Dâu Tây Đường Phèn

Chương 42: Nhật kí tương tư của thủ khoa (2)




4. Mình cũng chẳng biết từ khi nào lại có sở thích ngắm nhìn Đinh Ngọc Khả Hân khi nghe giảng, dưới ánh nắng sáng ban mai trong tiết chào cờ thứ hai, sau những trận bóng chuyền trong tiết thể dục hay trong tiết chiều nóng bức học quốc phòng.

Mình thích nhìn hai cái má của nó, mỗi lần ăn gì đó hay chu mỏ lên giận dỗi vì không vừa ý, hai cái má ấy hây hây ửng hồng.

Đôi khi mình có một suy nghĩ điên rồ là được véo cái má đó vài phát hoặc cắn một miếng xem nhỏ này mập mạp thế nào.

Hồi 20 tháng 11 năm lớp 10, mình chỉ định tham gia tiết mục hát cho có lệ thôi, bởi Trúc Quỳnh cứ năn nỉ hoài khiến mình đành nhận lời.

Quên kể với các cậu, Trúc Quỳnh học chung lớp cấp hai với mình nên biết rõ sở thích đánh đàn guitar.

Thế nhưng khi thấy Khả Hân đồng ý gia nhập đội văn nghệ, mình bỗng muốn tham gia theo, hại bỏ mấy trận game liên quân chỉ để đi tập văn nghệ đầy nhàm chán.

Mình không nhớ hôm đó là hôm nào nhưng không thể quên tối cái hôm tập văn nghệ ấy, xe của nhỏ Hân bị hư, mình cũng tiện tay tiện chân đèo nó về.

Trời ngày hôm ấy lạnh lắm, đến mức chở nó về đến nhà, mình run lập cập vì gió đêm thổi từng cơn qua khe bàn tay.

Thế mà khi nhận được đôi găng tay hình con mèo trẩu tre của Khả Hân, mình thấy ấm áp đến lạ lùng, hai tai mình đỏ lên không phải vì lạnh mà vì ngại.

Nó nào thấy cảnh một thằng con trai ngồi trên chiếc xe đạp đen, cứ đứng mãi dưới nhà nó, nhìn đôi găng tay con mèo cười tủm tỉm cả buổi trời.

Khả Hân dường như quên luôn đôi găng tay ấy, còn mình lại hèn đến mức lâu lâu tối muộn, mình lôi đôi găng tay ấy ra đeo, dù đi qua mấy ổ gà, ổ vịt mình vẫn cười ha hả.

Cũng sau ngày hôm đó, mình bị ốm. Thế mà Hân thật sự quan tâm đến mình thật, không biết là do nó mong mình ốm nặng hơn rồi làm bài ẩu để nó leo lên top 1 hay là bởi vì nó nghĩ đến mình nhỉ?

Mà cho dù như thế nào, cầm vỉ thuốc của nhỏ Hân, mình ước gì sốt nặng hơn, được sốt đến mức ôm nó để toả nhiệt thì tuyệt cmn vời.



Có toả nhiệt được không thì không biết nhưng chắc hẳn sẽ rất sướng.

Mình nào có biết hôm diễn văn nghệ, nó bị đạp trúng ở vùng bụng, có vẻ rất đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhìn Khả Hân nhíu mày, mình có hơi ngứa ngáy trong lòng, tự nhiên muốn đấm cho thằng Trung một phát, đạp mạnh như thế này thì nhỏ Hân của mình đau chết mất.

5. Kết thúc học kì 1, mình và nó đều đồng hạng nhất. Nó vui lắm, lâu lâu liếc nhìn mình kiểu "thấy bà mày giỏi hông?"

"Vâng, đối với tôi, chị là giỏi nhất!"

Mình học với nó từ lâu còn chưa dám lộng hành mà lớp trưởng Khôi Trường đã bày đặt theo đuổi nhỏ Hân.

Ghét thật sự, nhưng mà lấy quyền gì mà ghen chứ?

Mắc gì lên bảng cũng phải xà nẹo nhau vậy, rồi mắc gì đi cùng nhau nộp sổ đầu bài, mắc gì vô thư viện rồi hại nhỏ Hân của mình suýt bị tủ đè.

Cũng may nhé, may bố mày đi theo, không thì có khi không được nhìn khuôn mặt núng na núng nính ấy nữa rồi.

Đến Hội Xuân, thằng cha lớp trưởng vẫn bám lấy con bé cho bằng được, rõ là nó không thích, còn bắt nó chơi kéo co.

Người thì yếu như sên ấy, cầm dây kéo một chút mà đã sưng tấy hai tay lên, hại mình phải vội vã về nhà xin mẹ thuốc, nhà bán thuốc để làm gì, tất nhiên là để cho những lúc này.

Không biết tối hôm canh bánh chưng, nó ngủ mớ cái gì, mà cười thành tiếng, đuôi mắt cong lên, hình như mơ cưới mình hay sao mà vui đến thế!



Canh bánh chưng đâu không thấy, toàn thấy nhìn gái ngủ.

6. Có lẽ nó không biết, hôm nó đòi chuyển chỗ, mình tức lắm, đang ngồi với nhau vui vẻ, mà bây giờ không được nhìn khuôn mặt ngơ ngơ như bò đeo nơ đó nữa.

Mình cố tình giảng bài ân cần với Trúc Quỳnh, chỉ để nó ghen lên, rồi nhận ra ngồi với mình vui biết bao, nó sẽ hồi tâm chuyển ý mà trở về chỗ cũ.

Nhưng không, ngày nào nó cũng cười khà khà với bọn Trang, Nga, còn chơi caro với thằng Vinh, chẳng hề có cảm giác buồn bã, lưu luyến chút nào.

Mình giận, giận nó, nhìn thấy nó cũng dời đôi mắt sang chỗ khác.

Thế nhưng mình nhận ra, chỗ ngồi mới giúp mình dễ ngắm nó hơn. Dù không thấy khuôn mặt tròn vo như cái bánh đa của Khả Hân, mình vẫn thấy cái má bánh bao ấy cứ căng phồng lên mỗi khi nó nói chuyện hay lén ăn bánh mì trong lớp.

Mình hay giả vờ quay nửa người sang phía Trúc Quỳnh, nhưng ánh mắt vẫn rơi lên cô nhóc cột tóc đuôi ngựa, cười nói mất hết nét nết na của con gái ở phía bàn trên.

Các cậu yên tâm, không gì có thể làm khó được Phạm Gia Nhật Hưng đẹp trai, thông minh này, tất nhiên mình phải tranh thủ những lúc đi học đội tuyển để được ngồi gần nó rồi.

Nó hay thắc mắc lắm, từ phép toán này sang cái hình nọ. Nhỏ Hân hiểu nhanh nên mình chưa giảng xong, nó đã nói "Á à, tao hiểu rồi, bài này dễ ợt."

Tức ghê, giá như nó học ngu chút đi để mình được giảng bài cho nó lâu hơn, để còn được ngắm nhìn hai cái má phệ ấy ở cự li gần chứ!

Thế rồi mình phải giả bộ đưa cho nó hết bài của sách bồi dưỡng này đến cái đề thi của tỉnh khác.

Hẹn hò với mình lời phải biết, vừa được yêu thương lại vừa học giỏi, sướng thế chứ lị!