hai món một thịt một chay, cô không biết sức ăn của đối phương ra sao nên cũng không biết nên đặt bao nhiêu món thì đủ.

Đúng lúc này, vải quần cọ sột soạt, Chu Quyền ngồi xổm xuống bên người cô.

Anh gác khuỷu tay lên đầu gối, nhìn vào màn hình rồi nói: “Đặt một phần tôm nõn đi.”

“Tôm nõn xào rau ạ?”

“Tôm nõn xào cay.”

“À…”

“Lướt xuống.” Chu Quyền nhìn giao diện món ăn, nói tiếp: “Đặt thêm một phần măng xào dưa chua nữa.”

Ngón tay Phong Nhã Tụng ấn xuống, nhanh chóng đặt món.

Anh ung dung ngồi xổm, cô quỳ thẳng, đầu vai hai người chạm vào nhau. Phong Nhã Tụng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh truyền đến, nó ấm hơn sàn nhà lạnh lẽo rất nhiều.
Cô khẽ hỏi: “Ngài còn ăn gì nữa không?”

Chu Quyền vẫn nhìn vào điện thoại: “Em lướt xuống chọn món chính đi.”

Lại đặt thêm một suất bánh nướng áp chảo, phần tiếp theo của giao diện là nước trái cây, Chu Quyền nói: “Thêm nước chanh nữa.”

Ngón tay Phong Nhã Tụng chạm vào phần số lượng: “Hai cốc ạ?”

“Một thôi, tôi uống rượu.” Chu Quyền chống đầu gối đứng lên: “Được rồi.”

Chu Quyền lấy điện thoại đi, đứng tại chỗ hoàn tất đặt món.

Phong Nhã Tụng nhìn anh, nhưng trông anh có vẻ không muốn nói chuyện với cô. Anh đóng điện thoại, lập tức rời khỏi phòng tắm.

Phong Nhã Tụng quỳ một mình trên sàn nhà lát gạch, quỳ trước một cái gương rất lớn. Cô duỗi tay xoa đầu gối rồi lại ngắm mông mình trong gương. Cảm giác xấu hổ đã phai nhạt, thay vào đó là nỗi cô đơn lẻ loi.
May sao, chưa tới hai mươi phút sau cơm trưa đã đến.

Chu Quyền mở cửa phòng, đứng trò chuyện với nhân viên phục vụ. Tiếng của họ chỉ cách nửa bức tường, gần trong gang tấc, Phong Nhã Tụng thậm chí còn nghe ra đây là một phục vụ nam.

Cô sợ bộ dáng của mình bị phục vụ trông thấy nên vội vàng dịch vào gần vòi hoa sen trong phòng tắm, rất nhanh sau đó, cô nghe thấy Chu Quyền nói: “Cảm ơn.” Tiếp đó, cửa phòng được đóng lại.

Chu Quyền bưng khay thức ăn, đứng ngoài cửa phòng tắm nhìn cô: “Tôi cho phép em đổi vị trí à?”

Phong Nhã Tụng hé miệng nhưng không nói gì.

Chu Quyền xoay người đi vào trong phòng, nhắc cô: “Đứng dậy đi, lại đây ăn trước đã.”

Chẳng biết anh không định truy cứu hay định tính sổ sau nữa.

Phong Nhã Tụng cong gối đứng lên, gạch men vừa lạnh lại cứng, quỳ một lúc mà đầu gối đã bị tì ra vết đỏ rất đậm. Cô nhẹ nhàng cử động, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng vệ sinh.

Chu Quyền đặt khay thức ăn xuống bàn trà trước sô pha, kéo một cái ghế tới, quay đầu lại nhìn Phong Nhã Tụng. Anh cất bước đi đến trước mặt cô, giơ tay kéo gấu váy của cô xuống, vuốt phẳng, sau lại chỉ vào sô pha nói: “Em ngồi đi.”

Phong Nhã Tụng ngoan ngoãn ngồi xuống, dõi theo động tác cầm chai rượu nhỏ tới của Chu Quyền.

Trong lúc ăn cơm, đôi bên ăn rất yên tĩnh. Phong Nhã Tụng cố ý nhai nuốt nhẹ nhàng, nhưng cô không biết Chu Quyền đang cố tình kiểm soát hay khi ăn anh thực sự yên tĩnh như vậy.

Ăn được mấy miếng, anh mở nắp chai rượu rồi uống một ngụm. Cồn chảy xuống cổ họng, anh khẽ nhíu mày.

Phong Nhã Tụng đúng lúc bắt gặp khoảnh khắc đó, cô không khỏi cảm thấy anh là một người đàn ông vô cùng sạch sẽ.

Cô bỗng nghĩ đến lúc trò chuyện trên mạng anh có nói rằng tửu lượng do luyện mà ra, uống nhiều sẽ không dễ say.

Anh chắc hẳn là một người uống rượu giỏi.

Phong Nhã Tụng cứ suy nghĩ miên man như vậy, trong không khí yên tĩnh lặng lẽ xuất hiện sự mờ ám, điều này làm cô mất tự nhiên hơn cả khi bị vén váy.

Sau khi ăn xong, Chu Quyền đứng dậy, lấy máy tính đặt trên đầu gối cô.

Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn anh, Chu Quyền giải thích: “Tôi có công việc cần giải quyết, em xem tạm bộ phim nào đó để thả lỏng nhé.”

Anh đưa tai nghe có dây cho cô, sau đó đi tới bàn để máy tính ban nãy. Anh ngồi xuống, cúi người lấy một cái máy tính khác trong túi đồ để bên chân.

Dưới chân anh trừ túi đựng tài liệu còn có một cái vali màu đen rất to, độ to đó không phải dùng để chứa mỗi quần áo.

Phong Nhã Tụng liếc thêm mấy cái rồi quay lại màn hình máy tính trước mặt.

Một file tài liệu đã được mở ra, cô kéo xuống, trông thấy có những thư mục được chia theo tên đạo diễn, mở một thư mục ra, trong đó chứa toàn series phim.

Anh bảo trong máy tính mình có phim, hóa ra anh thực sự lưu rất nhiều phim kinh điển, thậm chí còn lưu rất nhiều.

Phong Nhã Tụng khẽ tặc lưỡi, lựa một lúc, cô nhấp vào phim Marvel được chiếu trước đó không lâu nhưng lại bị cô bỏ lỡ.

Đầu óc cô rối bời, không dám đứng dậy đi lại, chỉ có thể ngồi trên sô pha ôm máy tính, xem phim xong cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Khi bộ phim kết thúc bộ, máy tính bên kia cũng vang lên tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Quyền đóng máy, đứng lên.

Hai chân Phong Nhã Tụng chạm xuống mặt đất, bất giác ngồi thẳng dậy.

Chu Quyền kéo cái vali màu đen dưới bàn ra. Anh mở vali, lục lọi một lúc rồi nhấc một cái túi da lớn lên.

Anh ném túi lên giường, tháo dây, dụng cụ bên trong lộ ra.

Bấy giờ anh mới nhìn về phía cô, vẫy tay: “Em lại đây.”

Phong Nhã Tụng ngồi trên sô pha đã trông thấy rõ những thứ trên giường là gì.

Trên tấm ga giường trắng như tuyết có bốn năm dụng cụ được trải ra, một cái thước gỗ rộng, một cái thước dạy học mảnh dài, và một thứ tương tự như một tấm ván tre không rộng cũng không hẹp.

Phong Nhã Tụng chỉ cảm thấy mông mình căng cứng. Cô không dám lề mề, ngoan ngoãn đi tới trước những đồ vật đó.

Chu Quyền đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô: “Tôi giới thiệu qua cho em nhé?”

Phong Nhã Tụng yếu ớt hỏi: “… Em phải chọn ạ?”

Chu Quyền dời mắt nhìn về phía giường, cúi xuống nhặt cây thước gỗ rộng nhất, gõ vào lòng bàn tay như đang thử cảm giác.

“Nhiệm vụ hôm nay của em là 30 cái này.”

Cây thước gỗ sẫm màu, không chỉ rộng mà còn rắn chắc, cán thước thu hẹp lại, Phong Nhã Tụng mới liếc mắt nhìn một cái đã thấy đau mông.

Chu Quyền vuốt ve cạnh thước, sau đó đưa cho cô: “Em sờ thử xem?”

Phong Nhã Tụng đưa tay ra, nhìn lướt qua vẻ mặt của anh, cảm thấy không nên chạm vào, vì vậy cô lại thả tay xuống.

Chu Quyền khẽ nhướng mày, cầm ván tre lên.

“Hai cái ván tre có thể thay cho một cái thước.”

Anh lại cầm cái thước dạy học mảnh dài lên.

“Năm cái này có thể thay cho một cái thước.”

Cuối cùng anh cầm cả ba thứ.

“Tôi cho em một phút, em hãy tự chia xem mỗi loại bao nhiêu cái.”

Phong Nhã Tụng không nghĩ được gì, cô đứng bên cạnh anh, hơi cúi đầu xuống, một phút nháy mắt trôi qua.

“Sao em không nói gì? Muốn tôi tăng hình phạt ư?”

Phong Nhã Tụng vội vàng chỉ vào cái thước dày rộng nhất kia: “Cái này mười lần.”

“Ừm.” Chu Quyền đặt thước gỗ xuống giường: “Còn lại thì sao?”

Phong Nhã Tụng chỉ vào ván tre: “Mười lần.”

Chu Quyền nghe thấy con số này thì mỉm cười: “Được.” Anh đặt ván tre xuống, trong tay chỉ còn lại cái thước mỏng dài: “Còn cái này?”

Phong Nhã Tụng hé miệng ngập ngừng thoáng chốc, trong đầu nhanh chóng tính toán, sau đó nói: “75 lần ạ.”

Xem ra cô không tính sai, Chu Quyền gật đầu, buông thước mảnh dài ra.

Anh dịch đồ trên giường sang một bên, sau đó lấy hai cái gối ở đầu giường, xếp chồng lên nhau rồi đặt gần cuối giường.

Anh lùi về sau một bước, chỉ xuống ra lệnh: “Em nằm sấp xuống đi.”

Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn anh, sau lại nhanh chóng dời mắt. Tay Chu Quyền vẫn đang chỉ vào giường: “Mười giây.”

Phong Nhã Tụng cất bước đi tới mép giường. Cô vẫn đang mặc áo khoác và giày, nhưng cô không dám lề mề, dứt khoát nằm sấp trên gối.

Khoảnh khắc áp mặt vào ga giường, cô ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ đến xa lạ.

Giường vừa mềm lại mang theo lực đàn hồi, mông cô được gối lót nâng lên. Sau khi nằm xuống, người đứng bên mép giường không có bất cứ hành động gì, hai tay Phong Nhã Tụng đặt bên mặt, hơi thở mắc trong cổ họng, ngày càng căng thẳng.

Căng thẳng đợi hồi lâu, cô thấy thước gỗ bị một bàn tay cầm đi, bên cạnh truyền đến giọng nói của anh: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ thước gỗ.”

Thước gỗ rơi xuống chạm vào mông cô.

“Bây giờ em sẽ phải đếm, đếm thiếu một số sẽ bị phạt thêm ba cái, hiểu không?”

Phong Nhã Tụng dán mặt vào ga giường gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì thước gỗ bỗng nhiên hạ xuống, “Bốp” một cái rất vang.

Phong Nhã Tụng đau đến hét “Á” lên, ngón chân nháy mắt cuộn tròn.

Thước gỗ rời đi, dừng lại hai giây, Chu Quyền nói: “Rất tốt, không đếm, thêm ba cái.”

Phong Nhã Tụng toan mở miệng thì thước lại đánh xuống, cô nuốt toàn bộ lời nói vào trong, trong đầu chỉ còn nhớ một việc, nhíu mày đếm: “Một”.

Thước gỗ tạm dừng rồi lại rơi xuống.

Phong Nhã Tụng nắm chặt ga giường, báo số “Hai”.

Cảm giác mà thước gỗ và tay mang lại hoàn toàn khác biệt. Lực tay có thể kiểm soát, xúc cảm ấm áp, thậm chí còn mang theo tình thú. Còn thước gỗ chính là dụng cụ trừng phạt, lạnh băng cứng rắn, không hề chừa cho người ta đường sống. Đầu óc Phong Nhã Tụng trống rỗng, cô chỉ cảm nhận được mông mình càng thêm sưng đau.

Đếm đến cái thứ năm, Phong Nhã Tụng đã đau đến mức muốn né tránh. Khi thước chạm vào, cô cựa quậy khẽ dịch xuống.

Thước chệch đi rơi vào đùi cô, cảm giác càng đau…

Phong Nhã Tụng hít sâu một hơi, hổn hển nói “Sáu”.

Chu Quyền đứng bên mép giường, chỉ thước vào gối: “Bò về.”

Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng run rẩy, quay đầu nói với anh: “Đau…”

Chu Quyền bình tĩnh ra lệnh: “Bò về.”

Phong Nhã Tụng nhìn thước gỗ trong tay anh, dưới tình thế cấp bách chợt nghĩ đến một điều: “Chẳng phải ngài bảo… Có từ an toàn sao?”

Chu Quyền cười: “Mới có mấy cái mà em đã muốn dùng từ an toàn với tôi ư?”

Phong Nhã Tụng cầu xin: “Em không muốn nữa.”

Chu Quyền nói: “Muộn rồi.” Anh lại chỉ thước vào gối: “Tôi cho em ba giây, bò về.”

“Ba, hai, một…”

Cô không dịch về vị trí cũ, Chu Quyền bước lại gần, đè chặt eo cô, vung thước quất mạnh một cái vào mông.

Cơ thể Phong Nhã Tụng giật bắn lên, bờ mông đau rát, nước mắt trào ra: “Đau…”

Anh vẫn đè chặt eo cô, tay giơ lên định đánh, Phong Nhã Tụng vội vàng nhào ra mép giường né tránh. Mông cô đã né được nhưng bản thân cũng lăn xuống giường.

Sau khi rơi xuống thảm, Phong Nhã Tụng nhanh chóng chống tay ngồi dậy, mắt ướt đẫm nhìn anh với vẻ đề phòng.

Chu Quyền đứng yên tại chỗ, chống thước xuống giường, trên mặt không có biểu cảm gì. Ánh mắt anh sâu thẳm nhưng không rõ có tức giận hay không.

Phong Nhã Tụng sợ hãi nhìn thước gỗ trong tay anh, lại dịch ra sau: “Em không muốn.”

Chu Quyền gật đầu, đổi thước gỗ thành ván tre.

“Vậy thì dùng cái này trước.”

Phong Nhã Tụng trơ mắt nhìn anh lại gần, tiếp đó cô vội vàng tránh đi, song bước chân anh rất dài, nháy mắt đã bắt được cô.

Anh túm lấy cánh tay kéo cô lên. Sau đó nhấc tay xách cô đến trước sô pha.

Anh thả tay, Phong Nhã Tụng ngã nhào vào ghế sô pha.

Phong Nhã Tụng thoáng giãy giụa, quay đầu lại nhìn anh, ván tre đặt trên mông cô.

“Đừng ép tôi phải trói em lại.”

Phong Nhã Tụng chống lên sô pha, trong lòng run rẩy, khẽ nức nở: “Đau quá…”

Ván tre rơi xuống mông cô “Bốp” một tiếng.

Phong Nhã Tụng đau đến run bắn lên, mũi cay xè: “Em thật sự không muốn…”

Anh trầm giọng nói: “Không đếm.”

Tay lại vung lên.

Phong Nhã Tụng run lẩy bẩy, cơ thể lại muốn trốn sang bên cạnh, đúng lúc này, bàn tay to của anh đã đè chặt eo cô trước đó một bước.

Phong Nhã Tụng giãy giụa thở dốc: “Không…”

Cô còn chưa nói hết câu, ván tre lại đập cái “Bốp” vào mông cô.

Tay anh giữ chặt eo cô, ván tre ập xuống liên tục bốn năm cái. Cơ thể Phong Nhã Tụng run bần bật, khóc lên thành tiếng, thút thít nói: “Đừng mà… Xin ngài…”

Chu Quyền chống một gối vào sô pha, ván tre di chuyển trên mông cô, xoang mũi khẽ bật ra tiếng “Hửm?”.

Dường như tư thế này càng dễ thực hiện, bàn tay to trên eo giống như cái kìm sắt. Phong Nhã Tụng khóc lóc thở dốc, lại một cái rơi xuống mông, thân thể cô lẩy bẩy, nước mắt tràn ra như vỡ đê, khóc nấc lên: “Xin ngài, em thực sự không muốn…”

Mông vừa đau vừa sưng, từng cái hạ xuống như đánh vào tim, cô không biết tình trạng mông mình ra sao, nhưng cô thực sự không chịu nổi nữa rồi.

Cô khóc nức nở, bả vai run rẩy, đầu cúi xuống thật thấp.

Ván tre thoáng dừng lại, sau đó dời đi.

Bàn tay to trên eo buông lỏng, Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng trượt xuống.

Cô cuộn trên mặt đất, co rúm lại, nằm bên sô pha nức nở.

Chu Quyền đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó vải quần cọ sột soạt, anh ngồi xổm xuống.

Anh không nói gì, cả căn phòng chỉ vang lên tiếng thút thít của cô, âm thanh đó dần dịu lại rồi lại dần trở nên tủi thân.

Cuối cùng, hơi thở của cô cũng bình tĩnh lại một chút, cô quay đầu nhìn anh.

Hai mặt nhìn nhau, Chu Quyền ngồi xổm, khẽ nói: “Tôi không đánh nữa. Em cầu xin tôi đi, tôi sẽ không đánh nữa.”

Phong Nhã Tụng không khỏi nức nở một tiếng, mí mắt cô cụp nhẹ, lại nghe thấy giọng nói của anh.

“Tuy nhiên, em phải nói cho tôi biết rốt cuộc em bao nhiêu tuổi rồi?”

Phong Nhã Tụng đột nhiên ngẩng đầu.

Anh vẫn đang cầm ván tre trong tay, tay đặt trên đầu gối nên ván tre chúc xuống.

Cô nhìn anh, lông mày anh khẽ nhíu, ánh mắt như nhìn thấu cô.

“Em còn chưa vào đại học. Hiện tại em đang học lớp mấy, 12 ư?”