Edit: Hâm Còi
Trì Lục choáng váng, đang muốn nhắc nhở anh nơi này là văn phòng làm việc thì người đàn ông trước mặt liền chặn môi cô lại, cô chẳng còn thời gian để mở miệng nhắc nhở.
Trì Lục khẽ chớp mắt, không bao lâu sau cũng bị những cái hôn của Bác Diên làm cho mơ màng, vô thức chủ động ôm anh đáp lại.
Cô ngồi trên đùi anh, càng thuận lợi cho động tác của Bác Diên.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau không kẽ hở, lưỡi bị môi người đàn ông câu lấy, không còn nơi nào để trốn.
Âm thanh nức nở của Trì Lục vang lên, bị đau nên muốn đẩy anh ra, Bác Diên thoáng lui về sau một chút, một tay ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.
Mặt bàn lạnh băng khiến cô cảm thấy hơi không thoải mái.
Cô nhíu mày mơ màng nói: “Lạnh.”
Yết hầu anh khẽ di chuyển, ậm ừ đáp lại: “Ừ.”
Một giây sau, bàn tay của anh để xuống làm tấm đệm cho cô, lòng bàn tay ấy ấm áp lại rộng rãi, Trì Lục không cảm thấy lạnh nhưng thay vào đó là sự xấu hổ đang lan rộng, một loại cảm giác thẹn thùng mà không thể diễn tả bằng lời.
Cô mất tự nhiên, di chuyển hai chân, giương mắt nhìn Bác Diên: “Anh…”
“Hử?”
Bác Diên cúi đầu lại đụng vào môi cô, không nhanh không chậm hôn xuống: “Còn lạnh không?”
“Không phải.”
Trì Lục đỏ mặt, có chút khó chịu: “Anh có thể bỏ tay ra được không?”
Bác Diên nhìn chằm chằm đôi tai đang dần trở nên đỏ bừng của cô rồi khẽ cười: “Không thể.”
Anh mở miệng di chuyển từ môi cô kéo lan sang một bên, rồi từ từ dừng lại bên tai Trì Lục, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.
Cơ thể Trì Lục cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ vừa nóng vừa lạnh nơi lỗ tai, sự tê dại từ cột sống lặng lẽ lan rộng ra, thiếu chút nữa khiến cô bị hạ gục.
“Đừng hôn chỗ đó.”
Lỗ tai cô là nơi mẫn cảm nhất.
Nghe cô nói thế, Bác Diên lại càng lưu luyến chỗ đó không rời.
Anh ngậm lấy vành tai rồi mút nhẹ, giống như đang đùa giỡn, khiến tim cô đập liên hồi. Mi mắt Trì Lục run lên, thân thể không còn sức lực, đôi tay nắm chặt lấy áo anh, cố gắng khiến bản thân không ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu Bác Diên mới miễn cưỡng bỏ qua cho Trì Lục.
Trì Lục ngơ ngác mấy giây, chớp chớp mắt nhìn anh: “Không… Không tiếp tục hả?”
Ánh mắt Bác Diên nặng nề nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Anh có thể tiếp tục hả?”
“…”
Trì Lục mím môi, hờn dỗi liếc anh một cái.
Bác Diên cắn môi dưới, một tay bế cô lên: “Lần sau đi.”
Anh nhìn đồ Trì Lục đang mặc trên người, khẽ nuốt nước bọt, giọng khàn hẳn đi: “Em không có quần áo ở đây để thay.”
Nếu như là ban đêm hoặc cuối tuần, Bác Diên chắc chắn sẽ tiếp tục.
Nhưng hôm nay không được.
Người ngoài đều biết hôm nay Trì Lục đến đây, tối nay cũng không tránh được sẽ có người ngoài vào phòng, mặc dù Bác Diên sẽ không để ý người khác nói anh thế nào nhưng anh rất cẩn thận danh tiếng của Trì Lục.
Trì Lục bị anh làm cho đỏ mặt tới mang tai, nhịn không được đánh nhẹ anh một cái: “Nơi này có phải phòng làm việc của em đâu.”
Sao lại có quần áo cô ở đây cơ chứ.
Bác Diên cười rất nhẹ, môi chạm khẽ vào môi Trì Lục: “Ừ lỗi anh, lần sau anh chuẩn bị nhé.”
“…”
Cái chủ đề 18+ này cô cảm thấy nên tạm ngưng nó ở đây được rồi.
Trì Lục liếc anh, có chút ngập ngừng: “Vậy anh… vào nhà vệ sinh rửa mặt cái đi.”
Bác Diên nhướng mày nhìn cô đầy ý tứ. Trì Lục cũng không e dè, đối mặt với anh một lúc rồi rủ mắt xuống.
Tư thế hai người ôm ấp như thế, trên cơ thể có phản ứng thế nào Trì Lục đều cảm nhận được.
Nghe cô nói vậy Bác Diên bỗng thay đổi ý định: “Vậy em làm gì?”
Trì Lục nhìn anh: “Em nói anh đi, chứ không phải em.”
“Ừ.” Bác Diên thản nhiên nói: “Em giúp anh.”
Trì Lục: “…”
Tai cô ửng hồng, không tự nhiên liếc nhìn anh một cái rồi cười: “Thầy Bác.”
“Sao?”
“Anh đúng thật là…” Trì Lục nghĩ nghĩ, không biết dùng từ gì để mô tả cho đúng.
Bác Diên cúi đầu cọ vào mũi cô, thấp giọng hỏi: “Thật là làm sao?”
“Thấy sắc mờ mắt.”
Bác Diên cười, cúi đầu ngậm môi cô, nhấc người cô đặt lên bồn rửa mặt, hai tay chống hai bên, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
“…”
Hai người dây dưa trong phòng tắm của văn phòng một hồi lâu, lúc bước ra khỏi đó, cả mặt cả lỗ tai Trì Lục đều đỏ hết.
Cô nhìn bàn tay mình, có ý định chặt bỏ cho rồi.
Rõ ràng là tới ăn cơm với anh, cớ gì mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng đen tối cấm trẻ em vậy nè?
Bác Diên nhìn vẻ mặt không vừa ý của cô, cong môi cười: “Ghét bỏ thế cơ à?’
Trì Lục liếc anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Sau này em không đưa cơm cho anh nữa đâu.”
“Được.” Bác Diên hào sảng đáp ứng: “Em đến là được rồi.”
Trì Lục: “…”
Ý cô đâu phải như thế này đâu.
–
Hai người ăn cơm, Bác Diên vừa nhìn đồ ăn là biết ngay là Trì Lục tự làm.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, giữa hai chân mày miễn cưỡng hiện lên ý cười: “Bận rộn trong bếp lâu lắm đúng không?”
“Không lâu lắm đâu.”
Trì Lục cười: “Anh nếm thử đi, em thấy hôm nay tay nghề nấu ăn của em đạt đến cực đỉnh.”
Bác Diên cười: “Được.”
Lúc đợi anh ăn cơm, Trì Lục thỉnh thoảng có nói chuyện linh tinh với anh. Bởi vì sắp tới sẽ xa nhau một thời gian, cô huyên thuyên nói những câu chuyện không đầu không đuôi cho anh nghe.
Bác Diên bên cạnh an tĩnh nghe, phối hợp phụ họa vài câu.
Cơm nước xong xuôi Trì Lục cũng không đi.
Bác Diên còn công việc phải làm, cô chuyển cái ghế đến bên cạnh anh, yên lặng ngồi chơi điện thoại.
Bác Diên cảm thấy buồn cười, nhìn cô gái buồn chán bấm điện thoại bên cạnh mình, có chút đau đầu.
“Em có muốn đi ngủ chút không?”
Trì Lục gục xuống bàn từ chối: “Không đâu, em ngồi đây chơi một chút.”
Nói xong cô giương mắt nhìn anh: “Em làm phiền anh hả?”
Bác Diên lắc đầu: “Không có.”
Anh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Nhưng có ảnh hưởng đến anh.”
Trì Lục: “…”
Cô im lặng một chút rồi nghiêm túc hỏi lại: “Hai câu đó khác nhau chỗ nào?”
Bác Diên cười: “Có chứ.”
Anh liếc nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em ở bên cạnh dù chẳng cần làm gì thì anh cũng sẽ không tập trung được.”
Trì Lục nghẹn, hiểu ý tứ anh nói.
Cô cắn môi dưới, mí mắt run lên, ngay thẳng nói lại: “Cái đó là do anh, không phải do em.”
Bác Diên cong môi cười: “Ừ, là anh không tự chủ được.”
Trì Lục: “…”
Cô liếc anh một cái, thôi không nói lại người đàn ông này.
“Anh làm việc nhanh đi, tối còn ra sân bay.”
“Ừ.”
Văn phòng yên tĩnh trở lại một lần nữa, Trì Lục chơi điện thoại, lương tâm có hơi bị cắn rứt, cô yên lặng đứng dậy đi ra ngoài, pha cho Bác Diên một tách cà phê.
Khi trở lại phòng cô gặp phải trợ lý Kim, hai người đứng nói chuyện về mèo con một chút, Từ Minh Trạch sau đó cũng tham gia.
Ba người trò chuyện hồi lâu, chờ khi cà phê trên tay Trì Lục dần lạnh nhưng cô cũng không hề để ý.
Cuối cùng vẫn là Bác Diên đi tìm, cô mới lưu luyến đi theo anh về lại văn phòng.
“Anh xong việc rồi ạ?”
Bác Diên quay đầu lại nhìn cô: “Chưa.”
Anh nhìn chằm chằm ly cà phê trên tay Trì Lục, nhẹ giọng hỏi: “Cái này là cho anh?”
“À dạ đúng rồi.”
Trì Lục sờ qua mới nhận ra: “Lạnh rồi, còn uống được không?”
Bác Diên: “…”
Mặt anh không đổi sắc: “Uống được.”
Đang nói chuyện, anh cầm luôn ly cà phê trên tay Trì Lục.
Trì Lục nhìn anh một lúc, thấy anh ngửa đầu uống cà phê xong mới hỏi: “Đắng không anh?”
Bác Diên: “Không đắng.”
Trì Lục kinh ngạc nhíu mày: “Thật ạ?”
Cô nhỏ giọng làu bàu: “Sao trước kia em cứ có cảm giác cà phê lạnh rất khó uống.”
Mặt anh vẫn không thay đổi: “Quen rồi.”
“…”
Trì Lục im lặng ba giây, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa khác từ câu nói đó của anh.
Cô cong môi cười, tựa vào vai Bác Diên: “Thầy Bác, anh thật là quái lạ đó.”
Bác Diên vò đầu cô: “Ai quái lạ.”
“Anh chứ ai.”
Trì Lục cười: “Thôi đừng giận mà, em chỉ là nói chuyện với chị Kim một chút về bé Trì Tiểu Trì thôi.”
Cô ôm cánh tay anh lắc lắc: “Như vậy mà anh cũng ghen được nữa cơ à?”
Bác Diên: “Anh không ghen.”
Anh hờ hững nói: “Anh chỉ vừa uống cà phê thôi.”
Trì Lục buồn cười, nhìn sắc mặt như sắp khóc của Bác Diên, cô không nhịn được tiến tới hôn anh một cái rồi dỗ dành: “Bác tổng đừng giận nữa mà, không vui sẽ ảnh hưởng tới hình tượng giám đốc độc tài của anh đó.”
Bác Diên liếc cô.
Trì Lục vẫn ôm cánh tay anh đung đưa: “Chờ em về sẽ có quà cho anh nha.”
Bác Diên cười: “Tùy em.”
Trì Lục: “Nhất định sẽ có mà.”
Hai người ở văn phòng vẫn dính lấy nhau. Để người nào đó khỏi phải ghen lần nữa, Trì Lục cũng không ra ngoài lâu thêm lần nào, nhiều nhất cũng chỉ dăm ba phút rồi lại quay trở về văn phòng cùng anh.
Đến giờ tan tầm hai người mới cùng nhau trở về.
Nhìn bóng lưng sếp mình, trợ lý Lâm không kiềm chế được nữa: “Tụi mình có phu nhân tổng giám đốc rồi đúng không?”
Từ Minh Trạch cười: “Giờ mới biết à?”
Trợ lý Lâm hết hồn, chống cằm nói: “Còn không phải là tôi không ngờ tới hả? Chẳng phải đây là lần đầu Bác tổng yêu đương à? Vậy mà đã tu thành chính quả rồi?”
Trợ lý Kim nhìn hai người lắc đầu: “Thì sao? Lần đầu yêu thì không thể kết hôn à?”
Trợ lý Lâm: “Không không không, chị Kim em không có ý này, chỉ là em không ngờ Bác tổng của tụi mình chung thủy như vậy.”
Chị Kim cười: “Bác tổng chung thủy hơn mấy đứa nghĩ đó.”
Trợ lý Lâm nghe vậy thì bật mood nhiều chuyện: “Chị Kim, có phải chị biết nội tình gì không?”
Chị Kim nhíu mày: “Hử? Nội tình gì? Chị có biết gì đâu? A tới giờ tan làm rồi, mấy đứa cũng nên về sớm đi nha.”
Hai người còn lại: “…”
Tới thang máy, trong ký ức của trợ lý Kim chợt ùa về những chuyện xa xưa, bỗng dưng mỉm cười.
Cô được xem như là người đầu tiên biết chuyện Bác Diên và Trì Lục yêu đương, cho nên đương nhiên cô hiểu rõ chuyện của hai người họ hơn bất kỳ ai.
Thời gian Trì Lục ra nước ngoài, cô là người giúp đỡ Bác Diên đi tìm rất nhiều lần, làm sao không hiểu tình cảm của Bác Diên dành cho Trì Lục là thế nào.
–
Về nhà ăn cơm xong, Bác Diên vội chở cô ra sân bay. Ở đó đông người, còn có fan tới tiễn sân bay nữa.
Trì Lục quan sát một lúc rồi cố tình không đi vào. Đến lúc này cô mới có cảm giác mình sắp phải đi nước ngoài, sắp phải xa anh đến tận nửa tháng.
Không phải trước kia chưa từng rời xa nhau, thậm chí có lúc hai người còn có khoảng thời gian xa nhau dài như thế nhưng cảm xúc lúc đó không sâu nặng như lúc này, lưu luyến không muốn rời xa.
Bác Diên nhìn khóe miệng mím chặt của Trì Lục, anh đưa cho cô giấy tờ cá nhân anh đang cầm trên tay, thấp giọng nói: “Sắp xếp ổn hết rồi, đợi chút nữa rồi em vào.”
Trì Lục gật đầu, ngước mắt nhìn anh: “Thầy Bác.”
“Ừm?” Bác Diên cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là em có hơi không muốn đi.”
Bác Diên bật cười, nhắc nhở cô: “Tối nay Lâm Tĩnh Nghi sẽ qua, cô ấy chắc chắn sẽ trói em đi.”
Trì Lục nghe vậy thì trừng mắt: “Vậy anh cũng không thèm cướp em về à?”
Bác Diên xem xét tính khả thi của chuyện này, lắc đầu: “Không tốt lắm đâu em.”
Trì Lục: “…”
Cô hừ nhẹ, kiêu ngạo nói: “Em biết mà, anh chỉ ước gì em đi để anh trở lại thành người đàn ông tự do chứ gì.”
Bác Diên: “…”
Anh đưa tay nhéo mặt cô: “Đồ không có lương tâm.”
Trì Lục: “…”
Trì Lục cười, ôm eo anh nũng nịu: “Thầy Bác, em thật sự không muốn đi thật mà.”
Bác Diên nhíu mày: “Vậy thì không đi.”
Cô vừa định chê anh không có lập trường gì hết, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng thì bên tai truyền đến âm thanh của Lâm Tĩnh Nghi.
“Trì Lục em nói cái gì?”