Chương 14
Sáng sớm ngủ dậy, Phong Nhã Tụng vội vàng ăn bữa sáng, cầm sữa chạy xuống tầng.
Lái xe ra khỏi khu chung cư, bà Phong giữ vô lăng, liếc thấy Phong Nhã Tụng đang liên tục ngáp dài.
“Con còn chưa tỉnh ngủ à.” Bà Phong hỏi: “Hôm qua con học đến mấy giờ?”
Phong Nhã Tụng đáp: “12 giờ ạ.”
“Sau này ngủ sớm hơn đi, ban ngày buồn ngủ thì hiệu quả nghe giảng sẽ rất thấp.”
Phong Nhã Tụng đáp cho có lệ, uống một ngụm sữa rồi lại hỏi: “À, bao giờ thì bố về hả mẹ?”
Bà Phong đáp: “Sắp rồi, sau 1/10 bố con sẽ được nghỉ phép.” Bà Phong bị dẫn sang chủ đề mới, nói thêm mấy câu về công tác bên nước ngoài, chẳng mấy chốc đã tới trường.
Phong Nhã Tụng bước vào cổng trường, đi đến giữa khuôn viên trường, học sinh bắt đầu nhiều lên. Hầu hết đều đến từ hướng ký túc xá, mọi người túm năm tụm ba kéo nhau chạy tới khu dạy học để đuổi kịp thời gian vào lớp.
Phong Nhã Tụng đi men theo bồn hoa, cúi đầu nhìn xuống đôi giày thể thao màu trắng của mình đang bước trên thềm đá.
Học sinh cấp 3 đang ở độ tuổi thích cái đẹp. Mặc dù nhà trường yêu cầu phải mặc đồng phục đầy đủ, nhưng học sinh vẫn lén làm một số thủ thuật để thể hiện cá tính riêng. Có học sinh sửa ống quần dài rộng thành dạng ôm, phổ biến hơn là xắn ống quần lên để lộ mắt cá chân và đôi giày hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, Phong Nhã Tụng không làm những trò đó. Ống quần cô để thả tự nhiên che khuất một nửa đôi giày, mỗi khi có gió thổi qua, ống quần dài rộng lại bay phất phơ như rèm cửa, trông người càng thêm gầy.
Cô cảm thấy như vậy rất đẹp, cũng phù hợp với bản thân hơn.
Phía sau có học sinh chạy tới, lao vào tòa nhà dạy học, Phong Nhã Tụng nhìn lên thấy đồng hồ trên tầng báo còn hai phút nữa thì chuông reo, cô tăng tốc và bước lên cầu thang.
Kết thúc hai tiết học sẽ đến giờ nghỉ ngắn, Phong Nhã Tụng không kìm lòng được để cặp sách lên đùi, thò tay vào lặng lẽ dùng điện thoại.
Sáng nay cô dậy muộn, chỉ kịp nói một câu với anh rồi tắt điện thoại, thu thập đồ đạc để đi học. Cả một buổi sáng, trong lòng cô luôn ngứa ngáy tò mò muốn xem anh đã trả lời thế nào.
Điện thoại lẳng lặng khởi động, Phong Nhã Tụng gần như cúi đầu vào trong cặp sách, hơi thở bao quanh, thậm chí cô còn ngửi được mùi in cũ của quyển sách.
Cuối cùng cũng mở được tin nhắn.
Thầy Kinbaku số 27: Tập trung nghe giảng, trưa phải nghỉ ngơi, tối về rồi liên lạc.
Phong Nhã Tụng không thể nhịn được cười khi đọc được dòng chữ này.
Cô biết mình không nên trả lời nhưng vẫn nhấp vào, ngập ngừng vài giây mới đóng khung chat lại.
Lại ngẩng đầu lên, Phong Nhã Tụng thấy Trần Hạo dựa vào bàn nhìn chằm chằm cô một cách nghiêm túc, cậu đang cầm cuốn sách Sinh học trên tay. Ban nãy giáo viên bộ môn đã thông báo với lớp rằng tiết Sinh học tới sẽ kiểm tra quy trình thí nghiệm.
Phong Nhã Tụng nghiêm mặt nói với cậu: “Cậu học Sinh tiếp đi chứ.”
Trần Hạo rời khỏi bàn, tiến lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu mang điện thoại đấy à?”
“Ừ.” Phong Nhã Tụng đáp: “Cậu nghiêm túc thế làm gì, tớ đi học chứ đâu có chơi.”
Trần Hạo nhắc: “Nguy hiểm lắm.” Cậu lắc đầu, ra hiệu cho cô nhìn về camera đằng sau: “Camera rất dễ bắt được cậu.”
Phong Nhã Tụng nói: “Yên tâm, tớ tắt máy rồi, tớ chỉ muốn xem qua tí thôi.”
Trần Hạo tiếp tục nghiêm túc: “Bây giờ vừa mới khai giảng nên nhà trường kiểm tra điện thoại rất chặt chẽ, cậu đừng tự rước họa vào thân.”
Phong Nhã Tụng thả cặp sách xuống dưới chân, giơ tay ra hiệu sẽ không dùng nữa.
Lúc này Trần Hạo mới buông tha cho cô, quay trở lại bàn của mình: “Cậu mau học Sinh đi.”
Tiết học nhanh chóng bắt đầu, giáo viên Sinh học ôm theo tập giấy kiểm tra vừa in bước vào lớp, sau đó để các bạn trong lớp phát.
Phong Nhã Tụng nhận lấy bài thi, cầm bút lên đọc câu hỏi, đọc rất lâu mới bắt đầu điền vào chỗ trống.
Phải nói rằng bài kiểm tra này rất có hệ thống, nó tóm tắt gần như tất cả các thí nghiệm liên quan đến sách. Tuy nhiên, các thí nghiệm Sinh học không chiếm quá nhiều trong nội dung học, các loại thuốc thử và các bước thì quá nhiều nên có rất nhiều chi tiết khó nhớ, mà những phần nhớ được cũng dễ nhầm lẫn.
Làm xong cả bài thi mà Phong Nhã Tụng mới chỉ điền được một nửa chỗ trống.
Cô lặng lẽ nhìn liếc qua Trần Hạo bên cạnh, quả nhiên bài thi của cậu đã được điền kín.
Trần Hạo đang rung chân kiểm tra lại, nhận thấy ánh mắt của Phong Nhã Tụng, cậu nhìn sang rồi lại quay đi, bộ dáng tỏ vẻ “Không cho cậu mượn đấy, ai bảo cậu không tranh thủ ôn trong giờ nghỉ.
Phong Nhã Tụng lắc đầu, quay về với bài thi của mình, tiếp tục suy nghĩ.
Cuối cùng, cô vẫn còn một số chỗ trống, nhưng Phong Nhã Tụng không hề lo lắng. Như thường lệ, cô làm bài thi không tốt, dù có tham gia kỳ thi lớn hay nhỏ, cô cũng sẽ tự ti và cảm thấy việc học của mình quá khó khăn. Thậm chí có thể rơi vào tình trạng tự phủ nhận bản thân trong thời gian ngắn.
Nhưng hiện tại Phong Nhã Tụng cảm thấy mỗi bài kiểm tra chỉ là một cái sàng để lọc ra những kiến thức cô còn thiếu sót. Việc cô phải làm là thêm những phần đó vào kế hoạch học tập.
Từ cuối kỳ nghỉ tới nay, mỗi bước cô đều rất quyết tâm. Cô biết những kiến thức cơ bản bị hổng đều có thể lấp đầy, bởi vì luôn có một người đứng sau yên lặng giám sát cô, giúp cô tăng khả năng chấp hành.
Giáo viên Sinh học thu bài thi, thử chữa hai bài rồi lại trả xuống.
“Khả năng nắm bắt phần thí nghiệm của em thực sự quá yếu! Hãy tự đối chiếu với sách rồi điền lại vào chỗ trống, sau đó học cho cẩn thận. Tiết sau tôi sẽ lại kiểm tra.”
Cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm.
Phong Nhã Tụng dành thời gian còn lại để phân loại tất cả các câu hỏi thí nghiệm, suy nghĩ về nhiệm vụ tối nay. Ngoài việc làm bài tập và đề kiểm tra chung, cô còn phải học thuộc lòng kiến thức của các thí nghiệm Sinh học.
5 rưỡi, sau khi chuông tan học vang lên, cả lớp ồn ào đứng dậy đi ăn tối. Trần Hạo đứng lên, hỏi Phong Nhã Tụng: “Cậu có cần tớ lấy gì từ siêu thi về không?”
Cậu chỉ vào sân thể dục ngoài cửa sổ: “Tớ đi chơi bóng, sau đó tiện qua siêu thị mua bánh mì.”
Phong Nhã Tụng ngồi suy nghĩ một lát, ngẩng đầu: “Thế thì cậu cũng mua giúp tớ một cái bánh mì đi.”
“Chocolate hay ruốc?”
“Ruốc đi.”
“Được rồi.”
Trần Hạo ôm bóng rổ, theo mấy bạn nam ùa ra khỏi phòng học.
Phong Nhã Tụng ngồi đợi thêm chốc lát mới ra khỏi lớp. Chỗ ngoặt phía trước dẫn đến cầu thang, cô không xuống tầng mà xoay người đi dọc theo hành lang trống trải lên cầu vượt.
Cô vẫn đứng đằng sau cột trụ, lấy điện thoại ra.
Tiểu Tụng: Em học xong tiết chiều rồi.
Cô cúi đầu, nhắn tiếp “Bây giờ ngài có rảnh không ạ?” Song chưa kịp gửi đi thì đối phương trả lời.
Thầy Kinbaku số 27: Em có tiện gọi điện thoại?
Phong Nhã Tụng đọc tin nhắn của anh, chậm rãi mỉm cười, gõ chữ.
Tiểu Tụng: Tiện ạ.
Cô nắm điện thoại, dựa vào tường, rất nhanh sau đó, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên.
“Alo.” Cô nghe máy, mắt rũ xuống, nhẹ nhàng mở miệng, “Chủ nhân.”
“Chào em, Tiểu Tụng.” Anh đáp lại, sau đó lại hỏi: “Em mới tan học nhỉ, thế đã ăn cơm chưa?”
Phong Nhã Tụng thật thà đáp: “Chưa ạ.”
“Trong trường em có căng tin không? Hay là bên cạnh có quán ăn nào không?”
“Trường em có căng tin.”
“Vậy thì mau đi ăn tối đi.”
Phong Nhã Tụng nói: “Hiện tại đi thì đông lắm ạ, vừa phải xếp hàng mà đồ ăn cũng không ngon.”
Đối phương nghe vậy thì nói: “Tôi đặt đồ ăn cho em nhé.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ấn bàn phím, Phong Nhã Tụng không biết anh đang dùng máy tính hay cầm một chiếc điện thoại khác.
Cô vội vàng cản: “Không cần đâu ạ.”
“Đọc cho tôi địa chỉ trường xem nào.”
Phong Nhã Tụng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Em thật sự không cần ạ, em đã nhờ bạn mua giúp em, bản thân cũng đã mang theo trái cây rồi.”
Đối phương không ép buộc, bình tĩnh hỏi: “Do em không tiện lấy đồ ăn hay muốn giảm béo?”
“Em không tiện lấy, hơn nữa, chờ đồ ăn được giao đến cũng phải mất ít nhất nửa tiếng, khi đó em đã về lớp tự học rồi.”
“Ừ.” Đối phương bình thản ừ một tiếng, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau lại hỏi: “Tiểu Tụng này, hình như em không có nhiều kinh nghiệm yêu đương đúng không?”
Phong Nhã Tụng mím môi, hỏi ngược lại: “Em dễ nhận ra thế à?”
“Tôi cảm thấy em rất nhạy cảm trước việc tôi tiêu tiền cho em.”
“Bởi vì…” Phong Nhã Tụng ngập ngừng, suy nghĩ trong lòng bị anh bóc mẽ, cô không biết nên nói gì cho phải.
“Bởi vì không tốt? Bởi vì bất bình đẳng?” Anh thở dài, trầm thấp, lại giống như điều chỉnh cho bản thân thả lỏng: “Ngay cả tình yêu bình thường cũng không hoàn toàn bình đẳng. Huống chi giữa chúng ta lại không phải mối quan hệ bình đẳng, điều này, em cũng tán thành chứ.”
Phong Nhã Tụng khẽ đáp: “Em biết ạ.”
Anh nói tiếp: “Chúng ta đang chơi một trò chơi, em cần phải vào vai cho tốt. Giống như trẻ con chơi trò gia đình vậy, mặc váy vào sẽ là công chúa, chùm khăn lên sẽ là cô dâu, tay cầm súng sẽ là cảnh sát. Trò chơi này chỉ có hai người chúng ta, không hề ràng buộc với xã hội bên ngoài, không có bất cứ ai có thể nhìn lén. Chính vì vậy mà chúng ta không phải che giấu, không phải lo lắng điều gì.”
“Trong lòng mỗi người đều có một cái hộp nhỏ, hộp của em đã tìm được tôi. Vì vậy, tôi hy vọng em có thể lấy thứ trong hộp của mình ra trao đổi với tôi, được không”
Phong Nhã Tụng nghe một cách chăm chú, một tay nắm chặt lấy cánh tay còn lại. Cô khẽ dạ một tiếng, tiếp tục lắng nghe tiếng của đối phương.
“Ví dụ như tôi muốn nói với em rằng tôi thích được mua quà cho em, thích từ từ tìm hiểu và lựa chọn cẩn thận. Sau này gặp nhau, tôi cũng thích sắm sửa cho em, sau đó nghiêm túc đối xử với em như với con gái, như với thú cưng, như với một con búp bê…”
“Tôi thích trông thấy em càng thêm xuất sắc, sau đó lại chỉ cầu xin với một mình tôi, điều này sẽ khiến tôi sung sướиɠ, em hiểu không?”
Phong Nhã Tụng tựa lưng vào tường, cả người nhẹ nhàng co lại. Giọng điệu của anh vô cùng bình thản, chỉ đơn giản trần thuật nhưng lại như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trong lòng cô.
Cô rất muốn bắt lấy thứ gì đó, cuối cùng chỉ có thể bắt lấy cánh tay mình.
Cô không đáp lại, giọng nói trầm ấm của anh tiếp tục truyền ra.
“Đây chính là những thứ tôi cất trong chiếc hộp của mình. Vì thế, em cũng nên để tôi trông thấy nội tâm chân thật của em, không chỉ dừng lại ở trông thấy mà đây còn là yêu cầu của tôi.”
Phong Nhã Tụng há miệng thở dốc, đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô bị tiếng chuông làm giật mình, che ống nghe lại, vội vàng nói: “Em… Phải trở về tự học rồi.”
Đối phương thoáng dừng lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Em đi đi.”
Tiếng chuông vẫn đang reo lên, Phong Nhã Tụng cũng đang che ống nghe lại. Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh, cô buông điện thoại ra, cuộc gọi đã kết thúc.
Phong Nhã Tụng chạy đến trước cửa lớp, giáo viên đã đứng trên bục giảng.
Phong Nhã Tụng nói nhỏ: “… Em mới đi WC ạ.”
Giáo viên nhìn cô, sau đo phẩy tay ra hiệu mau về chỗ ngồi.
Phong Nhã Tụng trở lại chỗ ngồi, chợt nhìn thấy trên bàn có một cái bánh mì ruốc. Cô liếc sang phía Trần Hạo, Trần Hạo dời mắt, yên lặng làm bài.
Phong Nhã Tụng nhét bánh mì vào trong ngăn bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Đến khi kết thúc tiết tự học đầu tiên Phong Nhã Tụng mới bóc gói bánh mì, ăn từng miếng một.
Ăn được nửa cái bánh, một quyển vở rơi xuống mặt bàn của cô, Phong Nhã Tụng ngước mắt nhìn Trần Hạo đang trả bài tập Toán nộp cách đây hai ngày.
Trần Hạo chỉ vào vở của cô: “Đẹp lắm, vở của cậu này.”
Đó là một quyển vở ghi màu hồng nhạt ánh vàng.
Phong Nhã Tụng bật cười: “Bút tớ đẹp, vở tớ cũng đẹp, suốt ngày nhớ nhung đồ dùng học tập của tớ. Không ngờ cậu còn có trái tim thiếu nữ đó.”
Trần Hạo gãi đầu: “Không phải, chẳng qua tớ cảm thấy bìa vở vừa dày vừa chắc, ắt hẳn sẽ rất bền.” Dứt lời, cậu lại tiếp tục trả vở.
Phong Nhã Tụng mở bài thi Sinh học ra, một bên đọc một bên ăn bánh.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, về đến nhà, Phong Nhã Tụng tranh thủ làm bài thi liên kết. Cô sợ chia ra sẽ ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ nên quyết định làm một lèo toàn bộ đề thi Vật lý, đến khi làm xong đã 12 rưỡi.
Phong Nhã Tụng báo cho đối phương một tiếng, đứng dậy tắt đèn bàn rồi lên giường nằm.
Đối phương trả lời “Ừ” như mọi khi, sau đó nhắc cô đi ngủ.
Nhìn dòng chữ nhạt nhẽo kia, Phong Nhã Tụng lại nhớ tới những lời anh nói chiều nay. Anh nói, trong lòng mỗi người đều có một cái hộp nhỏ…
Không rõ tại sao, Phong Nhã Tụng cảm thấy những lời đó của anh vô cùng chân thành, như thể có một thế lực nào đó đằng sau nâng nó lên.
Phong Nhã Tụng trở mình, sau đó gõ xuống mấy chữ.
Tiểu Tụng: Em nghĩ là em thích tay ạ.
Thầy Kinbaku số 27: Hửm?
Tiểu Tụng: Em luôn tưởng tượng đến cảnh mình bị một bàn tay tét vào mông, sau đó sẽ nằm sấp trên đùi của ngài.
Cô nói ngắn gọn một hơi cho xong.
Tin nhắn được gửi đi, Phong Nhã Tụng thoáng run rẩy giống như bị rút cạn năng lượng.
Đối phương hỏi thẳng ——
Thầy Kinbaku số 27: Giống video trước đây tôi chia sẻ cho em ư?
Tiểu Tụng: Giống video đó ạ.
Thực ra anh rất hiểu sở thích của cô.
Thầy Kinbaku số 27: Được, tôi hiểu rồi.
Phong Nhã Tụng khẽ cử động ngón tay rồi lại buông xuống.
Cuộc trò chuyện đột ngột tạm dừng, khéo léo mà ngắn ngủi, không biết ai đã dành thời gian để lấy hơi.
Thầy Kinbaku số 27: Không còn sớm nữa, em ngủ đi.
Tiểu Tụng: Dạ.
Phong Nhã Tụng khẽ cong môi, cuối cùng lật người nằm xuống, cầm điện thoại giơ ra trước mặt.
Tiểu Tụng: Chủ nhân, ngủ ngon.