Dâu Tây Ba Ba Pi

Dâu Tây Ba Ba Pi - Chương 77: Anh Không Lừa Em






Cố Noãn cả kinh quay đầu lại, giấu vài chiếc quần lót của Hàn Dương ở sau lưng, trên đầu vẫn còn một cái.
Hàn Dương: "Cố Noãn, em đang làm gì?"
Cố Noãn bị giọng nói của Hàn Dương dọa sợ, cậu liên tục co người về phía sau để bảo vệ đồ vật trong tay mình.
Hàn Dương vội vàng tiến lên lấy quần lót trên đầu cậu xuống.

Cố Noãn thấy thế, đưa tay kéo lấy quần lót, nắm trong lòng bàn tay, ôm chặt không nói lời nào, làm như thể Hàn Dương sắp cướp đồ của cậu.
Hàn Dương không hiểu rốt cuộc mình đang ở trong tình huống gì nên anh hỏi Cố Noãn, nhưng Cố Noãn không nói một lời.

Anh phải thu dọn quần lót nằm rải rác bên cạnh trước, nhưng anh không ngờ Cố Noãn cư nhiên lại giẫm lên chiếc quần mà Hàn Dương đang định nhặt.
Cậu đầy mặt tức giận, tựa hồ không quen biết Hàn Dương, bướng bỉnh nói: "Của em!"
"Cố Noãn? Em..." Hàn Dương nghĩ đến dấu đỏ trong tài liệu: Hành vi xây tổ của Omega.
Cố Noãn nghe thấy tiếng động và nhận ra có điều gì đó không ổn, vớ lấy quần lót và quần áo rồi chạy ra khỏi phòng, trên đường còn làm rơi vài cái.

Hàn Dương chạy theo, giúp cậu nhặt lên.

Lúc này Cố Noãn mới bằng lòng nhìn anh, nhưng ngay sau khi cậu lấy được đồ lót, vẫn đâm đầu mà chạy.

Hàn Dương: "Cố Noãn!"
Hàn Dương vội vàng chạy theo, chỉ thấy Cố Noãn mở tủ đựng quần áo lớn nhất trong phòng ngủ chính, bỏ hết quần lót vào đó, trải ra một đống hỗn độn, cùng với quần áo của Hàn Dương tạo thành một đống ngọn núi nhỏ.

Nhìn số lượng này, rõ ràng không phải lần đầu tiên Cố Noãn trộm đến.
Nhưng vào trưa hôm nay họ mới hoàn thành đánh dấu, ngắn ngủi một buổi chiều, Cố Noãn đã giấu chúng từ khi nào?
Hàn Dương suy nghĩ cẩn thận, hôm nay sau khi giúp Cố Noãn sửa sang xong, liền vào phòng tắm đi tắm, chính xác là mười lăm phút.
Theo những lời giải thích trong tài liệu, đây chính là hành vi xây tổ thường xuyên của Cố Noãn, vì vậy anh không ngăn cản Cố Noãn.

Thay vào đó, anh cùng Cố Noãn xây dựng "tổ ấm", đồng thời cũng phóng ra một số tin tức tố an ủi, cố gắng để Cố Noãn không quá kháng cự với cách tiếp cận của anh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn cúi đầu, cẩn thận chất đống quần áo, hết lần này đến lần khác chạy đi chạy lại từ phòng chứa đồ, chọn lấy quần áo cá nhân của Hàn Dương.

Trong khoảng thời gian này, cậu không cho Hàn Dương giúp đỡ, vì sợ Hàn Dương sẽ giật chúng lại.
Thỉnh thoảng, Cố Noãn sẽ làm rơi chiếc áo mà cậu vừa mang ra khỏi tủ.
Trước sau hai mươi phút, Cố Noãn cuối cùng đã gần như hoàn thành.

Cậu hít một hơi, chui vào trong tủ chất đầy quần áo của Hàn Dương, hài lòng làm ổ ở trong đó rồi tiện tay đóng cửa tủ lại.
"Cố Noãn, như vậy sẽ kín gió." Hàn Dương gọi cậu, cố gắng mở cửa tủ quần áo, sợ Cố Noãn cảm thấy khó chịu.
Tiếc là Cố Noãn không muốn, trong một hoàn cảnh an toàn, cậu nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều là của em, anh không được lấy."
"Không lấy."
"Nói dối." Cố Noãn mở ra một kẽ hở, cảnh giác nói, "Anh khẳng định muốn lấy lại." Nói xong liền nhanh chóng đóng lại.
Không ngờ, đánh dấu còn chưa tròn một ngày, cả hai đã lâm vào cảnh bế tắc chỉ vì vài chiếc quần lót.

Hàn Dương không biết phải đối phó với Cố Noãn trong giai đoạn này như thế nào, vì vậy anh tạm thời ôm chân Phật, cầu xin Cố Viễn Sâm giúp đỡ.
Nhưng vì Quý Mạc không có hành vi xây tổ nên Cố Viễn Sâm cũng không có kinh nghiệm.
Hắn lo lắng hỏi Hàn Dương, "Tiểu Noãn hiện đang làm gì?"
Hàn Dương dừng lại một chút, đáp: "Em ấy trốn trong tủ quần áo, không chịu ra."
"Không phải Tiểu Noãn nghe lời cháu nhất sao?" Cố Viễn Sâm khó hiểu.
"Chú Cố, cháu nghi ngờ bây giờ em ấy không hề quen biết cháu."
"......"
Hàn Dương nhất thời không có cách nào, trả lời: "Cháu có đọc được tài liệu, khi em ấy có loại hành vi này, thực ra là hành vi vô thức theo bản năng, nên bây giờ cháu không biết phải câu thông với em ấy như thế nào." Anh không nói cho Cố Viễn Sâm biết trong tủ chứa đầy đồ lót của anh, anh thậm chí còn không có một cái nào để tối nay thay ra.
Trong lúc bất đắc dĩ, Hàn Dương cúp điện thoại, ngồi ở ngoài cửa tủ quần áo, cầm một cuốn sổ thông tin có liên quan mang về từ bệnh viện xem qua, vừa âm thầm tìm cách giải quyết vừa ở cùng với Cố Noãn.

Cố Noãn ở trong tủ quần áo mấy lần mở khe cửa nhìn trộm Hàn Dương.

Nhìn thấy Hàn Dương không có rời đi, cậu không khỏi chớp chớp mắt nói với Hàn Dương: "Đêm nay em ngủ ở chỗ này, anh đi ra ngoài."
"......"
"Đi mau!"
"Tiểu Noãn, bên trong quá chật, em ngủ sẽ không thoải mái, chuyển chúng đến trên giường ngủ được không?" Hàn Dương đóng sách, nhẹ nhàng nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn "ba" một tiếng, đóng cửa tủ quần áo lại.
Đúng là khó chơi.
Hàn Dương: "......"
Anh lại mở sách ra, sách nói: Đối với Omega trong thời kỳ làm tổ, nhất định phải dỗ, cố gắng mà dỗ.
Hàn Dương đóng sách lại: "Cố Noãn, ra ngoài đánh răng đi ngủ đi? Trước khi đánh răng còn có thể ăn bánh pudding và bánh ngọt nữa."
Cố Noãn im lặng và phớt lờ anh.
Một phút sau, Hàn Dương hoàn toàn bất đắc dĩ, buộc phải lịch sự gõ cửa tủ quần áo, thay đổi cách tiếp cận.

Phương pháp này cũng có viết trong sách, nhưng Hàn Dương thật sự không muốn dùng nếu không cần thiết...
Anh nói với cánh cửa tủ quần áo đang đóng lại: "Anh sẽ cho em một chiếc quần lót khác, em có muốn không?"
Quả nhiên, Cố Noãn ở bên trong bị lời nói dụ dỗ, khẽ mở ra một khe cửa, ánh mắt yên lặng nhìn Hàn Dương: "Muốn!"
Trong tất cả các loại quần áo, đồ lót của Hàn Dương có mùi thơm nhất, tin tức tố còn sót lại cũng dày đặc nhất.

Trong thời kỳ đặc biệt, Cố Noãn chỉ muốn xây tổ, tôn nghiêm cũng không cần.
Hàn Dương thấy có tác dụng, liền thử thương lượng: "Vậy em phải lên giường ngủ."
Cố Noãn "ba" một tiếng, đóng cửa tủ quần áo.
Hàn Dương vội vàng nói: "Anh có thể cho em...cái anh đang mặc."
Cố Noãn "ba" một tiếng, mở cửa tủ quần áo, ánh mắt sáng ngời.
Hàn Dương kiên nhẫn thương lượng với cậu: "Chúng ta đặt quần áo lên giường, em lên giường ngủ anh sẽ đưa cho em."
Cố Noãn không tình nguyện lắm, cậu luôn cảm thấy Hàn Dương sẽ bưng tổ của mình đi.
Hàn Dương thấy cậu do dự, ung dung chậm rãi cởi bộ đồ ngủ trước mặt Cố Noãn, sau đó cởi quần lót của mình ra, bên trong không mặc gì cả mới mặc lại bộ đồ ngủ.
Anh rũ quần lót trước mặt Cố Noãn: "Anh không lừa em."
Nhìn thấy Cố Noãn muốn nhân cơ hội chộp lấy, Hàn Dương lập tức rút tay về: "Không thể chơi xấu." Khi nói lời này, Hàn Dương như nắm trong tay sức mạnh sinh tử trong quần lót.

Anh đứng dậy, chỉ vào chiếc giường phía sau, nói với giọng điệu không thể thương lượng: "Em lên giường ngủ."

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vì vậy Cố Noãn đã phải thỏa hiệp.

Cậu lo lắng nhìn Hàn Dương vận chuyển "tổ ấm" mà cậu dày công xây dựng, sốt sắng đi theo sau Hàn Dương, có chút đáng thương rơi lệ: "Thật sự không lấy sao? Em xin anh đừng lấy, em sẽ nghe lời mà."
"Thật sự nghe lời?"
Cố Noãn mạnh mẽ gật đầu.
Hàn Dương sờ sờ đầu của cậu, khiến Cố Noãn cảm thấy rất thoải mái.
"Được rồi, anh sẽ không cướp đi."
"Thật không? Không được gạt em."
"Không lừa em." Hàn Dương nghiêng người, hôn nhẹ Cố Noãn.
Cố Noãn ngửi thấy mùi tin tức tố trên người anh, mùi dâu tây trên người anh cũng rất nồng nặc.

Cậu dụi mắt cùng vận chuyển đống quần áo đến trên giường với Hàn Dương trên người còn có nội y.

Sau khi hoàn thành công việc, Hàn Dương nằm ở trên đó cùng cậu hỏi: "Anh không có lừa em đúng không?"
Cố Noãn khẽ gật đầu, có nhiều tín nhiệm hơn đối với Hàn Dương.
Hàn Dương nói: "Từ nay về sau chỉ có thể ngủ ở trên giường được không? Anh sẽ giúp em."
Cố Noãn không đồng ý, mím môi duỗi tay ra: "Của em, đưa cho em." Trong lòng tràn đầy suy nghĩ về đồ vật mà Hàn Dương muốn đưa cho cậu.

Truyện Dị Giới
Hàn Dương bật cười, đưa quần lót cho cậu.

Sau đó, Hàn Dương nhẹ nhàng kéo Cố Noãn vào lòng, để cậu ngửi thấy mùi tin tức tố trên người mình.

Hơn nữa, Hàn Dương còn khéo léo xoa lỗ tai Cố Noãn, nói cho cậu biết: "Sao lại muốn quần lót? Không phải là cái tổ lớn nhất của em ở đây sao?"
Cố Noãn im lặng một lúc, mới cẩn thận chui vào trong tay Hàn Dương, cầm quần lót, cọ xát vào Hàn Dương, ngoan ngoãn đến kì cục: "Dạ ~".