6.
Cố Hàn Châu đổ rất nhiều mồ hôi, chắc chắn là anh đã đạp xe rất lâu mới đến được đây.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh đã ướt đẫm: "Tần Mịch, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì, suốt cả kỳ nghỉ hè em không bắt máy."
Cố Hàn Châu học ngành hàng không vũ trụ, sau khi tốt nghiệp anh sẽ vào viện nghiên cứu.
Tôi là con của một tội phạm, tôi không thể kéo anh ấy xuống cùng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Tôi quay lưng muốn rời đi nhưng lại bị anh chặn lại: "Mịch Mịch, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?"
Tôi giả vờ tỏ ra khó chịu: "Cố Hàn Châu, anh quá nghèo, đi cùng anh trong mưa chỉ có thể ngồi xe đạp, hôm đó về nhà em bị ướt sũng, tình yêu này thật là vô vị."
Nghe lý do của tôi, mặt Cố Hàn Châu đỏ bừng: "Tần Mịch, sao lúc em theo đuổi anh, em không nói? Đến khi ở bên nhau rồi em mới chê anh nghèo?"
"Đúng vậy, em là một người thực tế như thế đấy! Bạn trai của bạn học trong ký túc xá đều đi xe sang, còn anh thì chỉ có một chiếc xe đạp, ở bên anh em cảm thấy rất xấu hổ."
Nghe tôi nói vậy, Cố Hàn Châu vẫn kiên nhẫn dỗ dành: "Mịch Mịch, bây giờ anh còn đang đi học, chờ anh tốt nghiệp rồi tìm được việc làm, em muốn gì anh cũng mua cho em."
"Đi làm thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cố Hàn Châu, dù lương anh có mười nghìn tệ một tháng thì cả đời anh cũng không mua nổi một chiếc Rolls-Royce."
Tôi tàn nhẫn dẫm lên lòng tự trọng của Cố Hàn Châu, cắn răng nói ra những lời làm tổn thương anh ấy.
Tôi biết, Cố Hàn Châu là một người rất đáng tự hào.
Thành tích xuất sắc, ngũ quan đẹp đẽ, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng như một ngôi sao sáng.
Nhưng giờ đây anh ở trước mặt tôi như bị rút hết sức sống, lòng tự trọng tan vỡ thành từng mảnh.
"Tiền quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả tình yêu của chúng ta?" Cố Hàn Châu nhìn tôi với khuôn mặt thất thần, gần như đang chất vấn.
"Tình yêu? Tình yêu đáng giá bao nhiêu?" Tôi tiếp tục đ.â.m vào nỗi đau: "Thế này đi, nếu anh yêu em đến vậy, vậy thì khi nào anh kiếm đủ tiền mua được Rolls-Royce hãy đến tìm em, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn, anh thấy thế nào?"
Rồi tôi quay người rời đi, để lại Cố Hàn Châu gần như sụp đổ.
Điều anh không biết là khoảnh khắc quay lưng đi, tôi đã khóc như tâm can nứt vỡ, tim đau đến mức không thở nổi.
7.
Hồi ức kéo về, tôi đã nước mắt đầm đìa.
Tôi tự nói với bản thân.
"Tần Mịch à, bây giờ mày càng không xứng với anh ấy."
Điện thoại reo, tôi bắt máy.
Là chị Lan, quản lý của công ty, chị cười nịnh nọt.
"Tần Mịch à, nghe nói em quen biết Cố Hàn Châu, em có thể thu xếp một buổi phỏng vấn độc quyền với anh ấy không?"
"Nghe nói? Chị nghe ai nói vậy?" Tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện tôi quen biết Cố Hàn Châu với ai cả.
Chị Lan bày dáng vẻ như đang buôn chuyện: "Tiểu Lưu nói đấy, hôm nay trời mưa chị bảo cậu ấy đi đón em, cậu ấy nói thấy em lên xe của Cố Hàn Châu."
Thấy tôi không trả lời, chị Lan bắt đầu uy hiếp: "Tần Mịch à, đừng quên lúc em mới vào làm đã hứa gì với chị, em nói chịu được mọi khó khăn, bây giờ cần dùng đến mối quan hệ của em để làm một bài phỏng vấn cũng không được sao?"
Giọng của chị Lan đột nhiên lớn lên khiến tôi phải nghiêng đầu tránh xa điện thoại.
Tôi vô tình lướt qua chiếc áo vest đắt tiền đặt bên cạnh.
Dù sao cũng phải đi một chuyến để trả lại áo cho anh ấy.
"Được, em sẽ đi, nhưng không chắc là có thể làm được phỏng vấn độc quyền hay không."
Vì vụ việc của bố tôi, tôi không thể vào làm ở các đơn vị chính thức.
Trong lúc không còn lối thoát, chính chị Lan đã giữ tôi lại. Chị ấy nói chị ấy tuyển người chỉ nhìn vào năng lực, không quan tâm đến gia cảnh.
Nhờ vậy tôi mới có thể bám rễ trong thành phố rộng lớn này.
Nghe tôi đồng ý, chị Lan cuối cùng cũng hài lòng: "Được rồi, chị chỉ cần nghe câu này thôi, mấy ngày tới không cần đến công ty, tập trung vào bài phỏng vấn này."
Cúp máy, câu nói của Cố Hàn Châu khi tôi phỏng vấn anh hôm nay lại vang lên trong tai tôi.
Đêm đó, tôi thậm chí mơ thấy đôi mắt ướt đẫm của Cố Hàn Châu.
Anh không ngừng trách móc: "Tần Mịch, tại sao em lại bỏ rơi anh."
8.
Ngày hôm sau, tôi đến dưới tòa nhà tập đoàn Cố thị, ngước nhìn đế chế thương mại mà Cố Hàn Châu đã xây dựng.
Quả thực là... không thể với tới được.
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước đến quầy lễ tân, hỏi Cố Hàn Châu đang ở tầng mấy.
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp đeo kính râm cũng đến tìm anh ấy.
Nhân viên lễ tân nhìn hai chúng tôi, lườm tôi một cái rồi quay sang cô gái bên cạnh, mỉm cười chuyên nghiệp đúng kiểu nhân viên lễ tân.
"Diệp tiểu thư, cô cứ trực tiếp lên tìm Cố tổng, để tôi quẹt thẻ thang máy riêng của tổng giám đốc cho cô."
Nói xong, cô ấy không thèm nhìn tôi một cái, dẫn cô gái tên Diệp đến thang máy riêng của Cố Hàn Châu.
Làm xong việc đó, cô ấy mới nhớ ra tôi vẫn đang đứng ở quầy lễ tân.
Cô ấy hỏi với vẻ khó chịu: "Cô tìm Cố tổng có việc gì?"
Tôi giơ chiếc túi trong tay lên: "Tôi đến để trả áo cho Cố tổng."
Nghe tôi nói xong, cô ấy "phì" cười.
"Cố tổng mà cho cô mượn áo à? Đừng đùa nữa, cái lý do này tôi đã nghe không dưới mười lần rồi."
Tôi vội vàng lấy chiếc áo vest ra cho cô ấy xem.
Tôi lo lắng nói: "Đây thực sự là áo của Cố Hàn Châu..."
Còn chưa nói hết câu đã bị cô ấy cắt ngang.
"Những người như cô, mỗi ngày chúng tôi phải từ chối không biết bao nhiêu. Nếu cô nói quen tổng giám đốc thì gọi điện cho anh ấy bảo anh ấy thông báo cho tôi đi."
Nhưng tôi không có số điện thoại của Cố Hàn Châu: "Tôi không có số của anh ấy..."
"Đến số điện thoại cũng không có mà cô bảo tổng giám đốc cho cô mượn áo? Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, không phải ai cũng có thể gặp được đâu."
Thế là ngay cả trước khi bắt đầu, tôi đã thất bại. Còn chưa kịp gặp Cố Hàn Châu đã bị từ chối ngay từ cửa.