Chúng mình tổ chức tiệc trên sân thượng nhà Nhật Hưng. Các cậu nghe không lầm đâu, ở nhà Nhật Hưng đấy nên mình mới định khước từ lời mời của lũ bạn.
Nhưng đã đi đến đây rồi, muốn quay về cũng khó, đặc biệt lũ bạn cứ kéo mình đi trước.
Mang tiếng crush Nhật Hưng được gần 1 năm, mà mình nào biết rằng bố của cậu ấy là bác sĩ tai - mũi - họng vừa làm việc ở bệnh viện trung ương, vừa mở phòng khám tư ngay trung tâm thành phố, mẹ cậu ấy là dược sĩ, chủ tiệm thuốc bên cạnh phòng khám.
Quả là con nhà nòi, hèn gì Nhật Hưng mới giỏi toán, hóa, sinh đến vậy.
Bọn mình đến hơi muộn so với lớp, thành ra hơi dè dặt bước vào, sợ biến thành "center" của bữa tiệc thì ngại không biết giấu mặt vào đâu. Ngay khi mình, Nhân, Trang và Nga bước vào căn nhà rộng thênh thang, nằm ở mặt phố thì bố Nhật Hưng bước vào, có vẻ như bác ấy vừa khám bệnh nhân xong.
Bố của cậu ấy siêu nghiêm túc, khuôn mặt nghiêm nghị, đeo cặp kính hình chữ nhật điển hình của những bác sĩ, mái tóc đã lất phất một vài sợi bạc, làm mấy đứa tào lao như bọn mình bỗng trở nên rén ngang, đứa nào đứa nấy không dám gây ra một tiếng động nào, bước chân cũng rón rén hẳn.
Chúng mình vừa cúi đầu chào thì bác gái xuất hiện, lập tức xua tan bầu không khí căng thẳng. Bác ấy vẫn như ngày nào, vừa gặp đã rối rít kêu cả đám lên tầng thượng. Bằng một cách thần kì nào đó, khi bác gái dẫn chúng mình đi, bác còn chẳng thèm nhìn mặt mình, nhưng lúc mấy đứa trong lớp bận rộn nướng thịt thì bác gái lại cất giọng lanh lảnh:
- Ơ, con bé đi bưng bê hôm bữa đâu rồi Hưng nhỉ?
Mình lủi thủi đứng đằng sau lũ bạn, thầm nghĩ trốn về cho rồi thì lại khẽ bắt gặp ánh mắt của Nhật Hưng.
Cái đồ đáng ghét này, nhìn cái gì mà nhìn? Hôn xong rồi bỏ trốn?
- Đây rồi. Trời ơi, mấy bữa nay gầy thế cháu, phải học với đi làm nhiều quá à?
Thật ra bữa giờ, mình chỉ có ăn với học, tròn quay như lợn béo trưởng thành, đâu ra gầy như lời bác nói. Dẫu vậy, mình vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười tươi, tay bắt mặt mừng với bác:
- Dạ, mấy nay cháu không đi làm, tại bận học quá!
- Ráng ăn nha cháu, Hưng mau bê đĩa bò ra đây cho bạn bồi bổ đi con.
Mấy đứa lớp mình lúc đầu còn thoáng ngạc nhiên, bây giờ chứng kiến lời nói ngọt ngào từ mẹ Nhật Hưng dành cho mình, hình như hiểu ra điều gì đó, cứ cười lớn trêu chọc mãi thôi.
- Khiếp thế chị Hân, chưa gì mà bác gái đã nhận con dâu rồi.
- Hay là hai đứa mày về ra mắt gia đình mà không cho tụi này biết.
- Tưởng bọn học giỏi khờ khờ thế nào, còn tiến triển nhanh đến mức tốt nghiệp chắc đẻ tám lứa luôn quá.
Hai đứa mình ngượng chín mặt, không dám quay sang nhìn đối phương. Mình thấy nhục! Nhục đến mức chui vào lòng Nhật Hưng ngồi còn được!
Trước khi vào tiệc, lớp trưởng Nhân lên nói vài lời với lớp, khác hoàn toàn dáng vẻ hung dữ thường ngày:
- Lớp chúng ta đã trải qua một nửa chặng đường của ba năm cấp ba. Tao rất vui vì trong hành trình ấy, dù có bao lần chúng ta cãi vã, giận dỗi nhưng vẫn cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp. Nào, nâng ly chúc mừng cho thành công của chúng ta. Không say không về nhá.
Đứa nào trong lớp cũng hào hứng nhấc cốc uống một hơi. Đây cũng là dịp chúng mình tổ chức ngày Quốc tế Nam giới sau một chuỗi ngày dời tới dời lui. Mỗi đứa chúng mình chuẩn bị một hộp quà nhỏ, bên trong là móc khóa con khủng long, vòng đan tay do đích thân bọn con gái ngày đêm đan và một vài tấm hình của tụi con trai, vừa có ảnh đẹp, vừa có ảnh dìm.
Đám con trai như ngàn năm chưa được tặng quà, cười toe toét muốn sái quai hàm.
- Má ơi, tấm này tao y chang Cha Eun Woo luôn tụi bây ơi!
- Cha cha cha, chứ Cha Eun Woo nào ở đây.
- Ủa? Đẹp như soái ca thế này, mai mốt tao đổi đời, thành người nổi tiếng thì tụi bây đừng có tiếc...
- Có cho, đám này cũng không thèm.
Tiếng nói rộn ràng của bọn trẻ lớp 11 Toán vang vọng mãi, đến lúc chúng mình chuẩn bị vào tiệc, thưởng thức thịt nướng BBQ, xiên que, chả ram, gỏi bò và cả một nồi lẩu thái vẫn còn ồn ào như ban đầu. Một số thành phần không ăn, đam mê muôn thuở là ca hát. Một số đứa lại chụp hình, đăng story trên Facebook, IG. Phần còn lại thì chỉ có "ăn" và "ăn". Mình chính là phần còn lại.
Bỗng một tin nhắn hiện ra kèm theo tiếng "ting", thì ra là kết quả của kỳ đánh giá HSG quốc gia vừa rồi, hai anh lớp 12 đứng đầu, tiếp theo đến mình với Nhật Hưng, chị lớp 12 và cuối cùng là Thảo.
Quãi đạn thiệt chứ! Lần đầu mình hơn điểm Nhật Hưng về điểm thi học sinh giỏi môn toán.
Đột nhiên những dòng suy nghĩ miên man lại kéo mình về quá khứ.
Vẫn còn nhớ, cái hôm 20/10, lớp mình không tổ chức gì nhiều cho các bạn nữ, chỉ đơn giản một cái bảng được trang trí bởi những nét vẽ ngộ nghĩnh cùng lời chúc từ bọn con trai, kèm theo một hộp sữa milo, một gói bim bim, bó hoa kẹo mút gồm mười cây và đính kèm tờ giấy note thật hường phấn:
"Những nàng công chúa xinh đẹp thích gì nhất trên đời nhỉ? Các chàng hoàng tử đẹp trai này sẽ đích thân gửi tặng các nàng."
Đứa con gái nào mà chẳng thích hoa, mình ghi nắn nón ba chữ "bó hoa sao", sau đó mình còn ghi một nguyện vọng nhỏ bằng tiếng anh: "At least once in my life, I'd like to be able to surpass NH's arithmetic grade."
Dòng chữ ấy nhỏ xíu, lại còn ghi ở một góc của tờ giấy, mình đoán bọn con trai sẽ không bao giờ tinh ý đọc được đâu.
Trưa hôm ấy, mình thấy một bó hoa sao tím lấp ló ở giỏ xe. Trai chuyên Toán đôi khi hơi khô khan, chứ có những lúc tụi nó đáng yêu xỉu, đặc biệt như lúc này.
Điều ước thứ hai cũng được thực hiện trong ngày hôm nay, tròn hẳn một tháng.
Song, vô vàn suy nghĩ cứ xuất hiện trong đầu, phải chăng vì mắc hội chứng overthinking, nên mình mới nghĩ đến giả thuyết Nhật Hưng nhường mình? Hay mình nghĩ quá đà rồi?
Thật ra mình cũng giỏi lắm mà, đâu cần phải tự ti đến nỗi suy đoán lung tung như vậy. Đúng rồi, Đinh Ngọc Khả Hân giỏi lắm, tự tin lên nào!