Dấu Tay

Chương 17




Chương 17

Tim Phong Nhã Tụng đập nhanh như trống.

Cô duỗi tay nắm lấy dây túi trước ngực rồi lại buông lỏng, nỗ lực giữ tâm trạng bình tĩnh lại, cất bước đi về phía anh.

Trong vài bước ngắn ngủi, từ đầu đến cuối anh luôn chăm chú nhìn cô. Phong Nhã Tụng yên lặng nghĩ, ấn tượng đầu tiên của cô về anh là đúng, nếu dùng một từ để miêu tả khái quát ngoại hình của anh thì đó là đàng hoàng. Đường nét trên khuôn mặt anh rất cân đối, cằm hẹp khiến khuôn mặt thiên về hẹp dài. Đó là dáng vẻ của một người đàn ông rất hấp dẫn và biết kiềm chế.

Trước đây, cô có từng tưởng tượng đến dáng vẻ của anh không?

Dù ít hay nhiều, nhưng vào lúc này, cô nghĩ, người đàn ông kia còn tốt hơn tất cả những gì cô mong đợi.

Phong Nhã Tụng đi từng bước một, cuối cùng khép chân dừng lại trước sô pha, nói với anh: “Xin chào.”
Hai tay đan vào nhau của anh đang đặt trên bàn, Phong Nhã Tụng bất giác nhìn chăm chú vào đôi tay kia, nghe thấy anh hỏi: “Em phải chào tôi thế nào nhỉ?”

Phong Nhã Tụng ngước mắt, khẽ “Dạ?” một tiếng.

“Nên gọi tôi là gì?”

Phong Nhã Tụng nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Chủ nhân.”

Lông mày của anh rất cao, mí mắt nâng lên tạo thành một biểu cảm tập trung như cười lại như không. Giây phút nghe thấy tiếng gọi của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên nở một nụ cười chân thật. Sau đó tay anh chỉ về phía mình: “Chu Quyền.”

Phong Nhã Tụng hiểu được đây là tên thật của anh, cô gật đầu.

Anh lại nói: “Em ngồi đi.”

Phong Nhã Tụng nhìn liếc qua sô pha đối diện anh rồi cất bước đi về nơi đó, cô tháo túi xách, ngồi xuống ghế.

Phong Nhã Tụng đặt cả hai tay lên bàn cà phê, ngoan ngoãn ôm lấy nhau, rồi nói.
“Em tên là Phong Nhã Tụng.”

“Em muốn uống gì?”

Hai người đồng thời mở miệng, Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt, Chu Quyền nhìn cô, chậm rãi đọc lại một lần: “Phong Nhã Tụng.” Anh hỏi: “Tôi vẫn gọi em là Tiểu Tụng được không?”

“Được ạ.”

Chu Quyền gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Em muốn uống gì?”

Phong Nhã Tụng nói: “Em uống Latte ạ.”

“Latte sữa đậu nành nóng được chứ?”

“Được ạ.”

Chu Quyền quay đầu nói chuyện với nhân viên phục vụ, chỉ chốc lát sau, phục vụ bưng khay đi tới. Bấy giờ, Phong Nhã Tụng mới nhận ra cốc cà phê đặt bên cạnh máy tính của anh đã cạn.

Có lẽ anh đã ngồi đây làm việc một lúc.

Phong Nhã Tụng lại ngước mắt, phục vụ đặt hai cốc cà phê mới xuống rồi lại cầm cái cốc không đặt lên khay.

Nhân viên phục vụ đi xa.

Phong Nhã Tụng hơi dướn người về phía trước, tay ôm lấy cốc cà phê, nhìn chất lỏng bên trong khẽ sóng sánh và dần lắng lại.
Chu Quyền mở miệng hỏi: “Mấy giờ tối nay em phải về nhà?”

Phong Nhã Tụng trả lời: “Trước 10 giờ ạ.”

“Ừ.” Chu Quyền nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hỏi tiếp: “Lát nữa em có muốn đi đâu làm gì không?”

Phong Nhã Tụng bối rối, chẳng lẽ chuyện kia cần cô sắp xếp ư…

Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, Chu Quyền nhìn thẳng vào cô và nói: “Chúng ta có thời gian cả ngày, thực hành lại không mất nhiều thời gian như thế.”

“Hơn nữa, em đang căng thẳng, những gì chúng ta làm là thực tiễn không phát sinh quan hệ thân mật. Vì thế, chúng ta cần làm những việc khác để làm quen với nhau.”

Quả thực, Phong Nhã Tụng đang rất căng thẳng, nay bị anh chỉ ra, cô thậm chí còn không thể giả vờ như không căng thẳng.

Phong Nhã Tụng lúng túng suy nghĩ, sau đó hỏi: “Vậy ngài có thích xem phim không ạ?”

“Xem phim?”

“Gần đây có một rạp chiếu phim đấy ạ.”

Chu Quyền dò hỏi: “Dạo này có bộ phim nào hay không?”

“Dạo này có một bộ phim hành động, tên là…” Phong Nhã Tụng khựng lại, cô mới chỉ nghe bạn thảo luận mấy câu nên không nhớ tên, ngay cả diễn viên là ai cô còn không biết.

Cô nói nhỏ lại: “… Em không để ý, nhưng mà chúng ta có thể tới rạp chiếu phim tham khảo xem.”

Chu Quyền nhìn cô nói, chợt bật cười một tiếng, khóe môi cong lên, khuôn cằm góc cạnh hiện ra vô cùng đẹp. Phong Nhã Tụng không khỏi nghĩ, thì ra thỉnh thoảng anh khẽ cười trong lúc nói chuyện với cô sẽ có biểu cảm như vậy.

Chu Quyền cười cười, bưng cốc cà phê lên uống một hớp lớn. Đặt cốc xuống bàn, anh lại nhìn về phía cô: “Hình như em thích dùng phim làm cái cớ nhỉ, bất kể là lúc nói chuyện hay là bây giờ.”

Phong Nhã Tụng hé miệng.

Cô thực sự thích xem phim…

Chu Quyền lắc đầu: “Dù ngồi xem phim cùng nhau mấy tiếng thì chúng ta vẫn là người lạ.” Anh nhìn cô đề nghị: “Em có muốn đi mua sắm không?”

Phong Nhã Tụng không nói gì trong một lúc.

Chu Quyền tiếp lời: “Tôi đưa em tới trung tâm thương mại chọn mấy món quà, đến trưa đi ăn rồi chiều về đây.” Anh thăm dò: “Như thế có được không?”

Anh thoải mái ngồi trên sô pha, giọng điệu cũng vậy, song càng như vậy lại càng bộc lộ rõ khí thế áp bức. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Phong Nhã Tụng thậm chí chẳng dám làm gì, cô khát mà không dám bưng cà phê lên uống.

Cô cảm thấy phạm vi chuyển động của động tác đó quá lớn.

Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn anh rồi hỏi: “Ngài muốn dẫn em đi mua gì thế? Quần áo ư?”

Anh đáp: “Em muốn mua gì cũng được, miễn là em thích.”

Phong Nhã Tụng lại hỏi: “Trang phục hiện tại của em có vấn đề gì sao?”

Chu Quyền nghiêm túc quan sát cô, đánh giá: “Không có vấn đề gì cả, rất đẹp, rất hợp với em.”

Phong Nhã Tụng nói tiếp: “Nếu không có vấn đề gì, ngài cũng không biết mua cho em thứ gì, so với việc em muốn tới rạp chiếu phim lại không biết xem phim gì khác nhau ở đâu chứ?”

Chu Quyền nghe cô nói vậy, dường như đoán ra được chuyện nào đó: “Em không thích tới trung tâm thương mại à?”

Phong Nhã Tụng lắc đầu.

Chu Quyền gật đầu: “Thôi được rồi.”

Thôi được rồi?

Phong Nhã Tụng trông thấy anh lại bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, sau đó buông cốc, cầm máy tính, đứng dậy.

Một loạt động tác liền mạch cho đến khi anh tới gần chỗ ngồi của cô.

Khi đó, Phong Nhã Tụng mới phát hiện ra vóc dáng của người đàn ông này rất cao, rất cân đối, cũng rất áp bức.

Anh hỏi: “Em uống xong cà phê chưa?”

Phong Nhã Tụng thoáng ngập ngừng, yên lặng rút đôi tay đang ôm cốc cà phê về.

Chu Quyền nói: “Vậy thì đi thôi.”

Phong Nhã Tụng giật thót, ngửa mặt nhìn anh: “Đi đâu ạ?”

“Về phòng.”

Chu Quyền đứng yên tại chỗ, nhìn Phong Nhã Tụng chậm rãi rời khỏi sô pha, chỉnh lại quần áo, sau đó đeo túi vào vai.

Anh nhìn cô, nói lại lần nữa: “Đi thôi.”

Sau đó bọn họ sóng vai đi về phía thang máy.

Phong Nhã Tụng vốn không định đi sóng vai với anh, cô đi rất chậm để theo phía sau, song bước chân của Chu Quyền cũng thả rất chậm giống như cố ý vậy.

Mỗi một bước đi, trong lòng Phong Nhã Tụng lại căng thẳng thêm một chút. Cô nỗ lực giảm căng thẳng, khẽ mở miệng: “Chẳng phải ngài bảo làm gì đó ư…”

Chu Quyền ừ một tiếng: “Em không muốn tới trung tâm thương mại nên chúng ta sẽ xem phim.”

Phong Nhã Tụng nghiêng đầu nhìn anh.

Thang máy đã ở ngay trước mặt, một tay Chu Quyền xách máy tính, một tay cầm thẻ phòng ấn thang máy: “Trong máy tính của tôi có rất nhiều phim, lát nữa em có thể tự chọn để xem.”

Vừa dứt lời, thang máy xuống tới tầng một, Chu Quyền nhích sang bên cạnh ra hiệu cho cô vào trước.

Phong Nhã Tụng nhấc gót đi vào thang máy, Chu Quyền theo ngay phía sau, đứng yên bên cạnh cô. Anh đứng thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng phía trước cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Anh không ấn số tầng.

Trong không gian nhỏ hẹp này, anh đang nghĩ gì vậy?

Anh cũng căng thẳng ư?

Phong Nhã Tụng mím môi nhìn xuống đôi giày của mình, cô nghe thấy nhịp tim của bản thân trong cái buồng kín bằng kim loại này, gần như vang vọng.

Qua vài giây sau, Chu Quyền mới nâng tay quẹt thẻ rồi ấn số tầng: “Tôi vừa mới lên một kế hoạch trong đầu.”

Phong Nhã Tụng hỏi nhỏ: “Kế hoạch?”

“Tôi vốn định bốn giờ mới đưa em về phòng, bây giờ còn hơi sớm, nhưng ...” Anh nắm tấm thẻ trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Cứ xem đi.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, vang vọng trong thang máy, nháy mắt như trùng với tiếng nói chuyện qua điện thoại. Không gian, khoảng cách đều phóng to âm thanh bật ra từ cổ họng đó, nó tựa như được khoác thêm một lớp áo từ tính.

“Ting”, tới nơi rồi.

Cửa thang máy mở ra trước mặt anh. Lúc này Chu Quyền không nhường đường mà cứ thế đi thẳng ra ngoài. Phong Nhã Tụng theo sau, trông thấy anh đi tới giữa hành lang, mở cửa một căn phòng.

Trên hành lang trải thảm rất dày, lông dài, màu nâu đỏ, mỗi bước chân giẫm xuống đều để lại giấu vết. Phong Nhã Tụng chợt cảm thấy lo sợ bất an.

Cô thực sự phải thực hiện chuyện đó ư? Liệu có an toàn không? Người này có đáng tin không?

Cô nhớ lại chuyện đã từng lén tự tét vào mông mình khi còn nhỏ, cũng nhớ lại lịch sử trò chuyện giữa hai người trong khoảng thời gian vừa qua. Cô nghĩ, có lẽ mấy vấn đề kia đều đã có được đáp án khẳng định.

Phong Nhã Tụng thở ra một hơi, bình tĩnh lại, bước tới từng bước.

Chu Quyền tựa vào tường, nói một tiếng: “Mời vào.”

Thẻ phòng được kẹp giữa hai ngón tay anh, sau khi dẫn Phong Nhã Tụng vào, anh lại nắm thẻ trong tay, đi vào theo.

Sau khi đóng cửa lại, Chu Quyền đứng đó móc khóa xích.

Tiếng khóa “Lạch cạch” vang lên, Phong Nhã Tụng giật thót.

Chu Quyền xoay người lại, nhìn cô đứng bên tường rồi hỏi: “Căng thẳng lắm hả?”

Phong Nhã Tụng mở miệng: “Bình thường ạ.” Cô nghe thấy giọng nói khô khốc của mình.

Chu Quyền mỉm cười, bước vào phòng đặt máy tính xuống bàn, cúi người mở tủ lạnh, nói với cô: “Vào phòng ngồi đi.”

Phong Nhã Tụng nhấc chân đi vào trong, đồng thời quét mắt quan sát căn phòng xa lạ này. Đây là phòng đôi, ngoài giường, bàn ghế trong phòng ngủ chính thì còn có một đôi ghế sô pha và một phòng ngủ phụ ở bên trong.

Khách sạn trung tâm Phương Đông được trang trí đúng như tên gọi của nó, cách bài trí trong phòng mang đậm phong cách Trung Hoa. Trong phòng bày biện đồ đạc bằng gỗ dày, trông vô cùng hoành tráng và trang nghiêm.

Đúng vậy, trang nghiêm, dường như phong cách trang nghiêm này có thể kí©h thí©ɧ bầu không khí nào đó.

Phong Nhã Tụng tới bên mép giường thì dừng lại, sô pha nằm ở cuối phòng, nếu cô muốn tới đó thì phải đi qua anh.

Cô dựa vào đuôi dường đứng chờ.

Chu Quyền lấy một chai nước khoáng, một chai rượu thủy tinh nhỏ ra. Anh đóng cửa tủ lạnh lại, đứng thẳng người đi về phía cô: “Em muốn uống gì?”

Phong Nhã Tụng duỗi tay chỉ: “Em muốn uống nước ạ.”

“Em chắc chứ?”

Phong Nhã Tụng ngước mắt, đúng lúc trông thấy lông mày anh đang khẽ nhướng lên. Cô lại cụp mắt: “…Em khát.”

Chu Quyền gật đầu, vặn nắp rồi nhét chai nước vào tay cô. Phong Nhã Tụng nâng cánh tay lên, bỗng nhận ra anh đang đứng cách cô chỉ nửa bước chân. Cô vừa định lùi ra sau thì Chu Quyền lại vươn tay giữ lấy bả vai cô.

“Em cứ uống đi.” Anh nói.

Phong Nhã Tụng nhìn anh, ánh mắt thoáng dời đi, sau đó chậm rãi đặt chai nước đến bên miệng, nghiêng thân chai, dòng nước khoáng mát lạnh đổ vào trong khoang miệng.

Một ngụm, hai ngụm… Nước lọc không có bất cứ mùi vị gì, cô lại thoáng cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh, những thứ đó quả thực cũng gần trong gang tấc.

Ăn uống là một hành động bình thường, song khi bị người khác nhìn chằm chằm lại trở thành một việc trần trụi. Điều mà Phong Nhã Tụng có thể làm là cẩn thận uống nước để tránh bị sặc.

Uống hết non nửa chai nước, cô nhấc ra, sau đó nhìn sang phía anh.

Chu Quyền nhận lấy chai nước trong tay cô, lắc lắc: “Em có vẻ rất khát nhỉ.”

Phong Nhã Tụng gật đầu.

Chu Quyền đặt chai nước xuống cái bàn phía sau, ánh mắt luôn nhìn cô chăm chú.

Khi không cười, mí mắt anh cụp xuống một cách tự nhiên, hai mí cũng hiện lên rõ ràng tạo cảm giác có chiều sâu.

Anh cứ thế quan sát cô, sau đó hé môi: “Vì gặp tôi nên em đã mặc bộ váy này ư?”

Phong Nhã Tụng khẽ đáp: “Dạ vâng.”

Anh lại hỏi: “Vì để thuận tiện sao?”

Bọn họ đứng quá gần.

Vóc dáng anh cao lớn, ánh mắt phản chiếu ánh sáng trong phòng vừa áp bức vừa dịu dàng.

Phong Nhã Tụng hơi hé miệng, dưới ánh mắt của anh, cô không phát được ra tiếng.

Chu Quyền lại giống như đã nhận được câu trả lời, gật đầu: “Tôi quên nhắc em nên mặc quần mới phải.”

“Khi được bọc trong quần bò sẽ mang lại cảm giác rất khác biệt, nó giống như buổi tối em phải quỳ trước bàn vậy.”